Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng!


Chân Tử Mặc nhìn lá trúc rơi xuống, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng khẽ biến, tay ôm Phong Vô Ngân càng chặt hơn chút nữa.
Phong Vô Ngân ánh mắt lạnh lùng thản nhiên hiện lên vẻ kính sợ, hắn hướng bốn phía liếc mắt nhìn một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, vẻ mặt bình tĩnh.
Nam Cung Cẩm và Nam Cung Thần hoàn toàn hoảng sợ, mũi tên vừa rồi Nam Cung Cẩm dùng toàn bộ khí lực, cho dù hắn bị thương, sức mạnh của mũi tên kia cũng không thể xem thường, người thần bí này chỉ cần một phiến lá trúc đã có thể đánh rơi mũi tên, còn đánh vỡ thành bột phấn, hắn rốt cuộc là ai?
Trong lúc tất cả mọi người kinh hãi hết sức, một thân ảnh xanh nhạt chậm rãi bay xuống giữa không trung, rất xa, đã cảm nhận được một vị thanh sạch đánh úp lại, mang theo vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng của tuyết, làm người ta mê say.
Tất cả mọi người đều hướng về thân ảnh xanh nhạt nhìn lại, vừa nhìn, kinh diễm vô song, không có từ nào có thể hình dung.
Trong ánh sáng nhỏ vụn, hắn như đạp ánh trăng mà đến, trong nháy mắt, ánh sáng dưới sự xuất hiện của hắn trở nên ảm đạm, thân ảnh hắn màu xanh nhạt so với ánh mặt trời càng chói mắt hơn, so với truyết trắng càng trong trẻo lạnh lùng hơn, so với ánh trăng càng mờ mịt hơn, giống như thượng tiên từ trên trời giáng xuống, không dính chút bụi trần thô tục.
Hé ra dung mạo như tiên, dung nhan thánh khiết trong trẻo nhưng lạnh lùng như nguyệt, khuôn mặt tuấn mỹ, như bạch ngọc do chính thiên nhiên điêu khắc, hoàn mỹ không chút tì vết, hàng mày dài tới tận tóc mai, ẩn dưới hàng mi là đôi mắt không giấu được u buồn.
Hai mắt hắn, bình tĩnh không chút gợn sóng, như nước trong veo thánh khiết nhất trên chín tầng trời, không nhiễm hạt bụi, ánh mắt mờ mịt trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại thâm thúy đẹp mà tĩnh mịch, tựa hồ như đôi mắt này, sớm đã nhìn thấy đau khổ trong thiên hạ, nhìn thấu thế tục phàm trần, ánh mắt mờ mịt lượn lờ như tia nắng ban mai thanh khiết, lại giống như ánh sáng phía chân trời mịt mờ, trong suốt thánh khiết.
Mái tóc thật dài trút xuống hai vai, ánh sáng nhỏ vụn chiếu xuống, tản ra ánh sáng lộng lẫy sáng bóng, thân ảnh xanh nhạt ấp ủ hơi thở thần bí, như mầm non nhú lên trong tuyết, lại như hoa cúc thanh khiết trong sương, như cây tùng mọc trong rừng tĩnh lặng, như áng mây trong vắt xinh đẹp, như nét mực màu xanh phác họa, thoải mái tao nhã, thanh dật vô song.
Hắn chậm rãi bay xuống bên cạnh Chân Tử Mặc và Phong Vô Ngân, môi mỏng khẽ mở, trong trẻo nhưng lạnh lùng lên tiếng.

"Mặc, Ngân, hai người các ngươi theo bản tôn về chịu phạt." Giọng nói trong trẻo động lòng người, giống như hoa đào nở trong gió xuân, lại giống như tuyết rơi trong đêm đông, không nhiễm một hạt bụi nhỏ, mờ mịt quay lại, phảng phất như tiên âm.
Mọi người nhìn chằm chằm vào thân ảnh xanh nhạt kia, tuyệt đối là kinh diễm, thật lâu không thể hòan hồn.

Chân Tử Mặc ôm Phong Vô Ngân cung kính gật đầu.

"Vâng, chủ nhân."
Lời vừa nói ra, Nam Cung Cẩm và Nam Cung Thần vẻ mặt chấn động chưa dứt lần thứ hai hiện lên kinh hãi.

Chủ nhân? Thiên hạ đệ nhất công tử thế nhưng lại gọi hắn là chủ nhân?
Như vậy hắn chính là..............
Nam Cung Cẩm và Nam Cung Thần nhìn nhau, hai người cùng chung một ý nghĩ.

Nếu thật sự là hắn, như vậy thật đáng sợ, vừa rồi hắn ra tay, sợ chỉ là ba phần công lực đi? Công lực thâm hậu như vậy, khó trách hắn có thể thao túng toàn bộ Mị Dạ Đế quốc, nam nhân này như tiên nhân, thật sự rất đáng sợ...........
Những người khác không biết thân phận thật sự của nam tử áo xanh này, chính là bị dung mạo của hắn làm chấn động mà thôi, ai cũng im lặng không dám lớn tiếng, sợ quấy nhiễu thần tiên.
Thanh y (áo xanh) nam tử ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng mờ mịt mà liếc Chân Tử Mặc và Phong Vô Ngân một cái, liền xoay người rời đi...........
Nhưng ngay chớp mắt hắn định dời bước chân, một giọng nói kính nể chợt vang lên.


"Xin chờ một chút......."
Thanh y nam tử dừng bước chân, trong trẻo nhưng lạnh lùng quay đầu lại nhìn Nam Cung Thần vừa lên tiếng, thản nhiên nói.

"Có việc?" Giọng nói lãnh đạm xa cách ngàn dặm.
Nam Cung Thần không nghĩ đến thái độ thanh y nam tử lạnh nhạt như thế, hắn nhỏ nhẹ, lập tức cao giọng nói.

"Ta là vua của Tấn Nam Vương triều Nam Cung Thần, không biết........"
Nam Cung Thần lời còn chưa nói xong, đã bị thanh y nam tử lãnh đạm đánh gãy.
"Nam Cung Thần, ngươi là ai với bản tôn không quan hệ." Nói xong cũng không thèm nhìn Nam Cung Thần liếc mắt một cái, liền bước kinh công rời đi, áo xanh nhẹ nhàng, cuồn cuộn nổi lên mùi hương lành lạnh thơm mát.
Những người giữa sân đều bị kinh động đến vài phần.
Thanh y nam tử này rốt cục là có thân phận như thế nào chứ? Là người thế nào mà cuồng dại như vậy, không thèm liếc nhìn Hoàng thượng lấy một cái nữa.

Thời điểm vừa rồi, lúc Hoàng thượng nói chuyện với hắn, mà lại không xưng là “Trẫm”, chỉ xưng “Ta”.


Như vậy có thể thấy, thân phận người này cao quý đến thế nào rồi, vì ngay cả Hoàng thượng mà cũng muốn lấy lòng hắn như thế, cung kính đối với hắn như thế.
Nhưng hắn lại chẳng thèm nhìn Hoàng thượng, thái độ lại khinh thường hết sức, thật sự là làm cho bọn họ chấn động vô cùng mà.

Thần sắc Nam Cung Thần lạnh lùng, còn có thêm vài phần xấu hổ nữa.

Chính mình còn chẳng để ý đến những thần tử dưới trướng ở đây, đối với hắn ta (thanh y nam tử) lại ăn nói khép nép để lấy lòng, như thế mà hắn ta (thanh y nam tử) lại chẳng thèm nể mặt, thái độ lại trái ngược với điều hắn (Nam Cung Thần) mong muốn, thật sự là làm hắn (Nam Cung Thần) căm hận vô cùng.
Hai tròng mắt thâm sâu của Nam Cung Thần như một mũi nhọn sắc bén, ánh lên một sự lạnh lẽo như băng.

Hắn nắm chặt hai tay, thầm thề trong lòng, một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ liên kết loại trừ Mị Dạ Đế Quốc.

(Conan:Tới chết anh cũng không đánh lại đâu nhá Nam Cung Thần Bướm: ta thấy cha này thật không có tiền đồ!)
Chân Tử Mặc ôm Phong Vô Ngân, dùng khinh công để theo phía sau.

Hắn đi phía trước, đột nhiên lại quay đầu liếc mắt nhìn Nam Cung Cẩm một cái.


Một cái nhìn có thâm ý.
Nam Cung Cẩm cũng nhìn theo hướng bọn họ rời đi, tâm trí như đang suy nghĩ điều gì.
Sau khi thân ảnh mặc áo xanh rời đi một lúc, các thần tử kia mới hoàn hồn lại.
Bọn họ đứng ở dưới sân mà bàn tán xôn xao, rốt cục không biết thân phận của hắn ta thực sự là như thế nào? Có thể làm cho Hoàng thượng phải cư xử cung kính đến vậy, mà hắn lại không thèm để ý đến sự cung kính của Hoàng thượng, thái độ khinh miệt như thế mà Hoàng thượng cũng chỉ thờ ơ đứng nhìn? Lại nói, dung mạo như tiên của Thanh y nam tử đó, liệu có phải là Dạ đế của Mị Dạ Đế Quốc trong truyền thuyết hay không? (Conan: Chính hắn, í lộn, chính anh í đó, hí hí hí Bướm: chẹp chẹp *chùi chùi nước miếng*).
Lúc này, Nam Cung Cẩm thu hồi ánh mắt, hướng tới khoảng sân mà nhìn chung quanh.
Nhìn một hồi lâu, cũng chẳng thấy thân ảnh của nàng đâu, thần sắc của hắn không khỏi lóe lên đau đớn, ngực giống như bị nghiền trên bàn đá sắc nhọn, đau tới tận xương tận cốt.
Thân hắn run rẩy, chỉ cảm thấy ngực mình như đã bị cái gì đó đào đi một lỗ, đau đớn tê dại đến khó chịu cùng cực.

Cùng với việc bị trọng thương lúc vừa rồi, lại thêm khí huyết cuồn cuộn lúc này, khiến hắn không nhịn được liền phun ra một ngụm máu.

Máu đỏ nhiễm đất, cứ như một bông hoa buồn bã phiêu diêu rơi xuống, thê lương mà tuyệt đẹp.
“Cẩm!”.

Nam Cung Thần quá sợ hãi, vội vội vàng vàng chạy tới đỡ, đem Nam Cung Cẩm lúc này đã bất tỉnh nhân sự ôm vào ngực, vẻ mặt lạnh băng khó lường.
Tiệc cưới vốn dĩ đang ồn ào náo nhiệt, vậy mà tân nương lại chết thảm, tân lang lại hôn mê bất tỉnh, khiến cho nó trở thành một câu chuyện hài hước hết sức, trở thành một đề tài bàn tán được ưa thích nhất trong tất cả các bàn trà tiệc rượu ở thành Ngân Nguyệt này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận