Thủ Tài Nữ


Trời ngả về chiều. Thứ ánh nắng nhàn nhạt của mùa xuân ẩm ướt cố vươn mình đến bậu cửa sổ, níu lấy tia nhìn của Thụy Miên.

Cô đang rất ấm ức!

Thủ tài nữ Diệu Thu thì đã sao? Được tha thứ không phải là tốt ư? Chẳng có lý do gì đủ để cô thấy mình đáng bị kết tội như vậy!

Vĩnh Thụy Bá Dương… anh thật quá quắt! Anh ta cư xử như thế cả thế gian này chỉ có mình anh ta là biết yêu vậy.

Đôi môi mờ nhạt của Thụy Miên mím chặt lại, mắt cô cứ nhìn chằm chằm vào vệt nắng nhạt màu leo lét.

Hình như có gì đó không ổn. Cô thấy mình giống như đang bị nhốt trong một cái vỏ ốc kín bưng. Tất cả mọi người đều biết có chuyện gì đó đang diễn ra, còn cô thì không được nhận một lời giải thích.

Ngay cả phu nhân Khả Liên cũng sẽ tới. Người đàn bà đáng sợ đó xưa nay rất ít khi rời khỏi dinh thự cũ của dòng họ Vĩnh Thụy. Nay phu nhân đã quyết “hạ sơn”, ắt không phải chỉ để thưởng lãm phong cảnh chốn đô thị phồn hoa.
Mã Phương khi nãy đã nói gì nhỉ? “Ba ngày liền đã có năm thủ tài nữ bị hủy hoại một cách bí ẩn”.

Gia đình Vĩnh Thụy họp khẩn cấp vì chuyện này, có nghĩa là họ sẽ gia tăng thêm lực lượng phòng vệ cho thủ tài nữ nhà mình. Nói cách khác, sau tối nay, cô sẽ bị tước đoạt luôn quyền tự do đi lại. Đừng nói tới việc chạy chơi loăng quăng ở sân trường, có khi cả lúc đi vệ sinh cô cũng được vệ sĩ xốc nách dìu tới tận bồn cầu luôn không chừng!

Tiếng chân cồm cộp ngoài hành lang nhỏ dần lại. Vậy là hai người kia đã về phòng rồi. Trong đầu Thụy Miên đột nhiên nảy ra một ý. Cô nhất định phải đi gặp Diệu Thu để xác nhận lại tình hình một lần nữa. Cô sẽ hỏi cho rõ việc “được tha thứ” ấy vì sao lại không tốt. Rốt cuộc nhà Đinh Hán sẽ làm gì Diệu Thu?

Nhưng…

Đi thế nào đây? Cô không biết đường.

Nghĩ đi… nghĩ đi… Thụy Miên cố gắng bắc cầu các mối quan hệ ít ỏi của mình.

Đinh Công Hạ.

Đúng vậy, có thể nhờ anh ta.

Ngay lúc này đây, đột nhiên cô thấy phục mình ghê gớm. Nếu không vì cái bản lĩnh anh hùng dội trà đá lên đầu đội trưởng đội Vovinam, cô sao kiếm được đầu mối quan trọng để điều tra.

Thụy Miên lục tìm chiếc điện thoại di động trong ngăn kéo. Bá Dương sau khi mua điện thoại mới đã ném cho cô chiếc cũ của anh. Thụy Miên xưa nay vốn ít bạn, công việc gì cần cũng trao đổi ngay ở lớp nên chẳng dùng tới di động làm gì. Thảo My có cho Thụy Miên số di động nhưng cô chẳng bao giờ gọi. Cho đến giờ, số điện thoại của cô bạn vẫn chỉ tồn tại ở dạng ký tự loằng ngoằng trên giấy nháp mà thôi.

Nói thế để hiểu vì sao Thụy Miên của nhà chúng ta đang rất băn khoăn nhìn cái màn hình đen thui, bấm đại mấy nút mà nó chẳng hề nhúc nhích.


Đúng lúc đó thì một chị giúp việc tên Huệ mang sữa vào. Thụy Miên cố nặn ra bộ mặt ngây thơ nhất, thỏ thẻ hỏi chị cách sử dụng điện thoại.

Chị Huệ nhìn bộ mặt thiểu não của Thụy Miên mà phì cười. Các chị giúp việc thời đại mới là phải biết cập nhật tin tức bằng thiết bị công nghệ bỏ túi, có bằng lái ô tô, thành thạo hai ngoại ngữ, chơi các loại game chiến thuật hay nhập vai đều lọt top 400. Với việc nhỏ mọn như tắt, mở điện thoại, chỉ cần thở một hơi bằng đường mũi là xong.

Thụy Miên chờ chị cắm sạc một lát rồi nhanh chóng nhập tâm cách sử dụng di động để nghe, gọi, nhắn tin, quay phim, chụp ảnh. Chị Huệ dĩ nhiên rất sẵn lòng dạy cô cách tải nhạc, tải game, tải ti tỉ thứ ứng dụng khác mà theo chị là rất hay ho nhưng Thụy Miên từ chối. Sau khi chị Huệ cáo lui, cô nhập số điện thoại của Thảo My và gọi.

- Thụy Miên? – Giọng Thảo My choe chóe, nâng tông lên hẳn một quãng tám. – Chúc mừng. Con người âm lịch cuối cùng của thế giới đã được khai hóa văn minh!!!

- Ừ… - Thụy Miên chọn cách phớt lờ lời châm chọc vì cô còn một mục đích cao cả hơn – Cho tớ xin số của anh Công Hạ được không?

- Ý da… - Thảo My nguýt dài. May là cô không đứng trước mặt Thụy Miên, không thì Thụy Miên đã ôm bụng vì cú huých cù chỏ trứ danh. – Cú điện thoại đầu tiên là để hỏi số của bạn trai hả? Đừng làm đau lòng nhau chứ bạn hiền.

- Không phải… tớ sẽ giải thích sau. Cho tớ nhanh đi.

Thảo My im lặng chừng hai giây, sau đó thận trọng nói: “Một mạng đổi một mạng chứ?”

- Là sao? – Thụy Miên đần mặt.

- Còn sao nữa – Thảo My nói trong tiếng cười sặc sụa – Tớ cho cậu số người trong mộng thì cậu cũng phải cho tớ số hoàng tử băng giá, thế mới là công bằng.

Đầu óc chậm chạp của Thụy Miên tỉnh ra. Cô dù chẳng có số di động của bất cứ ai trên thế giới này nhưng số của Bá Dương thì đương nhiên có. Trước khi ném điện thoại cũ cho cô, anh đã xóa sạch danh bạ, chỉ để lại duy nhất số của mình với lời đe dọa: “Cần kíp lắm mới được gọi.”

Trường hợp này chắc được tính là “cần kíp lắm” chứ nhỉ? Thụy Miên lẩm bẩm, sau đó gật đầu đồng ý với Thảo My.

- Thế nào? Quyết định lâu thế? – Đầu bên kia giục giã.

Thụy Miên lại gật gật hai cái nữa mạnh hơn, rồi chợt nhớ ra mình đang nói điện thoại, dù có gật tới gãy cổ cũng chẳng ăn thua gì, bèn nói: “Được. Một mạng đổi một mạng.”

Thảo My cười khì khì rồi tuôn ra một tràng số. Thụy Miên rối rít ghi lại. Sau đó cô xé tờ giấy đánh xoạt, gấp làm tư rồi nhét vào túi áo.

- Còn một việc nữa… - Thụy Miên nói – Tớ muốn đến một nơi nhưng không biết đường. Cậu đón tớ được không?

- Cậu muốn đi đâu?


- Cứ đón tớ đã. Đợi tớ ở chỗ lần trước nhé. Càng nhanh càng tốt.

Không để Thảo My hỏi thêm, Thụy Miên lập tức ngắt máy rồi gọi cho Công Hạ.

Nghĩ đến hình ảnh anh gào thét, chửi bới trong phòng y tế mà mấy ngón tay cô đang dò dẫm từng số cũng run lẩy bẩy theo.

- A lô, ai đấy?

- Em ạ… à, em là Thụy Miên.

Một tiếng thở dài phát ra từ đầu bên kia.

- Có việc gì thế?

- Em muốn hỏi thăm tình hình chị Diệu Thu.

Lại một tiếng thở dài nữa.

- Anh Công Hạ?

- Ừ. – Công Hạ nói nhỏ, giọng đầy bất lực – Anh không rõ cụ thể.

- Sao cơ ạ?

- Họ không cho anh vào. Giờ anh vẫn đang ở dưới sảnh khách sạn. Bác Hán đã gọi về cho bố mẹ anh rồi.

- Anh đang ở khách sạn nào thế?

- Khách sạn Đông Đô, gần bờ sông.

- Một lát nữa em qua đó. Anh cứ ở nguyên đấy nhé.

Thụy Miên ngắt máy rồi lấy ví tiền, nhét nốt vào túi áo bên kia.


Hàng tuần cô vẫn được phát tiền tiêu vặt. Nhà Vĩnh Thụy vốn giàu có, tiền phát cho trẻ con cũng bằng lương một tháng của công nhân viên chức bậc trung. Thụy Miên chẳng mua sắm gì nhiều nên tiền trong ví cứ ngày một đầy lên, đến nỗi cô phải bỏ bớt trong ngăn kéo, cuối tháng lại dọn dẹp, mang tiền đó tới quỹ từ thiện ủng hộ. Thụy Miên không hề có suy nghĩ tiết kiệm tiền bởi lẽ từ lâu cô vốn coi mình là người không có tương lai. Có tiết kiệm cũng chẳng để làm gì.

Bá Dương không giống cô, anh để tiền trong thẻ. Ngoài tiền tiêu gia đình phát, anh còn tự kinh doanh thêm ở ngoài, chắc chắn anh kiếm được rất nhiều nhưng không phải khổ sở vì quản lý tiền bạc như cô.

Một lần cô xem ti vi, thấy người ta quảng cáo gửi tiền vào ngân hàng, chuyển khoản rất tiện lợi, chợt nhớ ra quỹ từ thiện cũng nhận chuyển khoản nhưng cô không biết làm thủ tục thế nào. Nhờ Bá Dương thì anh trơ trẽn buông một câu: “Tôi cũng không biết”.

Thế là hàng tháng, Thụy Miên vẫn phải cặm cụi dọn tiền trong ngăn kéo, buộc lại cẩn thận rồi mặt dày nhờ Bá Dương chở tới văn phòng quỹ từ thiện.

Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Thụy Miên thay bộ đồ thể thao ấm áp, mở cửa phòng ngó nghiêng trái phải một hồi rồi vọt thẳng ra ngoài. Cô phải đi nhanh về nhanh trước bữa tối.

Băng qua hành lang vắng lặng, Thụy Miên cắm đầu chạy ra ngoài vườn.

Thật khổ cho cô. Đang yên đang lành thì Mã Phương từ đâu lù lù xuất hiện, hai tay cầm hai giỏ bánh quy vung vẩy, mũ bảo hiểm cặp dưới nách.

- Đi đâu thế Thụy Miên? Ăn bánh đi. – Anh nói trong khi cố nuốt miếng bánh giòn rụm.

Thụy Miên ấp úng, chưa nghĩ ra câu trả lời thì đột nhiên thấy bụng buồn buồn như bị cù. Vừa nhảy dựng lên trước con mắt kinh ngạc của Mã Phương thì chuông điện thoại réo điên cuồng. Cô hấp tấp nghe máy.

- Tớ gần đến nơi rồi. Ra nhanh đi. À, nhớ mang mũ bảo hiểm nhé, tớ quên mang cho cậu rồi.

- Ừ… ừ… Tớ biết rồi. – Cô vội vàng ngắt máy, còn hấp tấp hơn cả lúc mở.

Mã Phương đã nuốt xong miếng bánh quy, nheo mắt nhìn Thụy Miên:

- Em… tại sao cả mấy năm trời không gọi cho anh một cuộc điện thoại nào?

- Hả?

- Đưa điện thoại đây cho anh.

Nói tới đó, Mã Phương liền ngoắc giỏ bánh vào cẳng tay, giật lấy điện thoại của Thụy Miên, hý hoáy bấm số. Sau đó, anh nháy máy cho chính mình rồi đưa lại cho cô.

- Anh lưu số của anh rồi đó. Em mới mua điện thoại hả? Danh bạ mới có ba người. Sao không chọn cái nào thời trang một chút.

Thói lảm nhảm của Mã Phương bắt đầu nổi lên. Thụy Miên nhét điện thoại vào túi áo rồi giật lấy mũ bảo hiểm dưới cánh tay Mã Phương, đội lên đầu, chỉ kịp nói hai tiếng: “Em mượn”, rồi chạy thẳng, mặc kệ Mã Phương đứng đần mặt với hai giỏ bánh quy lủng lẳng trên tay.

Cô chạy một mạch, băng qua con đường rợp bóng cây mát rượi. Những cụm lá non bật lên sắc xanh sáng ngời, tràn trề nhựa sống. Hơi nước ẩm ướt vương đầy trong những tán lá xanh tươi, lẩn khuất đâu đây giữa những nụ hoa xoan bé xíu.
Thảo My đứng đợi ở cuối đoạn đường, khuất tầm mắt của căn biệt thự nhà Vĩnh Thụy.

- Đưa tớ đến khách sạn Đông Đô, gần bờ sông. – Thụy Miên vừa nói vừa thở ra bằng hai tai.


- Khách sạn có cặp sư tử bằng đá xanh to tướng đứng trước cổng á? – Thảo My tròn mắt, nhưng cô vẫn nổ máy.

- Ừ. Đi nhanh nhanh nhé.

Chiếc xe máy bé nhỏ phóng vù đi, hòa vào con đường đông đúc. Thụy Miên ôm chặt eo bạn, nép mặt sau mái tóc tết kiểu nghịch ngợm của cô bạn để tránh gió táp vào mắt.

Đi được một đoạn, Thảo My ngoái lại hỏi:

- Này… Thụy Miên…

- Gì cơ?

- Không phải cậu hẹn hò với anh đội trưởng ở đó chứ?

- Ừ, anh ấy đang chờ tớ. – Thụy Miên ngoan ngoãn đáp.

Chiếc xe nhỏ phanh két lại, bất kể cột đèn ở ngã tư đang xanh lè.

- Vũ Thụy Miên!

- Sao? Đi đi chứ. Tớ đang vội lắm.

- Tớ không thể đứng im nhìn cậu làm cái trò dại dột như thế.

Thụy Miên ngơ ngác. Ừ thì đến chỗ Diệu Thu là quá nguy hiểm. Nhưng… không lẽ nào Thảo My lại biết chuyện đó.

- Cậu mới quen anh ta – Thảo My nói oang oang, mặc kệ người qua đường đang mắt tròn mắt dẹt quan sát – Đừng có vội vàng làm cái chuyện đó. Con gái phải giữ mình.

Mấy lời cuối cùng vừa bay ra, hai mép của Thụy Miên đã tự động ngoác tới tận mang tai. Cô ôm bụng cười ầm ĩ:

- Không phải thế. Tớ có việc quan trọng cần nhờ anh Công Hạ. Cậu mau đi đi, không thì muộn mất.

Thảo My mặt ngắn tũn, nhìn bộ dạng tức cười của cô bạn.

- Cậu định nhờ việc gì?

- Việc rất quan trọng. Vừa đi tớ vừa kể cho. Nhanh lên, tớ phải có mặt ở nhà trước khi trời tối.

Chiếc xe lại nổ máy phành phạch, lướt êm ru, hướng về phía bờ sông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui