Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

“ Quả nhiên là trong mắt không người!!!! ”

Trừ Nguyên Mãn đại sư, bốn trưởng môn còn lại và Trấn Tam Giới đều quát lạnh

Ngô trưởng lão cũng thoáng nhíu mày, hỏi lại: 

“ Ngươi chắc chứ? ”

Tạng Cẩu nói:

“ Được qua chiêu với trưởng lão là chuyện tốt, nhưng mười chiêu quá ít, tiểu tử ngu dốt sợ không học được cái gì. ”

“ Ta sẽ không nương tay đâu đấy. ”

Ngô trưởng lão ngoài mặt thì tỏ vẻ bị xúc phạm, nhưng trong lòng thầm khen tâm tính của nó. Kì thực lão đã tính kỹ rồi, với võ công của nó thì trong vòng mười chiêu lão cũng khó mà làm gì nổi thằng bé. Nhưng hẳn nhiên, Tạng Cẩu dễ dàng thoát được một ải này, thì cũng không học được cái gì. Nếu nâng hẳn giới hạn lên năm chục chiêu, độ khó hiển nhiên sẽ tăng nhiều, song cũng sẽ là trợ lực không nhỏ cho nó trên con đường luyện võ sau này. Cái khó được ở đây, là bỏ qua con đường dễ dàng người ta dọn sẵn, để mà đâm đầu vào thử thách.

“ Trưởng lão an tâm, tiểu tử biết lượng sức mình. ”

Tạng Cẩu nói, vẻ mặt thập phần tự tin.


Ngô trưởng lão cũng không nhiều lời, ngón tay gảy một cái, cái nắp đậy hồ lô rượu lão đeo bên hông đã bật tung lên. Tạng Cẩu nhìn cái nắp gỗ xoay tròn tít mù trong không khí không khác gì bông vụ, thì không thể không khen chỉ lực của lão.

Ngô trưởng lão nâng bầu, uống một ngụm, rồi lại ném cho thằng nhóc, bảo:

“ Hầu Nhi tửu đấy, uống đi. ”

Tạng Cẩu biết, ngoài mặt là tỉ đấu, không bằng nói là Ngô trưởng lão dạy cho nó tinh túy của võ say. Thế nên nó cao hứng mười phần, không ngần ngại gì dốc cạn một ngụm rượu lớn.

Ngô trưởng lão bèn quát:

“ Tiếp chiêu! ”

Đoạn hai tay nắm thành quyền, chân tung lên, vừa nhảy cả nhắc vừa đấm đá lia lịa. Quyền cước của Ngô trưởng lão mang đầy kình lực, cú nào cú nấy nặng cả ngàn cân. Giữa cơn mưa quyền cước dày đặc kín kẽ đến độ giọt nước e cũng khó lọt, ngay cả đứa có Lăng Không Đạp Vân như Tạng Cẩu cũng thấy hơi choáng ngợp. Nhưng chẳng mấy mà thằng nhóc đã bình tâm lại, dùng đến thân pháp Chó Chạy Trước Hươu mà né qua né lại.

Tuy nhiên, Ngô trưởng lão quả thực phải hơn những kẻ nó từng giao đấu không chỉ một bậc. Lần trước đấu với Xích Tùng Tử, thằng bé chỉ việc bước i sì theo biến hóa, đối phương đã chẳng thể chạm vào nổi chéo áo của nó. Nhưng lần này thì khác. Ngô trưởng lão cứ dùng thế chân người què, tức là một chân co lên để đá, chân còn lại cứ nhảy lò cò cà nhắc cà nhắc. Thế mà bám sát nó như bóng với hình, quả là chuyện khó tin. Quyền cước của lão cứ dội đến tới tấp từ ba phía, buộc nó phải ngưng thần dùng hai tay chuyên chú đỡ gạt. 

Kì thực, dùng Lăng Không Đạp Vân, có lẽ nó có thể thoát khỏi thế công dữ dội của Ngô trưởng lão. Tuy nhiên, vì đây không phải một trận sinh tử đấu như vẻ bề ngoài hai người thể hiện ra, nên Tạng Cẩu cũng không cố tình tránh né phong mang. Từng quyền, từng cước Ngô trưởng lão dội vào người nó, nó đều cảm ngộ thật kỹ. Say xỉn và tỉnh táo, minh mẫn và túy lúy chỉ cách nhau một lằn ranh mỏng như sợi chỉ. Giữ được ranh giới mong manh này trong từng quyền từng cước, xuyên suốt cuộc giao đấu, ấy là cái tinh hoa của võ say vậy.

Chẳng biết từ chiêu thứ bao nhiêu, nhưng dần dà Tạng Cẩu đã chuyển từ thế chỉ có thể phòng thủ một cách bị động, sang tư thế giao đấu công bình. Ngô trưởng lão cứ đánh được mười cái, thì nó cũng phản đòn được bốn năm cú gì đó. 


Hai bên cứ chiết chiêu phá chiêu, đến chiêu thứ bốn mươi tám thì Tạng Cẩu hoàn toàn dung hội được cái túy ý vào võ chó của mình. Thằng bé bèn nói:

“ Ngô trưởng lão, còn hai chiêu, xin mời! ”

Tạng Cẩu chắp tay thi lễ, ánh mắt sáng ngời vẻ háo hức.

Ngô trưởng lão hít sâu một hơi, nói:

“ Hai chiêu sau cùng, thiếu hiệp nhớ cẩn thận mà đón đỡ. Lão đây sẽ tung hết sức! ”

Đoạn xuống tấn, chân phải để sau làm trụ, chân trái duỗi thẳng ra. Tay trái thu thành quyền thủ thế ngang mặt, tay phải xòe thành chưởng đề ngang vành tai. Lão chợt quát một tiếng, hai mắt mở trừng, hai chân cùng đạp xuống, cả người đã phóng đi như một viên đạn pháo.

Quyền chưởng đều phát, liên miên bất tuyệt, như cơn say khó tỉnh, lại mê mê lâm li như hàng thơ tuôn trào khỏi miệng bậc thi nhân mặc khách.

Tạng Cẩu bị bất ngờ, lại có vẻ ngợp trước ý cảnh của chiêu thức, giật mình luống cuống, không biết nên lui hay nên tiến. Lúc này Hồ Phiêu Hương mới lên tiếng ngâm mấy câu thơ:

“ Lý Bạch nhất đấu thi bách thiên

Trường An thị thượng tửu gia miên


Thiên tử hô lai bất trướng thuyền

Tự xưng thần thị tửu trung tiên

( Dịch nghĩa: Lý Bạch chỉ cần một li thôi là hàng trăm bài thơ ra / Nơi phố chợ Trường An say nằm ngủ khì / Vua gọi cũng không xuống thuyền / Tự xưng thần là tiên trong rượu)

Thi thánh dùng bốn câu thơ, mà tả hết cái thần vận của thi tiên Lý Bạch, đúng là khó được. ”

Tạng Cẩu được bạn nhắc cho cửa sáng, thầm nghĩ:

[ Ra là dựa vào bốn câu thơ. Muốn phá chiêu này, không bám vào chúng thì không xong được. ]

Lại nghĩ đến hai câu “ Thiên tử hô lai bất trướng thuyền / Tự xưng thần thị tửu trung tiên ”, bèn đoán tinh yếu để mà phá giải chiêu thức này không gì nằm ngoài ba chữ “ tửu trung tiên ” này. Đang lúc khẩn yếu quan đầu, quyền cước của Ngô trưởng lão đã dồn đến sát mặt, thằng nhỏ bèn đột ngột thụp người xuống, lộn một vòng, hai chân cùng phát chiêu Chó Chui Gầm Chạn. Vốn dĩ đây đã là một quái chiêu dùng để phản công chớp nhoáng, thằng nhóc lại pha thêm cái ý say của túy quyền, thành thử phương vị công kích càng trở nên khó đoán chẳng biết đâu mà lần. Ngô trưởng lão vừa mới định thần, mũi chân của thằng nhỏ đã quét sượt qua huyệt Cưu Vĩ trước ngực.

Ông buộc phải nhảy lui lại nửa bước, né khỏi ngọn cước của Tạng Cẩu.

Thằng nhóc thấy thế, bèn bật nhổm dậy, nói:

“ Còn chiêu thứ năm mươi, xin ông ra nốt! ”

Ngô trưởng lão bèn đề khí, quát:


“ Chiêu cuối cùng! ”

Đoạn nhào tới trước, nắm đấm, chỏ tay, hai gối, hai cẳng chân dều phát chiêu công kích. Trong quyền Thái hiện đại, tám chỗ ấy gọi là bát chi vậy. Kình phong trên tay nhẹ tựa lông hồng, khi có khi không, tưởng như chỉ là cơn gió thoảng qua buổi trưa hè. Nhưng Tạng Cẩu thì đã đổ mồ hôi ròng ròng. Nó biết kình lực đối phương chẳng đơn giản như vẻ ngoài.

Ngô trưởng lão liên tục dồn ép, nó bèn đổi hướng lui dần về phía tây nam. Hồ Phiêu Hương thấy vậy, cũng phóng người lướt theo. Sáu vị đại diện cho các môn các phái còn lại, tính cả Nguyên Mãn đại sư và Trấn Tam Giới theo sát cô bé, không để hai đứa nhóc lui quá xa khỏi tầm tay. Lúc này cả Diệu Định Sư Thái lẫn Quảng Thành Tử đều nói:

“ Ngô trưởng lão đánh ra chiêu này, thì tiểu tử kia khó sống. ”

Nguyên Mãn đại sư cũng biết đây là tuyệt chiêu thành danh của Ngô trưởng lão, ba mươi năm nay phóng mắt khắp cõi trung nguyên cũng chỉ có không tới mười người phá giải nổi. Số người đón đỡ được thì nhiều hơn, nhưng cũng tuyệt không quá ba mươi. Thằng nhóc An Nam kia nay mới mấy tuổi đầu, liệu có phá giải nổi không?

Đang lúc khẩn yếu quan đầu, Tạng Cẩu cơ hồ phải bó tay chịu chết, đã bị dồn đến chân tường Hồ Phiêu Hương lại ngâm thơ:

“ Túy khan phong lạc mạo

Vũ ái nguyệt lưu nhân

( Dịch nghĩa: Say nhìn gió thổi rơi nón / Múa may dưới ánh trăng mời mọc)

Hay cho một bài “ Cửu nhật Long sơn ẩm ” của thi hiệp Lý Bạch! ”

Tạng Cẩu nghe xong hai câu thơ, bèn dựa vào đó mà phá giải hiểm chiêu của Ngô trưởng lão. Thằng nhóc đột nhiên chạy dọc theo quãng tường, nhử cho đối thủ phóng người lên truy kích. Nó bèn nhân lúc ấy xoay người, đạp vào vách mà mượn đà, chuyển mình trượt ngay bên dưới đối thủ. Ngô trưởng lão còn đang muốn xoay mình, thì Tạng Cẩu đã phóng cả song chưởng vào đất đánh ầm một cái. Lực đạo đẩy bật nó lên như mũi tên rời dây, hai chân cùng đạp về phía đối thủ.

Ngô trưởng lão hừ một cái, xoay mình bắt chéo hai tay trước ngực, đón được đòn cước. Tuy nhiên lão cũng phải lui nửa bước, tay cũng đã phải quy về phòng thủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui