Chân Linh cùng Bích Ba sau khi ra khỏi phủ, hai người liền mua hai bộ nam trang để thay.
Khiến cho Chân Linh lúc này trở thành một vị công tử phong độ, tay cầm chiết phiến (Conan: tên tiếng việt là…quạt giấy í ạ), toát ra một nét phong lưu không thể nói hết.(Bướm: chết, tỷ phong lưu thế này đi tới đâu hoa đào rải tới đó là sao???)
Còn Bích Ba ở bên cạnh nàng thì ăn mặc như một thư đồng, nên khi hai người đứng chung một chỗ, nghiễm nhiên khiến người ta nghĩ đây là một vị công tử giàu có xuất môn đi du ngoạn cùng thư đồng.
Dung nhan các nàng, đều được Chân Linh sử dụng thuật dịch dung mà thay đổi cho giống nam nhân, so với bộ dạng ban đầu thì khác xa vạn dặm, tuyệt đối sẽ không có người nhận ra nàng chính là Cửu Vi công tử cùng thư đồng làm rung chuyển đất trời ngày đó.
“Sắc trời không còn sớm, chúng ta đi tìm một khách điếm để ngủ trọ đi”.
Bích Ba nhìn trời chiều đang tối dần, không khỏi cất thành tiếng.
Trên mặt Chân Linh bây giờ là một ý cười nhẹ nhàng, bộ dạng này của nàng, cùng với bộ dạng Cố Phàm ngày đó có vài phần giống nhau.
Bất quá Cố Phàm kia vốn thuộc cái dạng khiến cho người ta muốn tâng bốc hắn, Chân Linh bây giờ tuy là có nét giống công tử phong lưu hơn, nhưng lại làm cho người ta không thấy khinh thường.
Nàng cười ra mặt, nhưng trong lại có chút lạnh lùng, tuyệt đối không phải nụ cười mà bình thường nàng có thể cười.
“Bích Ba, ngươi cho rằng chúng ta bây giờ còn có thể ngủ ở khách điếm sao?”.
Hiện tại khắp kinh thành chỉ sợ là đều có quan binh đi tuần rồi.
Nếu ngủ ở khác điếm thì khác gì tự chui đầu vào lưới chứ? Vất vả lắm mới được tự do, nàng tuyệt đối sẽ không để cho Nam Cung Cẩm dễ dàng bắt được nàng như vậy.
“Chúng ta không ngủ ở khách điếm thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta phải ăn ngủ ở đầu đường xó chợ sao?”.
Bích Ba chỉ nghĩ thôi mà thần sắc đã ánh lên sự sợ hãi, hôm nay đã phát sinh nhiều chuyện như thế, vẫn đang làm cho nàng thất thần cả người.
Chân Linh cười giảo hoạt, ánh mắt như ngọc sáng như ban ngày.
“Bích Ba, đi, chúng ta đến gạt thanh lâu đêm nay, chúng ta sẽ ngủ ở chỗ đó”.
“Tiểu…người…người…người nói cái gì?”.
Lừa gạt thanh lâu? Rồi qua đêm ở chính chỗ này?
“Bích Ba, từ giờ trở đi kêu ta là Cửu Dạ công tử, ngươi là tùy tùng của ta, tên gọi là…tên gọi là Tiểu Bạch đi.
Đi thôi”.
Nói xong liền rảo bước hướng về phía Câu Lan viện mà đi đến.
Ở phía sau là một Bích Ba đang sửng sốt, hồi lâu sau mới đuổi theo.
“Chúng ta…”.
“Tiểu Bạch, không cần phải nhắc lại, nhớ kĩ, ta gọi là Cửu Dạ, ngươi gọi ta là Công tử là được rồi.
Chúng ta hiện tại không thể so sánh với lúc ở Vương phủ, mọi sự đều phải cẩn thận.
Cho dù là không có kẻ nào ở đây, ngươi cũng không được gọi ta như vậy, hiểu chưa?”.
Chân Linh ngắt lời Bích Ba, vẻ mặt có chút nghiêm trọng nhìn Bích Ba mà nói.
Bích Ba gật gật đầu.
“Dạ được, là Công tử với Tiểu Bạch, kể từ hôm nay trở đi, ta là Tiểu Bạch, mà công tử là Cửu Dạ công tử”.
Dừng một chút, Bích Ba lại rối rít hỏi.
“Tiểu…Công tử, chúng ta thật sự phải đến thanh lâu để qua đêm sao?”.
Thần sắc Chân Linh lại trở nên thật trầm tĩnh, nàng thản nhiên nói: “Tiểu Bạch, thanh lâu không phải là nơi thích hợp để qua đêm, nhưng lại là chỗ an toàn nhất bây giờ.
Nam Cung Cẩm nhất định không thể ngờ được là chúng ta sẽ ngụ lại thanh lâu để qua đêm, cho nên, nếu chúng ta muốn trốn thoát khỏi sự điều tra của họ, chỉ có thanh lâu là nôi thích hợp nhất lúc này!”.
Mặt khác, nàng ngụ tại thanh lâu cũng là vì một nguyên nhân khác.
Ở thanh lâu có lượng người đông đúc, đủ loại người, long xà hỗn tạp (rồng rắn lẫn lộn – ý tương đương với đủ loại người ấy), rất dễ hỏi thăm tin tức.
Nàng vừa thoải mái mà ở, lại vừa dễ dàng chú ý đến hành động của Nam Cung Cẩm, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện (một hành động mà lợi hai đường), sao lại không làm chứ.
Hương An Phố là con đường lớn nhất, mà cũng là náo nhiệt nhất Tấn Nam Vương triều.
Ở trên con đường này, có cả chục cái thanh lâu mọc lên san sát, mà đứng nhất là hai nhà, tên gọi Phượng Nghi lâu và Hoa Mai lâu.
Hai thanh lâu này đối đầu nhau.
Ông chủ phía sau Phương Nghi lâu nghe nói là chưa từng có người nào gặp qua.
Mỗi lời truyền tụng đều cho rằng người này là một Hắc y nam tử thần bí, chưa có ai từng thấy dung mạo hắn.
Hoa Mai lâu, thanh lâu còn lại là sản nghiệp của gia đình họ Cố.
Cố Nghĩa đối với thanh lâu không thể nào không coi trọng.
Cho nên Hoa Mai lâu này giao cho chính Cố Phàm coi quản.
Cố Phàm kia vận khí may mắn chẳng có chút nào, nhưng lại mời tới được một tú bà giỏi kinh doanh, cho nên Hoa Mai lâu mới có thể so sánh được với Phượng Nghi lâu, tất cả đều vì có vị tú bà này trợ giúp.
Chân Linh cùng với Bích Ba hướng về Hương An phố mà tiến tới, vừa mới đến, đã thấy một dòng người tấp nập đi lại, tất cả đều là nam nhân, ở mọi lứa tuổi, mọi tầng lớp đều có.
Mấy kỹ nữ của Câu Lan viện đang ùn ùn kéo ra lôi kéo khách, hai người vừa đến, đã bị mấy kỹ nử lôi kéo gắt gao.
Sắc mặt Chân Linh khẽ lạnh xuống, đối với sự dụng chạm của mấy nữ nhân này thì rất là không thích, mượn kỹ thuật né tránh nhanh nhẹn mà tránh.
Bích Ba thì chẳng có vận may đó, lúc này nàng thấy mấy tên kiếm khách bị đám nữ tử đó xé rách quần áo thì hoảng loạn đến độ muốn khóc lên.
“Ai da, Công tử người là lần đầu tiên đến đây? Vậy thì vào đây đi, vào Xuân Hồng lâu chúng ta, cam đoan sẽ làm cho người vừa lòng nha~”.
“Công tử, ghé vào Phiêu Tiên lâu chúng ta đi, cam đoan người sẽ phiêu phiêu dục tiên, dục sinh muốn chết*…”.
(Conan: Phiêu phiêu dục tiên, dục sinh muốn chết – Thoải mái như gió bay, ham muốn cực độ.
