Thủ Tài Nữ


Mấy chị giúp việc đang thập thò ngoài cửa thư phòng, ra sức đùn đẩy nhau nhiệm vụ mà ngày thường ai cũng mong chờ tới lượt mình: mang cho cậu chủ tách trà chiều. Cậu chủ từ lúc bước vào nhà đã mang theo hơi lạnh giá buốt của mùa đông rải từ ngoài cổng, dọc hành lang, cho tới cả thư phòng rộng lớn. Mấy người cứ ngó nghiêng mãi qua khe cửa, nhìn cậu chủ Bá Dương ngồi im lìm bên bàn làm việc, mặc kệ tách trà thơm trên khay tỏa khói nghi ngút giục giã.

Bá Dương ngồi nơi bố anh vừa rời đi vài phút trước. Anh muốn tĩnh tâm suy xét sự việc cho thấu đáo.

Rốt cuộc kẻ nào to gan đến thế, dám ra tay ngay trong phạm vi trường Châu Dư, lại ngay trước mũi anh.

Những người được anh phái đi truy lùng chưa thu lượm được thêm điều gì. Kẻ đó đã quá cao tay, không những nhanh chân tẩu thoát mà còn xóa sạch mọi dấu vết.

Nếu anh không nhầm, kẻ hại Diệu Thu cũng chính là kẻ đã ra tay ở các vụ hủy hoại thủ tài nữ trước.

Thủ tài nữ vốn có thể trạng khác thường. Bọn họ được bảo vệ bởi một thứ kết giới đặc biệt nên không thể chết.

Ngay cả khi ở những tình huống khủng khiếp nhất, thủ tài nữ sẽ rơi vào trạng thái “ngủ đông”, giống như trạng thái sống thực vật: các bộ phận vẫn duy trì sự trao đổi chất tối thiểu dù não chết.

Bọn họ chỉ thực sự chết trong hai trường hợp.

Thứ nhất là tự sát. Đó là lý do vì sao các thủ tài nữ luôn được đối đãi tử tế trong những gia đình đã thu nạp họ.

Thứ hai là…

Bá Dương bất giác siết chặt quai hàm.

Thủ phạm thực sự nhắm vào ai đây? Các thủ tài nữ hay các gia tộc thu nạp thủ tài nữ?


Vị bác sĩ ở phòng y tế hoàn toàn không biết rằng, dù có mất máu, Diệu Thu cũng không thể chết.

Chỉ có Bá Dương biết điều đó. Nhưng tiếc là anh nhận ra quá muộn, không kịp ngăn chặn sự việc.


Giờ Diệu Thu đã như vậy, giao ước giữa anh và cô cũng khó mà thực hiện được.

Bá Dương cau mày, toàn thân lạnh băng trong khi đôi mắt rừng rực hơi nóng.

Nếu Diệu Thu thực sự rơi vào trạng thái “ngủ đông”, anh sẽ tìm Đinh Hán. Dù có phải trả một cái giá cắt cổ, anh cũng sẽ phải moi được bí mật đó từ ông ta.

Nhưng còn nước còn tát, liệu có cách nào ngăn Đinh Hán thực hiện nghi lễ tha thứ cho Diệu Thu đây?

Những ngón tay Bá Dương day day hai bên huyệt thái dương để làm dịu cơn nhức nhối. Giá như có cách nào đó… anh chỉ muốn phát điên lên… Mọi việc đã sắp thu được kết quả thì lại bị một kẻ đốn mạt nào đó phá bĩnh. Anh không thể tha thứ cho hắn. Cũng như không thể tha thứ cho sự bất cẩn của chính mình.

Đúng lúc đó, một tách trà được đặt rụt rè xuống mặt bàn. Bá Dương ngước lên, cô giúp việc bị “lãnh nhiệm vụ” run bắn cả người, ngây ra nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Bá Dương, mãi mới lắp bắp được hai tiếng: “Mời… cậu…”
Anh lãnh đạm nói: “Cảm ơn” rồi đưa tách trà lên môi. Hơi ấm và mùi thơm dịu nhẹ làm tinh thần anh dần bình ổn. Lúc ấy mới chợt nhớ lại chuyện trên hành lang, anh đã làm cô gái đáng thương kia đau lòng. Một lần nữa.




Thảo My đỗ xịch xe trước cổng khách sạn Đông Đô, liếc mắt nhìn hai con sư tử bằng đá xanh rồi nói:
- Đến rồi. Giờ tính sao? Tớ về hay ở lại chờ?
- Cậu vào gửi xe đi.

Thụy Miên nói rồi nhảy phóc xuống, bấm điện thoại gọi cho Công Hạ. Sau năm phút, Thảo My lò dò đi bộ ra từ dưới tầng hầm, Công Hạ cũng xuất hiện ở cửa lớn.
- Tình hình thế nào rồi anh? – Thụy Miên lên tiếng trước.
Công Hạ nhún vai, mệt mỏi vì phải đè nén sự bất lực trước sự an nguy của chị gái:
- Bác Hán cho vệ sĩ canh cửa, bảo sáng mai bố mẹ anh ở quê lên, cả nhà mới được vào.
Thụy Miên nhìn sơ qua mặt tiền khách sạn một lượt, lẩm bẩm:
- Chúng ta qua bên kia đường nói chuyện đã.
Nói xong cô đi thẳng, Công Hạ và Thảo My nhìn nhau, mỗi người theo đuổi một thắc mắc riêng nhưng cuối cùng vẫn rảo bước theo sau.
Thụy Miên chọn một quán cà phê vắng bên đường, hối hả bước vào.
Cô đảo mắt một lượt, thấy trong quán chỉ có một gã thanh niên với cách ăn mặc u ám đang cầm tờ báo thể thao, dáng vẻ thong dong. Anh ta thấy có người bước vào liền ngẩng lên, lơ đãng quan sát rồi lại chúi mũi vào tờ báo, hình xăm một con bọ cánh cứng trên cẳng tay khẽ giật giật.
Cả ba chui vào góc kín nhất, tránh xa cửa và gã đọc báo. Sau khi người bán hàng phục vụ đồ uống xong, Thảo My bắt đầu ngọ nguậy:
- Giờ thì cậu nói được chưa? Rốt cuộc là có chuyện gì?
Thụy Miên ngừng lại khoảng hai giây để sắp xếp lại câu chuyện, sau đó bắt đầu thuật lại toàn bộ việc Diệu Thu bị tai nạn.
- Chia buồn với chị gái anh và gia đình – Thảo My quay sang Công Hạ, rồi lại hướng về phía Thụy Miên – Sự việc chỉ có thế thôi à, không có ý gì đâu, đội trưởng…?
- Không. – Thụy Miên nuốt nước bọt. Từ lúc ở nhà cô đã quyết định rồi, nếu tối nay dòng họ Vĩnh Thụy tăng cường thêm vệ sĩ cho cô, đằng nào cô cũng phải giải thích sự xa cách của mình với cô bạn thân duy nhất. Nói không chừng, họ cũng cấm tiệt cả việc cô đến trường luôn.
Công Hạ nãy giờ ngồi im lặng, vừa nhác thấy nét mặt nghiêm trọng của Thụy Miên, trực giác lập tức hoạt động, bồn chồn đến nỗi nắm tay siết chặt lại.
- Chị Diệu Thu vốn là một thủ tài nữ. – Thụy Miên nói, mắt liếc về phía Công Hạ thăm dò.
- Cái gì… nữ? – Cả hai cái miệng đồng thanh hỏi lại khiến gã thanh niên ngồi đọc báo bên ngoài ngẩng lên, nhìn về phía họ.
Thụy Miên ra dấu im lặng. Cô chờ cho tới khi gã kia quay lại với mục tin tức thể thao trong tuần mới tiếp tục nói:
- Một số dòng họ lâu đời có tục nuôi dưỡng một cô gái trẻ để làm thần giữ của, gọi là thủ tài nữ. Bọn họ tin rằng sự tồn tại của thủ tài nữ sẽ giúp cho đường tài lộc của gia tộc được thịnh vượng, ngăn chặn thất thoát ngân khố. Thủ tài nữ có nhiệm vụ phải giữ thân thanh tịnh, việc ăn uống cũng hết sức khắt khe. Tùy theo quy định riêng, mỗi thủ tài nữ được phép tiếp nhận các loại thực phẩm khác nhau, nhưng số lượng bị giới hạn: ăn một món, uống một món.
Công Hạ vừa nghe tới đó liền chồm lên: “Nói như vậy, chị Thu chỉ ăn cơm trắng và uống nước trà xanh cũng là…?”
Thụy Miên gật đầu. Công Hạ trợn mắt nhìn cô chằm chằm rồi lại ngồi phịch xuống ghế, miệng lẩm bẩm: “Tại sao… ai bắt chị ấy… làm thế?”
- Về tai nạn của chị ấy… - Thụy Miên bỏ qua câu hỏi của Công Hạ, nói tiếp – Có thể giải thích như sau…
Cô thuật lại toàn bộ những lời Mã Phương đã nói trong khi khuôn mặt Công Hạ cứ ngày càng rúm ró lại và Thảo My thì vòng tay tự ôm lấy thân để ngăn những cơn rùng mình.

- Ôi trời ơi… - Công Hạ rên rỉ - Là do tôi sao? Là do tôi hại chị ấy…
- Không đâu – Thụy Miên đặt một bàn tay lên nắm đấm với các khớp đã trắng bệch của anh – Không ai biết chuyện đó. Anh không có lỗi gì cả. Chị ấy đang bị mất máu, ai cũng sẽ làm như vậy thôi…
- Không… tại tôi…
Đôi mắt Công Hạ đỏ vằn lên, lấp lánh vệt nước. Thụy Miên bối rối quá, cô đã cân nhắc rất kỹ trước khi nói ra sự thật nhưng lại không biết phải đối mặt với tình huống thực tế này bằng cách nào.
Người bán hàng lạch cạch mở tủ lấy thêm một chai bia cho người khách cô độc. Anh ta trong lúc chờ đợi cứ nhịp nhịp đôi giày bóng mờ xuống nền gạch in hoa cúc cách điệu kiểu xưa cũ, đôi mắt lơ đãng nhìn vu vơ về phía ba người trong góc. Chợt bắt gặp tia nhìn của Thụy Miên, gã liền gật đầu, cười cầu may.
Thụy Miên nhận nụ cười của gã xong, đột nhiên thấy người lạnh toát, các lỗ chân lông mở toang ra như những cái hang sâu hoắm, lạnh lẽo để hơi ẩm thâm nhập vào cơ thể. Cô vội thu ánh mắt về, xoay lưng về phía cửa để tránh.
Trong đầu cô cứ văng vẳng câu nói hồn nhiên tới đáng sợ của Mã Phương: Ba ngày. Năm thủ tài nữ bị hủy hoại.
Thảo My chộp lấy cánh tay đang nổi gai ốc của Thụy Miên, lắc lắc:
- Vậy mọi chuyện sẽ thế nào? Chị Diệu Thu ấy? Có cách gì chữa được không?
Cách gì chữa được ư? Cái này cô cũng không biết. Nhưng…
- Nghe nói… ừm… - Thụy Miên chật vật nói – Chị ấy sẽ được tha thứ.
- Được tha thứ? – Công Hạ gầm lên – Chị tôi làm gì sai mà phải chờ sự tha thứ? Tôi phải đi tính sổ với ông ta về tội bắt chị tôi làm cái… cái thần giữ của chết tiệt đó.
Nói xong, anh hầm hầm đứng lên khiến Thụy Miên cuống quýt, túm áo lôi ngược lại ghế.
- Anh chờ đã… - Cô rít lên khe khẽ, cố không để âm thanh vượt quá khỏi khu vực bàn bọn họ - Giờ anh đi không ích gì. Đương nhiên Đinh Hán sẽ không thừa nhận. Còn một chuyện quan trọng hơn…
- Chuyện gì? – Công Hạ cáu đến mức hai mắt gần như biến thành màu đỏ, tưởng như thấy mặt Đinh Hán đi ngang qua là anh có thể xông vào cắn ông ta đứt cổ ngay lập tức được.
- Em nghe nói… việc tha thứ đó… hình như không tốt lắm…
Bàn tay Công Hạ chụp lấy cổ áo Thụy Miên khiến Thảo My phải rối rít can ngăn.
- Không tốt là thế nào? Họ sẽ làm gì chị tôi?
- Cái này… - Thụy Miên bất lực thở hắt ra – Em cũng không rõ…
Không khí nặng nề bao trùm cả ba người. Không ai biết mọi chuyện sẽ tiếp diễn như thế nào. Cuối cùng, Thảo My lên tiếng:
- Tại sao cậu lại biết những chuyện này?
Thụy Miên cúi đầu, không đáp. Chẳng phải cô đã xác định tình huống này ngay từ đầu rồi?
- Tại sao? – Cả Thảo My và Công Hạ cùng lên tiếng.
Cái đầu của Thụy Miên vẫn cúi gằm, chỉ khẽ lắc lắc bất lực.
Thảo My lập tức bụm miệng:
- Không lẽ… nhà Vĩnh Thụy… nhà đó… cũng có…?
Cái đầu của Thụy Miên càng cúi sâu hơn nữa, sắp sửa tụt hẳn xuống giữa hai vai rồi.
Công Hạ đã trấn tĩnh lại, anh nâng cằm Thụy Miên lên để nhìn thẳng vào mắt cô, giọng chậm rãi đầy sức nặng:

- Hãy mang tất cả những gì em biết cứu chị Diệu Thu. Cầu xin em, hãy cứu chị ấy.
- Em… - Thụy Miên sắp chết chìm trong ánh mắt van lơn bất lực của anh – Em thật sự không biết… thật sự không biết cách… Nhưng có thể chị Diệu Thu biết. Bởi lẽ…
Lòng cô như xát muối khi nói những lời tiếp theo:
- Đinh Hán định gả Diệu Thu cho nhà Vĩnh Thụy. Thủ tài nữ vốn không được phép kết hôn. Nhưng dường như ông ta biết cách nào đó để giải thoát cho chị Diệu Thu khỏi thân phận thủ tài nữ trước khi lên xe hoa. Vì thế… em nghĩ… nếu chị ấy trở lại người bình thường… biết đâu bệnh sẽ khỏi…
Đôi lông mày rậm của Công Hạ nhíu lại. Anh còn đang suy nghĩ thì Thảo My đã lên tiếng:
- Nhưng chẳng phải cậu nói được tha thứ là không tốt? Vậy rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ được tha thứ và được giải thoát là khác nhau? Mà cái nào là không tốt cho Diệu Thu?
Một lần nữa không khí lại nặng nề u ám. Công Hạ sốt ruột bẻ đốt tay rôm rốp, ánh mắt như có lửa đốt:
- Anh sẽ bắt ông ta phải nói rõ mọi chuyện. Chờ tối nay ông ta quay về…
- Em nghĩ… - Thụy Miên nói khẽ - Chúng ta nên nói chuyện với Diệu Thu thì tốt hơn. Còn việc tóm được Đinh Hán quá khó khăn. Ông ta có vệ sĩ. Dù anh có võ cũng chưa chắc đã làm được gì nhiều.
Công Hạ bực bội với những lời vừa nghe được nhưng anh không thể phản đối, đành vươn người về phía Thụy Miên, gằn giọng:
- Ngoài cửa phòng có ba người canh gác. Anh xử lý được.
Thụy Miên lại lắc đầu:
- Không phải thế. Dù có hạ được họ cũng không thể mang chị ấy ra ngoài khách sạn được. Ý em là…
- Sao? – Cả Công Hạ và Thảo My đều căng tai ra nghe từng chữ.
- Đột nhập.
Cả ba nhìn nhau, những đôi mắt đang ngập tràn nỗi hoang mang chợt lóe lên một tia táo tợn.
Khách sạn Đông Đô được xây theo lối kiến trúc Đông Dương, có mái hiên lợp ngói phía ngoài các ban công. Đứng trên phần mái hiên đó có thể nhìn vào phòng qua cửa sổ.
Tuy nhiên, do các cửa sổ đều không lắp khung sắt bảo vệ nên để đảm bảo độ an toàn, các cửa này đều có bề ngang rất hẹp, bệ cửa cao tới ngang bụng người đứng trong phòng. Như vậy, với người đứng ngoài mái hiên, bệ cửa sẽ cao tới gần cổ, không thể bật lên được, nhất là khi phải đứng trên mái ngói trơn tuột.
- Cần phải tìm cách leo lên mái hiên – Công Hạ kết luận. – Và một nội gián mở chốt cửa từ bên trong.
Thảo My liếc nhìn Thụy Miên đầy ẩn ý: “Khách sạn này dịch vụ rất đắt đỏ. Ngay cả dịch vụ… đột nhập cũng không ngoại lệ đâu.”
Thụy Miên lập tức rút ví ra, dốc ngược xuống khiến những tờ bạc xanh đỏ rơi lả tả đầy mặt bàn kính.
Nhặt lấy mấy tờ tiền mới cứng lên, xếp lại gọn ghẽ, Thảo My nháy mắt: “Để mình lo”, rồi kéo Thụy Miên ra cửa.
Công Hạ gọi thanh toán, sau đó dốc nốt chỗ cà phê vào bụng, lấy khí thế rồi bước ra ngoài cùng hai cô gái.
Trong quán chỉ còn gã thanh niên với hình xăm con bọ cánh cứng ngồi lại. Ba người vừa băng qua đường, gã lập tức hạ tờ báo xuống. Đôi mắt sắc sảo như lưỡi lam tương phản gắt gao với bộ trang phục ủ dột lướt về phía bàn ba người vừa ngồi. Khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên.
Hai cốc cà phê đã cạn sạch.
Còn cốc thứ ba...
Hoàn toàn nguyên vẹn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận