CHƯƠNG 78: THẲNG THẮN
Dịch giả: Luna Wong
Bên người Cố hầu gia ngoại trừ thị vệ Hoàng Trung, không có người nào khác.
Cố Kiều loại bỏ khả năng hắn là tới bắt nàng.
Nhưng nếu không phải là vì bắt nàng, lại vì sao xuất hiện ở nơi này?
Cố Kiều không có cảm tình gì với hầu gia cao cao tại thượng, xem bình dân như kiến hôi này, nàng ôm chặt Tiểu Tịnh Không trong ngực, cảnh giác nhìn hắn.
Nếu hắn dám làm một chút chuyện thương tổn bọn họ, nàng không ngại ở chỗ này lấy mạng của hắn.
Cố hầu gia nhìn thấu địch ý của Cố Kiều, ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Bổn hầu không phải tới bắt các ngươi, bổn hầu không có ác ý.”
Cố Kiều lại không lưu ý cái này, vẫn là cảnh giác đề phòng nhìn hắn.
Tâm tình của Cố hầu gia phi thường phức tạp, hắn cùng nha đầu lúc khó có thể tiêu hóa gài bẫy bản thân một lần lại một lần này là cốt nhục thất tán nhiều năm của hắn, về phương diện khác cũng đối với ở chung của hai người có chút nghĩ lại mà kinh.
Cũng không luận làm sao, nếu tới, phải đem lời nói rõ ràng.
Cố hầu gia nháy mắt cho Hoàng Trung, Hoàng Trung lui.
Cố hầu gia phủi tay áo rộng một cái, nói: “Ta họ Cố, là Định An hầu, Ôn Tuyền sơn trang Định An hầu.”
Cố Kiều kỳ thực rất sớm đã đoán ra thân phận của hắn, lần đầu tiên gặp nhau, Cố Cẩn Du ngồi trong xe ngựa của hắn.
Nàng nghe được thanh âm của Cố Cẩn Du.
Người có thể ngồi ở trong xe ngựa của Cố Cẩn Du lại tự xưng bổn hầu, tựa hồ không quá có khả năng có người thứ hai.
Sau khi cùng hắn gặp nhau ở trong rừng, nàng gần gũi nhìn mặt của hắn, đó là một gương mặt đặc biệt tương tự với Cố Diễm, nếu nói không phải thân cha của Cố Diễm chỉ sợ bản thân nàng cũng không tin.
Chỉ là hắn vẫn chưa nói, Cố Kiều cũng không vạch trần.
Cố hầu gia: “Chuyện ngày hôm nay…”
Cố Kiều nói rằng: “Nếu như ngươi đến nói xin lỗi, không cần, ta không lạ gì.”
Con ngươi của Cố hầu gia trừng: “Không phải, ta… Ngươi nói chuyện thế nào? Có không lớn không nhỏ như ngươi sao?”
Hắn mang theo một tia hổ thẹn tới không sai, nhưng hắn là hầu gia, hắn làm sao có thể xin lỗi một nha đầu!
Thiên hạ vô bất thị chi cha mẫu, nàng không biết sao?
Cha nương nàng không…
Khụ, mình và Diêu thị đích thật là không dạy nàng.
Cố tam lang cùng Từ thị sớm đi, cũng chưa kịp giáo dục nàng.
Nghe nói nàng từ trước là một sỏa nhi, gần đây bệnh sỏa mới tốt.
Nghĩ tới đây, Cố hầu gia cảm giác mình có thể khoan dung với nàng chút.
Hắn đè cơn tức cuồn cuộn xuống, nói với nàng: “Ta tới tìm ngươi, là có chuyện nói với ngươi, khả năng ngươi sẽ khó có thể tin, nhưng ngươi… Và ta… Chúng ta…”
Bookwaves.com.vn
Ai, thế nào có chút nói không ra miệng nhỉ?
Cố hầu gia buồn trong lòng.
“Ta và ngươi cái gì?” Mặc Cố Kiều vắt hết óc cũng nghĩ không ra nam nhân này cùng mình có thể có quan hệ gì, nhưng nàng tốt xấu vẫn là người sống hai đời, kỳ ba gì chưa thấy qua, “Sẽ không phải là ngươi có cổ quái gì, coi trọng ta chứ?”
Mặc dù dung nhan của nàng có bớt, nhưng nàng nhỏ, có chút nam nhân khẩu vị chính là nặng như vậy.
Cố hầu gia lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là ngã xuống cái giếng trước mặt rồi!
Nha đầu này coi hắn là người nào? Có người chửi bới thân cha của bản thân như thế sao?
Cố hầu gia thật vất vả đè tính tình bạo cọ cọ cọ lên xuống: “Biết ta là ai không? Ta là ngươi —— ”
…
Một khắc đồng hồ sau, Cố hầu gia kéo bước tiến khập khễnh, mặt mũi bầm dập về tới trên xe ngựa.
Hoàng Trung đã đi tới, thấy thế sửng sốt: “Hầu gia, người, người bị đánh? Không phải là bị tiểu thư đánh chứ? Người đến tiểu thư đều đánh không lại sao?”
Cố hầu gia gió bão rít gào: “Ta đó là không tính toán với nàng!”
Mới không thừa nhận mình là đánh không lại nàng!
Đây cũng quá thảm, Hoàng Trung cũng không thể nhìn thẳng, theo hầu gia vài chục năm, chưa từng thấy hắn chật vật như vậy.
Hoàng Trung hỏi: “Tiểu thư nàng hạ thủ nặng như vậy? Người không nói cho nàng biết người là cha nàng sao?”
Nhắc tới cái này, Cố hầu gia càng nổi trận lôi đình: “Sao lại không nói chứ?”
Hoàng Trung không giải thích được: “Người… nói như thế nào?”
Cố hầu gia nghĩa phẫn điền ưng nói: “Ta nói ta là lão tử của nàng! Nàng nói ta mắng nàng, sau đó liền đánh ta!”
Còn đánh đặc biệt thảm!
Cố hầu gia từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ủy khuất này!
Hoàng Trung: Sao người không nói người là đại gia của nàng chứ? Cái chữ cha này phỏng miệng hay sao?
——
Cố Kiều đánh xong người liền ôm Tiểu Tịnh Không ngủ say về nhà.
Tiêu lục lang không ở, hắn đi phủ thành thi cử, tháng sau mới có thể trở về.
Đột nhiên thiếu một người, gian nhà như là thay đổi an tĩnh.
Kỳ thực Tiêu lục lang ở nhà cũng rất an tĩnh, đa số thời gian đều là ở trong phòng của mình, song khi Cố Kiều đẩy cửa tây phòng ra, nhìn không thấy thiếu niên dựa bàn học bài kia, trong lòng đột nhiên cũng có chút không quen.
Cố Kiều đặt Tiểu Tịnh Không lên giường, kéo qua chăn đắp kín cho hắn.
Sau đó nàng đi nhà bếp làm cơm tối.
Tiểu Tịnh Không ở trên trấn ăn no, Cố Kiều không đánh thức hắn, cùng lão thái thái ngồi ở nhà chính ăn cơm.
Bookwaves.com.vn
Cố Kiều hỏi: “Di? Tiểu Thuận không qua đây?”
Mỗi đêm Cố Tiểu Thuận đều là ăn cơm xong mới về lão trạch.
“Hắn nói đi thư viện ở một đoạn thời gia.” Lão thái thái nói chuyện, gắp một khối thịt kho.
Lục lang và tiểu cộc lốc không ở, thịt kho cũng không thơm!
Cố Kiều cổ quái hỏi: “Sao hắn đột nhiên đi thư viện ở?”
Lão thái thái nói: “Không biết, hắn đi cực gấp.”
Cố Tiểu Thuận làm hỏng chuyện tốt của Cố gia, phu phụ Cố Trường Hải cùng Lưu thị hận không thể đánh chết hắn, hắn vì tránh tai nạn suốt đêm ở thư viện.
Thư viện không cho phép ngoại nhân tiến nhập, người Cố gia duy nhất có thể vào là Cố Đại Thuận, người Cố gia có bản lĩnh để Cố Đại Thuận đi đánh hắn, nhưng Cố Đại Thuận đánh không lại hắn đâu!
“Ngày mai ta đưa ít bạc sang đó cho hắn.” Cố Kiều lo lắng Cố Tiểu Thuận sẽ không có tiền ăn cơm.
“Ta cho rồi.” Lão thái thái nói.
“Bạc của người từ đâu tới?” Cố Kiều hỏi.
Lúc lão thái thái vừa tới nhà thập phần nghèo túng, trên người đừng nói bạc, một đồng tiền đều trống.
Lễ mừng năm mới Cố Kiều trái lại hiếu kính lão nhân gia nàng một hồng bao to, nhưng đó là ngân phiếu.
Lão thái thái hừ nói: “Ta thuyết hí không lấy tiền sao?”
Cố Kiều kinh ngạc, cảm tình người ở nhà còn phát triển được nghề phụ rồi?
Lão thái thái mặt không đổi sắc nói: “Còn thuốc của ngươi nữa, phản chính ngươi cũng không cần, ta đều bán đi.”
Cố Kiều cổ quái hỏi: “Thuốc gì?”
Lão thái thái nói: “Kim sang dược a! Ngươi ở nhà buôn bán chừng mấy ngày, cho rằng ta không biết sao!”
Cố Kiều: “Nga, người biết a.”
Nàng làm thuốc đều là ban ngày, Tiêu lục lang không ở nhà, lão thái thái mặc dù ở, nhưng nàng không nghĩ tới lão thái thái sẽ nhận thức kim sang dược, nên không tránh lão thái thái.
Yêu cầu của nàng đối với dược vật rất cao, làm hơn mười bình, chỉ chừa ba bình dược hiệu tốt nhất.
Bình còn sót lại không thấy nàng cũng không có để ý, chỉ coi là lão thái thái ném đi, ai ngờ là bị lão thái thái một mình đầu cơ trục lợi?
Cố Kiều nghe khẩu khí nàng như là tay già đời: “Người trước đây trải qua loại sự tình này chưa?”
“Ngươi nói bán thuốc a, ngô, có lẽ vậy! Bất quá ta bán hẳn không phải là kim sang dược.” Lão thái thái chăm chú suy nghĩ một chút, từ trong trí nhớ không nhiều gọi ra một cái tên, “Hình như là xuân dược.”
Cố Kiều: “…”
Hậu thế ghi chép, Hiền Đức hậu từng đầu cơ trục lợi xuân dược cho phi tần, cũng thu hối lộ điều khiển lục đâì bài.
Hiền Đức hậu hậu ngôn hậu ngữ: “Đừng tìm bổn cung đàm cảm tình, hoàng đế, ai ra giá cao người đó ngủ!”
Hiền Đức hậu là phong hào của thái hậu hoàng hậu.
(Luna: Không thấy miếng hiền đức nào luôn)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...