Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Ngô trưởng lão chấn tĩnh lại trước tiên, từ từ quan sát thật kỹ bốn ngón tay đứt.

“ Không sai! Bất kể là xương, hay thịt da, thì miệng vết chém đều phẳng như mặt gương. Khó mà tin đây là dấu tích con người tạo thành. ”

Cam La cười lạnh, nói: 

“ Bốn ngón tay này là của Lôi Hỏa Cự Linh thần Long Trần. Người chém rụng chúng giữa một trận đấu sinh tử, chỉ bằng một chiêu, chính là cậu thiếu niên này đây. ”

Ngô trưởng lão quát to:

“ Chứng cứ rành rành, còn chối vào đâu được? ”

Nguyên Mãn đại sư bèn nói:

“ Cũng chưa chứng minh được điều chi cả. Vì chỉ cần thần binh lợi khí đủ bén, ai cũng có thể… ”

“ Quả như đại sư nói, vết thương này chỉ cần mấy người chúng ta có một thanh lợi khí đủ bén thì làm ra cũng không phải chuyện gì khó. Tuy nhiên giữa một trận sinh tử đấu, chém ra một vết thương nhẵn như mặt gương thế này, nội lực thiếu niên nọ thậm chí còn phải thua chúng ta một quãng. Thế thì thử hỏi, đang lúc giao đấu mà chém được một vết như vậy vào người cao thủ Lôi Hỏa Cự Linh Thần, thì đao phải bén đến độ nào?? Bần ni nghĩ nát óc cũng không ra. ”

Người chen vào phản bác chính là Diệu Định sư thái của phái Nga Mi.

Quảng Thành Tử phái Côn Luân bèn nói:


“ Nguyên Mãn đại sư, chúng ta biết ngài có lòng từ bi hỷ sả, nhưng sự thật đã rành rành, xin ngài tránh ra một bên. ”

Trấn Tam Giới nhíu mày, quát:

“ Hai đứa tiểu tặc, còn không bỏ ngụy trang xuống, chờ đến lúc bọn ta ra tay hay sao? ”

Tạng Cẩu nhíu mày, hỏi:

“ Làm sao bây giờ? ”

“ Người ta đã nhất quyết coi mình là kẻ thù, không nói lí lẽ. Sau cùng không phải chỉ cần một cái lí do hay sao? Vô tội hay không đâu có quan trọng, mồm năm miệng mười còn có ích gì? Xông ra ngoài thôi! ”

Hồ Phiêu Hương nói dứt câu, Tạng Cẩu đã quăng y áo cởi bỏ đôi guốc cao. Mọi người thấy thiếu niên đánh ngang tay với Cam La té ra chỉ là thằng nhóc tì trên dưới mười tuổi, thì không khỏi kinh ngạc.

Cam La quát: 

“ Ta vốn đã lấy làm lạ vì sao cánh tay ngươi ngắn như thế, giờ lộ rõ đuôi cáo rồi nhé! ”

Tạng Cẩu đã không còn vẻ đói ăn như hồi còn lang thang ở Đại Ngu, hai năm nay luyện công tập võ thậm chí còn khiến nó hơi có vẻ lớn hơn tuổi. Tuy nhiên độ dài của sải tay tuyệt không thể bằng thiếu niên đang tuổi lớn nhanh như tre được. Thành thử, nó vẫn cứ giấu cánh tay trong áo.

Nhưng vừa rồi qua chiêu với Cam La và Trấn Tam Giới, không thể không xuất toàn lực mà ứng phó, thành thử có lộ sơ hở cũng là chuyện khó tránh. Nó chỉ thắc mắc vì sao hai kẻ kia lại nghi ngờ, cứ nhất mực nhắm mũi đao vào nó và Phiêu Hương. Nếu lúc Tất Thắng ra tay còn có thể hiểu là lão có dã tâm muốn đoạt nhân tài, nhưng hiện giờ thì mọi chuyện đã chẳng còn đơn giản như thế nữa.

“ Đả cẩu trận! ”

Ngô trưởng lão quát lớn, rồi huýt sáo lệnh. Tức thì bang chúng Cái bang bắt đầu huy côn đề bổng. Nhất tề một chục cái đầu côn thi nhau phóng về phía các phương vị yếu hại trên người của Tạng Cẩu, ý đồ muốn khóa chặt hành động của nó.

Tạng Cẩu khịt mũi, quát:

“ Để xem gậy đánh chó phương bắc có đánh nổi chó đất Nam ta hay không! ”

Nói đoạn, cả hai tay thằng nhóc múa ra liên tục. Nay được dùng đến hai môn võ quen tay thuận chân là võ chó và Lăng Không Đạp Vân, nên nó càng khoái trá. Thằng nhóc cứ nhảy qua nhảy lại giữa bóng gậy, tay đấm chân đá liên tiếp mấy chục phát. Bang chúng Cái bang bị nó cho ăn đòn đau, kêu oai oái.

Diệu Định sư thái nói:

“ Cũng có chân tài thực học. Niên kỷ như thế, mà võ công đã bậc này, thực là kì tài. Tiếc là tâm tánh không được. ”

Quảng Thành Tử cũng gật gù:


“ Thiên tài mấy, hôm nay nó mọc cánh cũng khó thoát. ”

Chỉ riêng Ngô trưởng lão thì nhíu chặt chân mày, lỗ tai giật giật mấy cái, không biết đang nghĩ gì.

Thì ra Nguyên Mãn đại sư đã dùng tuyệt học của Thiếu Lâm: Vạn Lí Truyền Âm bí mật nói mấy lời với Ngô trưởng lão, cụ thể là:

“ Thằng nhóc này ngoài thì tỏ vẻ kiêu ngạo, nhưng ông xem quyền cước của nó đều né hết những tử huyệt của đám bang chúng các ông ra, rõ ràng không muốn hại mạng người, lại có ý khiêm cung chưa muốn đánh ngã trận thế của các ông đặng giữ gìn thể diện cho Cái Bang. Nội lực của nó cự lại được với Trấn Tam Giới thì há phải vừa, bang chúng các ông mấy người đỡ nổi? Miệng nó nói cứng chắc do nó còn tức, có lẽ có oan khiêm gì đây chăng? Thôi thì nghe tôi, lên đánh mấy chiêu chỉ giáo thằng nhỏ, rồi rút đi cho đỡ xấu mặt. ”

Ngô trưởng lão cũng là lão hồ li mấy chục năm lăn lộn trên giang hồ, ánh mắt sao mà cay độc. Những gì Nguyên Mãn đại sư nói chính lão cũng nhìn ra, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.

Kì thực, Đả Cẩu trận của Cái Bang thực là môn trận pháp tinh diệu, dựa vào biến hóa của thuật kì môn độn giáp. Nếu không có Hồ Phiêu Hương vừa lấy đao phạt bớt gậy gộc, lại vừa lên tiếng nhắc nhở nó cẩn thận biến hóa, thì có lẽ Tạng Cẩu đã xong đời.

“ Hương, sao cái gì cậu cũng biết thế? ” 

“ Không nói! ”

Hồ Phiêu Hương cười khì, nói bằng giọng trêu tức. Kì thực cô bé mới mười một mười hai, hơi sức đâu mà đi học đủ thứ trên đời kia chứ? Chẳng qua đao pháp, thân pháp, chưởng pháp của cô nhóc đều biến hóa dựa trên các nguyên tắc của âm dương ngũ hành, kì môn độn giáp, bát quái kinh dịch…v.v… nên cô bé mới thuộc nằm lòng biến hóa của đối phương như vậy.

Tạng Cẩu thấy không đánh ngã mấy người e không phá được trận, bèn vận thêm mấy phần lực, lại hòa thêm tinh yếu của Túy Bát Tiên vào võ chó. Tay giả làm móng vuốt vẫn giữ nguyên, nhưng nắm đấm thì co thành thế giữ chén. Thành ra chiêu số của nó càng thêm khó đoán, lúc thì loạng choạng phóng khoáng như thần tiên say rượu, khi thì dứt khoát nhanh gọn đầy thần vận của chó săn.

Ngô trưởng lão thấy thế thì không khỏi kinh sợ, thiếu chút nữa đã buột miệng khen. Lão cũng biết thằng nhóc đánh đến mức này nhưng vẫn dùng dằng chưa phá trận là nể mặt Cái bang lão lắm rồi, mới lên tiếng:

“ Lui ra! ”

Sau một tiếng huýt gió ra lệnh, bang chúng Cái bang lập tức lui ra sau, giãn hẳn khoảng cách với hai đứa nhóc. Chỉ thấy Ngô trưởng lão tự mình đi lên, nói:


“ Tiểu tử An Nam. Võ công rất được. Nghe nói ngươi từng đánh thắng Túy Tiên? Bản trưởng lão cũng biết mấy đường túy quyền, ngươi tiếp được thì Cái bang ta không làm khó dễ nữa. ”

Diệu Định sư thái bèn cau mày, nhắc khéo:

“ Ngô trưởng lão, Đả Cẩu lệnh cũng là do Cái Bang ngài phát ra. Nay lại cứ thế mà rút lui, bảo ngũ đại phái chúng ta phải làm sao? ”

Trấn Tam Giới nghe vậy, ngoài mặt thì đồng tình, nhưng kì thực miệng đắng ngoét như ngậm phải bồ hòn. Rõ ràng, việc Diệu Định sư thái bỏ qua Tất gia trang của lão, chỉ nói ngũ đại môn phái khiến kẻ có dã tâm như lão không lấy gì làm vui vẻ.

“ Đúng vậy Ngô lão, như vậy có hơi… ”

Ngô trưởng lão quát:

“ Ý ta đã quyết! Nếu nó tiếp được mười chiêu của ta, mà các vị vẫn muốn làm khó thằng nhỏ này, thì cứ tùy tiện. Cái bang không quản. ”

Nguyên Mãn đại sư cũng lên tiếng, miệng cười tủm tỉm đầy vẻ bí hiểm:

“ Thiếu Lâm tự cũng xin đứng ngoài chuyện này. Có điều nếu mấy vị đây muốn cậy là bậc trưởng bối mà đi bắt nạt đứa con nít, thì… a di đà phật. ”

Tạng Cẩu thi lễ rồi nói: 

“ Trưởng lão, mười chiêu thì quá ít. Tiểu tử bạo gan xin được tiếp ông năm mươi chiêu, có được không? ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận