Khi lần đầu bà Mộc Tử biết trong bụng mình có một sinh linh bé bỏng, bà ấy đã tưởng tượng ra một phương pháp giáo dục có hệ thống. Trong tưởng tượng đấy thì hoàn toàn có khả năng khiến con mình giành chiến thắng ở vạch xuất phát về mọi mặt và giống như hầu hết các bà mẹ trên thế giới, bà Mộc Tử cũng hy vọng rằng con của mình sẽ rất ưu tú trong tương lai.
Nhưng sau tai nạn ngoài ý muốn đó, sau khi đại dương mênh mông tàn nhẫn cướp đi mạng sống của chồng bà thì suy nghĩ của bà ấy đã thay đổi mạnh mẽ cho nên sau khi Tạ Tiền Thiển chào đời, bà ấy đã không thực hiện kế hoạch giáo dục đó mà thay vào đó đã nhường cho cô một không gian phát triển rộng lớn hơn để cô trưởng thành một cách tự do và hạnh phúc.
Điều này dẫn đến Tạ Tiền Thiển phải đối mặt với áp lực học tập cực kỳ nặng nề như ngọn núi đè trên vai khiến cô không tài nào mà chịu đựng và thích ứng được. Vì thế thành tích học tập của cô trong hai năm vừa mới chuyển đến Đô Thành có thể hình dung là trên vách núi cheo leo rơi xuống đáy vực sâu thẳm vạn trượng. Hai năm đó là khoảng thời gian cô suy sụp nhất nhưng may mắn thay cô có thể thoát khỏi tình trạng khó khăn này nhờ nỗ lực không ngừng nghỉ của bản thân.
Mà giờ đây, khi đứng trước di vật của mẹ cô, biết nó bị người khác lợi dụng vì danh lợi mà không có cách nào để chứng minh cho người mẹ quá cố, không thể lấy lại di vật duy nhất của bà Mộc Tử, cảm giác bất lực này lần đầu tiên khiến cho Tạ Tiền Thiển cảm thấy rằng bản thân rơi vào bế tắc, không thể tìm thấy lối thoát nào.
Cái nóng của buổi chiều hoàng hôn như cơn sóng cuộn muốn nhấn chìm mặt đất, từ phía xa xăm con đường như đang bay lượn uốn éo dẫn lên không trung, mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ không rõ, Tạ Tiền Thiển chỉ cảm thấy bước chân mình nặng trĩu. Trước khi gặp mặt Lý Ải Thanh, tựa hồ như vẫn chỉ là muốn tìm hiểu thôi nhưng sau khi gặp được rồi thì cơn giận dữ xung thiên tràn ngập trong lòng cô và nó thật như sắp sửa xuyên thủng bầu trời.
Cô quên gọi xe, đi dọc đại lộ vắng một lúc lâu cho đến khi Trang Ty Thiến gọi lại.
Sau khi Tạ Tiền Thiển nhấc máy, Trang Ty Thiến vội vàng nói: "Đừng cúp điện thoại, tôi muốn làm phiền cô một việc. Nể tình tôi đã tìm cách giúp cô gặp được Lý Ải Thanh nên cô đừng từ chối, tôi trông cậy vào cô hết đó."
Tạ Tiền Thiển ngơ ngác hỏi: "Chuyện gì?"
Trang Ty Thiến học chuyên ngành khoa học và công nghệ động vật tại trường Đại học, cô ấy đã nói qua điện thoại về cái ngành học biến thái của họ. Bài tập về nhà mùa hè là mỗi nhóm bắt không dưới 50 con côn trùng để thu thập mẫu vật. Cô ấy và các bạn cùng nhóm cố tình lái xe lên núi rồi qua đêm ở đó, chỉ vì thu thập những con côn trùng này mà cả nhóm ai ai cũng gần như mất nửa cái mạng. Cuối cùng, họ bắt được hơn hai mươi con kiến và chục con muỗi. Tuy nhiên, vì muỗi rất khó mà bắt sống nên chúng đã bị đập chết một cách bi thảm không phải thiếu tay thì thiếu chân, hoàn toàn không dùng được. Vả lại hai loại côn trùng này cũng quá đỗi bình thường nên không thể bật lên trong cuộc thi.
Cả nhóm thực sự không muốn trải qua một đêm khốn khổ như vậy thêm lần nữa, vì thế Trang Ty Thiến liền nghĩ đến Tạ Tiền Thiển.
Tìm kiếm sự trợ giúp ở khắp mọi nơi hay thậm chí đưa ra giá một con côn trùng rất hấp dẫn để làm mồi nhử. Nếu là thường ngày thì Tạ Tiền Thiển nhất định sẽ chấp nhận cơ hội kiếm tiền dễ dàng này nhưng hôm nay cô chỉ nói "ừm" và rồi cúp điện thoại.
Trang Ty Thiến lại nhìn điện thoại với vẻ mặt khó hiểu, không biết cô có đồng ý hay không.
Khi Tạ Tiền Thiển về đến Nhất Gián Đường thì mặt trời cũng đã xuống núi. Cố Lỗi vốn muốn lão đại ăn trước, họ đợi Tiền Đa nhưng Thẩm Trí nói rằng anh không đói nên sẽ cùng đợi cô về.
Nhưng sau khi Tạ Tiền Thiển trở về, cô thậm chí không dừng lại ở phòng khách mà đi thẳng vào phòng, Cố Lỗi và Cố Diễu nhìn nhau một cách kỳ lạ, Thẩm Trí ngồi trên ghế sofa, ngẩng đầu khỏi cuốn sách rồi nói với Cố Diễu: "Đi xem thử."
Một lúc sau, Cố Diễu quay lại nói với bọn họ "Tiền Đa nói không muốn ăn."
Đổi lại là những cô gái khác bỏ bữa có thể không phải là hiếm nhưng đối với họ Tiền Đa bỏ một bữa ăn thì điều đó bất thường như mặt trời mọc đằng Tây rồi lặn đằng Đông vậy.
Cố Lỗi lẩm bẩm: "Chuyện này là sao vậy? Bị bắt nạt ở bên ngoài sao?"
Cố Diễu nói: "Ai mà dám bắt nạt cô ấy chứ?"
Cố Lỗi nghĩ nghĩ: "Không lẽ là bị bệnh rồi, buổi trưa trước khi đi ra ngoài còn hoạt bát vui vẻ lắm mà."
Cố Diễu là người duy nhất trong số họ từng chung sống với người khác phái nên cũng biết đôi điều, nói: "Đừng nhạy cảm quá, con gái mỗi tháng đều có vài ngày tâm lý biến đổi khá lớn, chúng ta đi ăn cơm thôi nào."
Thẩm Trí hơi nhíu mày, đóng sách lại, nhìn về phía sảnh phụ, Tạ Tiền Thiển vào phòng không bao lâu liền đi ra. Trên đầu cô còn đội một cái đèn rọi kỳ quái, tạo hình tựa hồ như đang chuẩn bị đi xuống hầm mỏ để đào khoáng khiến cho Cố Diễu và Cố Lỗi đều bối rối.
Lúc bọn họ đang ăn cơm, trong sân đèn rọi lập lòe cũng không biết cô gái bên ngoài đang làm gì.
Cố Lỗi kỳ lạ hỏi: "Tiền Đa lại nghĩ ra trò vui nào mới rồi à? Tôi không muốn ăn nữa."
Cố Diễu liếc nhìn Thẩm Trí: "Lão đại, có nên gọi cô ấy trở về không?"
Thẩm Trí không đáp, một lúc lâu sau mới nói: "Cứ để cô ấy tùy ý đi."