Đại loại ý nghĩa là thế, ta hem muốn tìm hiểu sâu nữa đâu, các nàng thứ lỗi =.=”).
“Công tử, đến đây a, chúng ta ở Say Mộng lâu, chúng ta mỗi một cô nương đều có “công phu” rất cao nha, cam đoan sẽ khiến công tử đến lần thứ nhất, sẽ còn muốn đến lần thứ hai nha~”.
Với mấy câu nói thuyết phục trắng trợn đó, Bích Ba sắp không chịu nổi nữa rồi.
Chân Linh quay lại, tay cầm quạt giấy phong lưu vung vẩy, cười thành tiếng mà nói: “Tiểu Bạch, còn thất thần ở đó mà làm cái gì? Không mau đi theo bản công tử đi, đêm nay bản công tử muốn ghé Phượng Nghi cư”.
Mấy người kỹ nữ nghe đến ba chữ Phượng Nghi cư, liền biết khách nhân này không phải loại người mà các nàng có thể câu dẫn được, liền tử bỏ đi hết.
Bích Ba khẽ thở dài, một lần nữa đối với Chân Linh càng thêm kính nể.
Hai người vừa bước vào Phượng Nghi lâu, ấn tượng đầu tiên, chính là Chân Linh thấy thích nét trang hoàng của thanh lâu này.
Đơn giản mà không mất đi sự thanh nhã, thanh lâu mà có một phong cách riêng như vậy, càng dễ dàng thu hút khách hàng mà.
Phục vụ của các cô nương cũng không giống như sự nhiệt tình của các thanh lâu khác, các cô nương ở lâu này, đều mang theo nét thản nhiên lạnh lùng, mang theo khí chất lạnh lùng, làm cho người ta bỗng nhiên thấy hứng thú.
Nữ tử mặc quần áo màu vàng nhạt thấy Chân Linh bước vào, liền nghênh đón, cười nhạt mà nói: “Công tử, mời vào bên trong ạ”.
Chân Linh phe phẩy chiếc quạt, toát lên vẻ phong lưu thập phần.
Nàng liếc mắt nhìn Bích Ba một cái, ý bảo nàng không cần sợ hãi, cứ bình tĩnh mà đi theo cho kịp.
Qua hết đại sảnh lầu một, liền gặp một biển người, cực kì náo nhiệt.
Tất cả đều hướng ánh nhìn lên đài cao, cảm xúc dạt dào.
Chân Linh thấy vậy, mỉm cười thành tiếng, hỏi nữ tử mặc áo vàng kia.
“Cô nương, đang có chuyện gì xảy ra vậy?”.
Nữ tử mặc áo vàng liếc mắt nhìn một cái từ đầu đến chân, thấy hắn (Chân Linh) dung mạo bất phàm, tuy là cử chỉ có phần bình thường, nhưng lại khó nén khí chất cao quý, liền đáp lời thập phần khách khí.
“Công tử, người hẳn không phải là người ở đây rồi? Đêm nay Phượng Nghi lâu chúng ta có tổ chức đại hội hoa khôi, một chút nữa tất cả các cô nương trong lâu đều sẽ biểu diễn, ai thắng được sẽ là hoa khôi của Phương Nghi lâu chúng ta.
Lần này các cô nương tham gia đại hội đều là những người trong sạch, chỉ bán nghệ, không bán thân.
Nhưng nếu các vị công tử trong sân ra giá cao, các cô nương ấy tình nguyện hầu hạ, thì có thể xem là đã bán mình.
Công tử nếu có chút hứng thú, ta có thể vì công tử mà an bài một vị trí, để công tử cũng tham gia nhưng đề giá cuối cùng”.
Ánh mắt Chân Linh ánh lên sự hiểu rõ, nàng nhẹ nhàng lay quạt, cao giọng nói: “Đa tạ cô nương đã cho ta biết, tạm thời không cần.
Trước hết bản công tử cần một gian nhỏ để có thể xem biểu diễn là được rồi”.
Nữ tử áo vàng kia thản nhiên cười.
“Được, công tử, mời người theo ta đi”.
Chân Linh gật đầu bước theo sau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...