Lúc đầu bọn họ đều cho rằng Tạ Tiền Thiển chỉ là nhất thời ham chơi nhưng sau khi ăn xong bữa tối cũng không thấy Tạ Tiền Thiển trở vào nhà, thậm chí còn từ trong gara lấy ra một cái xẻng rồi bắt đầu xúc đất.
Cố Lỗi vươn đầu ra nhìn, kinh ngạc nói: "Tiền Đa như vậy, không phải là đang muốn đào mỏ thật đấy chứ?"
Cố Diễu nghe xong, vội vàng chạy ra ngoài xem một chút, sau đó vội vàng trở về: "Lão đại, không ổn rồi! Tiền Đa ở cạnh gara xúc cỏ đào một cái hố lớn."
Hành vi kỳ quái này trực tiếp khiến Cố Lỗi rùng mình, nghe thế nào cũng cảm thấy như đào mồ chôn xác.
Thẩm Trí vẫn bình tĩnh trả lời: "Cứ để cô ấy đào đi."
Lão đại cũng đã nói như vậy rồi nên Cố Diễu và Cố Lỗi cũng không dám ngăn cản, ăn cơm xong liền đi trở về phòng.
Khi Tạ Tiền Thiển mới bắt đầu đào hố, cô chỉ định bới một số giun đất, sâu dưa hấu hoặc ốc sên nhưng sau đó lại quên mất điều đó trong khi đào. Vì vậy, cứ giống như trút giận và có một sự oán hận rất lớn trong cô. Càng đào càng sâu, cô cứ đào như vậy hơn tiếng đồng hồ và cả người đứng ngụp ở trong hố.
Cho đến khi bóng dáng của Thẩm Trí xuất hiện trước mặt cô, nói: "Ra ngoài."
Tạ Tiền Thiển phớt lờ anh và tiếp tục đào hố mà không nói lời nào.
Chiếc bóng của Thẩm Trí đè xuống miệng hố với giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn mấy phần: "Có cần tôi bế lên không?"
Tạ Tiền Thiển vẫn cúi đầu, Thẩm Trí chỉ đơn giản là xốc nách cô và ôm cô ra ngoài nhưng anh tưởng tượng cảnh cô chống cự lại đã không xảy ra. Khoảnh khắc anh đưa tay về phía cô, Tạ Tiền Thiển đã ném cái xẻng đi và lúc này thân thể mềm mại nhẹ nhàng, bị anh ôm lên như vậy mà không chút phản kháng giống như toàn bộ sức lực trong cơ thể đều biến mất.
Thẩm Trí cúi đầu nhìn cô, đột nhiên phát hiện mắt cô đỏ hoe nhưng ánh mắt lại trống rỗng, nhìn vào ngực anh nhưng cô không nhìn anh.
Thẩm Trí nắm lấy cổ tay cô rồi nói: "Về nhà thôi."
Tạ Tiền Thiển đứng yên tại chỗ hít mũi: "Không về."
Thẩm Trí sắc mặt trầm xuống, hỏi ngược lại: "Buổi tối dự định ngủ trong hố à?"
Tạ Tiền Thiển cố chấp nói: "Đi không nổi nữa."
Đây là lần đầu tiên Thẩm Trí thấy cô nổi cáu, anh đương nhiên biết với thể lực của cô thì dù có đào thêm một giờ đồng hồ nữa thì cũng sẽ không có chuyện đi không nổi. Điều duy nhất có thể giải thích chính là cô đang nổi cáu nhưng chỉ là không biết đang nổi cáu với anh hay là đang nổi cáu với chính mình.
Anh không tức giận với cô mà nhìn xuống bộ dạng lấm lem rồi trực tiếp nhấc cô lên vai. Nếu Tạ Tiền Thiển muốn chống cự, cô có thể dễ dàng nhảy khỏi vai anh nhưng cô không làm gì cả, cứ ngoan ngoãn như thế để anh cõng vào bên trong nhà.
Sau khi bắt ép để cõng được cô vào nhà thì Thẩm Trí bỏ cô lên ghế sofa, trên đầu vẫn còn đội chiếc đèn rọi kỳ lạ đó, Thẩm Trí trực tiếp ném chiếc đèn đi.
Nhìn bên ngoài không thấy rõ nhưng khi đưa cô vào đến nhà thì mới phát hiện cơ thể cô thật lem luốc bẩn thỉu, hai bàn tay đen thui giống như một đứa trẻ hoang bị gia đình bỏ rơi.
Cô không hề có ý định đứng dậy rửa tay nên Thẩm Trí chỉ đành làm ướt khăn tắm, nắm lấy cổ tay cô giúp cô lau người. Lau đến tận ba lần, bùn đất lần thứ nhất được lau sạch vò khăn ra cả một chậu nước đen kịt, khiến trong đầu anh không ngừng hiện lên câu nói của Cố Lỗi "Sau này, nếu Tiền Đa có con thì không biết là nghịch ngợm đến cỡ nào?"
Nghĩ tới đây, anh không khỏi cười ra tiếng, Tạ Tiền Thiển kỳ quái nhìn anh mà cau mày hỏi: "Anh cười cái gì?"
Thẩm Trí thu lại nụ cười rồi nghiêm mặt lại, dùng đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô: “Có biết sư phụ phái cô đến đây để làm gì không hả? Bây giờ, cô còn phát tiết loạn xạ với ông chủ của mình lại còn đào một cái hố lớn trong sân của ông chủ? Cô tưởng mình là chuột chũi hoặc chuẩn bị đào đường hầm ở nhà của tôi?"
Tạ Tiền Thiển cụp mắt xuống nhưng Thẩm Trí lại nói với cô bằng giọng điệu nghiêm khắc: "Ngẩng đầu lên, nhìn tôi."
Tạ Tiền Thiển không dám ngẩng cao đầu, chỉ lẻn nhướng mi lên thì nghe thấy giọng nói của Thẩm Trí êm như nước suối trong vắt truyền đến bên tai cô: "Ngày xưa cô gặp chuyện buồn đều sẽ như vậy? Đều nén trong lòng mà trút giận lên bản thân sao?"
Tạ Tiền Thiển đôi mi khẽ chớp nhẹ, cô chưa bao giờ lộ ra nhược điểm ở trước mặt người khác nhưng khi Thẩm Trí hỏi ra câu này, trong mắt cô đột nhiên hiện lên một tầng ủy khuất.
Dù sao cô cũng là một cô gái chưa đầy hai mươi tuổi, dù thân hình cường tráng đến đâu thì bên trong cô vẫn có một mặt yếu mềm, tuy rằng cô rất ít khi bộc lộ ra ngoài.
Ánh mắt Thẩm Trí hơi cụp xuống, khi nhìn thấy chân tay cô đầy vết muỗi đốt, vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói với cô lại nghẹn lại trong cổ họng, không thốt nên lời.
Anh quay người đi lên tầng trên, một lúc sau đi xuống với một lọ thuốc màu xanh lá cây rồi kéo ghế ngồi trước mặt Tạ Tiền Thiển, nâng hai chân cô đặt lên đùi anh. Cô mặc chiếc chiếc quần đùi khiến hai chân bị muỗi cắn nổi cả chục nốt đỏ, lúc này các nốt sưng to nhỏ đều tấy lên trông rất ghê.
Thẩm Trí tức giận nói: "Cô đây là tới giúp tôi cho muỗi ăn, tôi còn phải cảm ơn cô rồi trả thêm phần lương cho cô hay sao?"
Nói xong, anh nhẹ nhàng bôi thuốc giảm sưng lên chỗ bị muỗi đốt, Tạ Tiền Thiển thấp giọng đáp: "Vậy cũng được."
"......" Thẩm Trí lườm cô một cái, tay phải nắm chặt tay trái, có vẻ tâm sự nặng trĩu lòng.
Sau đó, cô ngước mắt nhìn anh rồi đột nhiên hỏi: "Nếu chú ba vẫn tiếp tục mượn danh nghĩa của anh để mà không ngừng làm chuyện xấu thì sao?"
Thẩm Trí không ngẩng đầu, thẳng thắn trả lời: "Tôi sẽ triệt đường của ông ta."
"Làm thế nào để triệt?"
"Ông ta đã nếm trải qua vị ngọt thì không thể dừng lại ở đây. Con người sống vì danh, vì tiền, vì lợi. Đôi khi không có quá nhiều đạo lý để nói. Lòng người vô cùng tham lam, chú ba đã phất lên nhanh chóng trong những năm qua, nếu ông ta tổn thất một nghìn thì cơ nghiệp nhà họ Thẩm cũng sẽ thiệt hại tám trăm. Đây là kiểu cùng vinh cùng nhục.
Dưới cặp mắt kính của anh, Tạ Tiền Thiển nhìn rõ từng đường nét khuôn mặt thâm thúy và mềm mượt, có chút sửng sốt: "Ý của anh là...... anh sẽ đối phó chú ba bằng mọi giá?"
Tay Thẩm Trí hơi khựng lại, anh ngước mắt lên nhìn cô: "Tôi sẽ bảo vệ cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Thẩm bằng mọi giá. Chỉ là số đông sẽ lựa chọn bảo vệ bản thân, dù sao thì vẫn phải có người chấp nhận đương đầu với khó khăn. Bất kể là vì phía bên dưới tập đoàn vẫn còn biết bao người đang nỗ lực để nuôi gia đình hay là vì phát triển không ngừng của nhà họ Thẩm."
Lớp sương mù trong đôi mắt của Tạ Tiền Thiển dường như đã bị quét đi, ánh mắt sáng ngời nhìn anh: "Anh muốn làm như thế nào?"
Thẩm Trí liếc cô một cái, cầm lấy cánh tay bôi thuốc cho cô và nói: "Chờ cơ hội thích hợp để ra tay.”
Tám chữ này đột nhiên khiến Tạ Tiền Thiển bừng tỉnh, trong nháy mắt cô dường như nhận ra rằng cho dù vừa rồi cô có đôi co như thế nào với Lý Ải Thanh và nói với cô ấy rằng cô là con gái của bà Mộc Tử thì cô ấy vẫn sẽ hủy hoại cô bằng mọi giá để bảo vệ danh lợi, phú quý cho bản thân...... Lòng người vốn tham lam, không ai nguyện ý dễ dàng vứt bỏ tất cả những gì mình đã có sau khi nếm trải quả ngọt, cho nên chỉ có thể ngồi chờ cơ hội thích hợp để mà ra tay.
Và rồi bụng cô đột nhiên kêu lên một tiếng, cảm thấy tiếng kêu không thể kiểm soát được, Thẩm Trí nhướng mày lên và trên mặt lộ ra một nụ cười thấp thoáng: "Đói bụng?"
Tạ Tiền Thiển thành thật gật đầu.
Thẩm Trí đưa thuốc cho cô rồi bảo: "Tự mình bôi nốt cánh tay kia đi."
Sau đó, anh vào bếp rửa tay, đeo găng tay rồi đặc biệt chọn miếng thịt thăn cắt lát dày lớn nhất để bôi dầu và muối biển lên trên, sau đó để thịt bò thoát nước trước.
Tạ Tiền Thiển dường như ngửi thấy mùi thơm, cô đến gần cửa bếp, Thẩm Trí đang cho bơ và rau thơm vào chảo rán. Sau khi bơ sủi bọt, Thẩm Trí bình tĩnh dùng muỗng rưới nước sốt lên beefsteak. Nhất cử nhất động của anh đều để lộ ra một cảm giác tinh tế, bình tĩnh và thanh lịch.
Đảo mắt qua thì nhìn thấy Tạ Tiền Thiển đang đứng ở phòng bếp nuốt nước miếng, cúi đầu cười nói với cô: "Rửa tay đi, rất nhanh sẽ xong ngay thôi."
Anh lấy beefsteak ra đặt trên khay gỗ, lúc đó Tạ Tiền Thiển nhìn thấy một hàng dao đủ hình dạng lớn nhỏ trải trên tấm vải nhung đen trước mặt, trên đó có chữ "Z".
Thẩm Trí rút ra một con dao, miếng thịt được cắt dọc một cách gọn gàng. Chia nhỏ beefsteak rồi xếp trên đĩa, mọi thứ được thực hiện một cách trôi chảy thuần thục kèm theo là mùi thơm quyến rũ khiến dạ dày của Tạ Tiền Thiển càng kêu dữ dội hơn.
Tiếp theo sau, Thẩm Trí chiên cồi sò điệp lớn với một ít muối biển và hạt tiêu cho đến khi cồi sò điệp vàng ươm thì xào hành tây cùng thì là rồi vớt ra, đun sôi quả nam việt quất với nước sốt bí truyền. Tiếp tục trộn sò điệp với hành tây thì là, đổ nước sốt nam việt quất, rắc chanh cắt nhỏ vào để trung hòa mùi vị. Cuối cùng là cho măng tây tươi vừa chần xong bày ra đĩa, đủ màu sắc với hương vị thơm ngon.
Trước mặt Tạ Tiền Thiển là món ăn được bày biện giống như nhà hàng cao cấp Michelin, trông hấp dẫn đến mức cô không biết phải làm thế nào nên ngẩng đầu lên hỏi: "Tôi có ăn được không?"
Thẩm Trí đeo tạp dề, cười nhạt nói: "Không lẽ tôi làm ra chỉ để cho cô xem à?"
Anh đã chia sẵn beefsteak cho cô từ trước nên Tạ Tiền Thiển trực tiếp cầm nĩa xiên một miếng cho vào miệng, mùi thơm của hương thảo và chanh dây lập tức tràn ngập khoang miệng, beefsteak mềm và mọng nước, cắn một miếng vị giác ngập tràn và nó như kích thích sự thèm ăn của cô.
Cô lại xiên tiếp một miếng cồi sò điệp béo ngậy, cái vị thanh ngọt đấy làm cô suýt nữa rơi nước mắt, tuy rằng những món ăn này thật không thích hợp để ăn ngấu nghiến nhưng đối với cô mà nói thì thực sự rất ngon cho nên cô không tài nào mà kiềm chế được.
Ngay cả Căn Bậc Ba cũng nhảy lên bàn và chạy vòng quanh, Tạ Tiền Thiển miễn cưỡng đưa cho nó một miếng thịt nhỏ xíu.
Rõ ràng Căn Bậc Ba ăn không đủ nhưng khi nó quay lại, Tạ Tiền Thiển nhanh chóng nhét phần beefsteak còn lại vào miệng, tỏ thái độ bảo vệ thức ăn của chính mình.
Lò nướng trong phòng bếp kêu leng keng, Thẩm Trí xoay người đem Caramel Chocolate Pudding đến trước mặt cô, có chút mất tự nhiên nói: "Tôi không thích ăn tráng miệng lắm nên đây là lần đầu tiên tôi làm."
Tạ Tiền Thiển nếm thử một chút, hương vị caramel cùng chocolate pudding tan chảy hoàn hảo trong miệng cô, khiến cô híp mắt vui sướng. Cô vội vàng kéo lấy vạt áo của Thẩm Trí lo lắng nhìn anh: "Ngày mai tâm trạng tôi không tốt, anh vẫn có thể xuống bếp nấu cho tôi ăn nữa, được không?"
"......"
Nếu có thể, cô dự định ngày mai sẽ dậy sớm để dồn nén cảm xúc một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...