Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 77: THỆ NGÔN


Dịch giả: Luna Wong – đã bão chương xong. Chúc mọi người có thời gian thư giãn, vui vẻ tại bookwaves.com.vn


Chân trước huyện thái gia mới vừa đi, chân sau Hoàng Trung liền đến.


“Hầu gia! Hầu gia!”


“Thế nào chỉ có một mình ngươi? Hài tử kia đâu?”


“Thiếu chút nữa bị lừa! Cố gia kia không phải!” Hoàng Trung đem chuyện Cố gia thay mận đổi đào từ đầu chí cuối nói ra, “May mà đụng với Tiểu Thuận huynh đệ, bằng không lại sai rồi!”


Cố hầu gia nổi trận lôi đình, rất tốt, đám người kia không muốn sống nữa rồi! Quay đầu lại mới thu thập bọn họ!


“Hỏi ngươi nói, điếc sao?” Cố hầu gia trừng hướng Hoàng Trung.


Hoàng Trung bĩu môi, ngay từ đầu không phải còn đang do dự có có nên đón người hay không sao? Hiện tại cứ nóng nảy như vậy?


Hoàng Trung từ trong lòng xuất ra một tượng điêu khắc gỗ trông rất sống động: “Tiểu Thuận huynh đệ cho, nói đây là tiểu thư!”


Tượng điêu khắc gỗ lần trước đưa cho lão mẫu thân của viện trưởng, sau đó Cố Tiểu Thuận lại khắc một cái mới, còn chưa kịp đưa cho Cố Kiều.


Lúc này Hoàng Trung thông minh hơn rồi, không nói chân tướng với Cố Tiểu Thuận, chỉ nói là lão gia nhà mình nhận được ân huệ của tỷ tỷ hắn, muốn mời tỷ tỷ nàng lên trấn đáp tạ.


Cố Tiểu Thuận e sợ cho bọn họ lại tạ ơn thác người, lúc này mới tặng tượng điêu khắc gỗ cho hắn.


Cố hầu gia cảm thấy tượng điêu khắc gỗ dòm có chút nhìn quen mắt.



“Thiếu một thứ.” Hoàng Trung lại sờ sờ trong ngực, lấy ra một khối da mặt nhỏ, bẹp dán ở trên má trái của tượng điêu khắc gỗ, “Tiểu Thuận huynh đệ nói, trên mặt tiểu thư có khối bớt hồng sắc.”


Bớt hồng sắc…


Cố hầu gia rốt cuộc minh bạch tượng điêu khắc gỗ nhìn quen mắt ở nơi nào, đây không phải là xú nha đầu vừa bị hắn hạ lệnh cho huyện lệnh bắt đi sao?


“Có phải ngươi nghĩ sai rồi hay không?” Cố hầu gia cau mày.


“Lần này tuyệt đối không có sai!” Hoàng Trung vì xác định thật giả, tìm người trong thôn xác định qua, là hài tử chân chính của Cố gia tam phòng!


Cố hầu gia chỉ cảm thấy vài đạo thiên lôi oanh xuống đỉnh đầu của mình, cả người bắt đầu có chút lung lay sắp đổ.


Hoàng Trung chú ý tới dị dạng của hầu gia nhà mình, lo âu hỏi: “Hầu gia, ngươi làm sao vậy? Ngươi không phải là ghét bỏ dung mạo của tiểu thư có bớt chứ? Tiểu Thuận huynh đệ nói, mặc dù là có bớt, nhưng một chút cũng không xấu xí!”


Trong mắt người tình hóa Tây Thi, trong mắt đệ đệ ra thiên tiên, Cố Tiểu Thuận chưa từng cảm thấy tỷ hắn xấu xí.


Hoàng Trung đang chờ Cố hầu gia nói chuyện, một giây kế tiếp, Cố hầu gia đã không thấy!


Bookwaves.com.vn

Cố hầu gia tự nhiên là đuổi theo Cố Kiều, hắn không ngờ tới xú nha đầu kia chính là hài tử mình đang khổ cực tìm kiếm!


Hắn đều đã làm gì?


Đích thân hắn đưa người đi ăn cơm tù!


Có đón trở về hay không còn chưa nói tới, chỉ sợ đến lúc đó tìm nàng cần máu làm thuốc dẫn cũng khó khăn!


Lúc Cố hầu gia đến huyện nha, đoàn người của huyện thái gia cũng vừa vừa tới.



Mới vừa rồi hắn là cho thấy rõ thân phận mới để cho huyện thái gia duy mệnh vi tòng, huyện thái gia thấy hắn bước lên phía trước hành lễ, vậy mà Cố hầu gia nhìn cũng không liếc hắn một cái, thẳng đi đến xe ngựa giam giữ Cố Kiều hai người .


Chuyện để người nghĩ không ra đã phát sinh, trong xe ngựa trống rỗng, một bóng người cũng không có!


Con ngươi của Cố hầu gia trừng lên: “Người đâu?”


Huyện thái gia cũng trợn tròn mắt, đúng vậy, người đâu? Thấy tận mắt nàng cùng hài tử kia ngồi lên xe ngựa, dọc theo đường đi cũng chưa từng ngừng, thế nào không cánh mà bay?


Chẳng lẽ nha đầu kia còn là một cao thủ ẩn dấu?


Huyện thái gia lau mồ hôi lạnh một cái nói: “Hạ, hạ quan thất trách, hạ quan phái người bắt nàng trở lại ngay! Đại hình hầu hạ! Xem nàng còn dám chạy nữa không!”


Chính là quan tép riu cửu phẩm, cũng dám đại hình hầu hạ huyết mạch của hầu phủ sao? Cố hầu gia đập đầu vỗ mặt nói: “Cẩu quan! Hai hài tử ngươi cũng bắt! Còn đại hình hầu hạ! Sao ngươi không lên trời!”


Huyện thái gia đầy mặt mộng ép: “Không phải… Người bảo hạ quan bắt sao?”


Cố hầu gia một cước đạp tới: “Ta bảo ngươi bắt ngươi liền bắt sao? Rốt cuộc ai mới là quan phụ mẫu của bách tính? Không thay dân giải oan, không vì dân xuất đầu, chỉ biết nịnh nọt, uốn mình theo người, cần ngươi có ích lợi gì?”


Huyện thái gia xốc xếch trong gió: “…”


Hoàng hôn tứ hợp, cuối cùng một tia ánh dương tà tiêu thất ở tại phía chân trời, sắc trời hôi mông mông, bán ám bất minh.


Cố Kiều dắt tay của Tiểu Tịnh Không, không nhanh không chậm đi ở trên đường phố yên tĩnh.


Bookwaves.com.vn

Tuy rằng không có Quế Hoa cao, nhưng còn có mứt quả.



Một loạt chuyện mới vừa rồi chưa tạo thành bất luận kinh hách gì với hắn, hắn một từng một từng liếm mứt quả, liếm chăm chú cực kỳ!


Cố Kiều vẫn là không nhịn được hỏi hắn: “Sợ không?”


“Ân?” Động tác liếm mứt quả của Tiểu Tịnh Không ngừng lại, trợn to một đôi mắt to vụt sáng vụt sáng nhìn về phía Cố Kiều, một lát mới hiểu ý, “Không sợ!”


Hắn nói như vậy.


Cố Kiều ừ một tiếng.


Không sợ là tốt rồi.


Đạo lý đầu tiên Cố Kiều học được là sinh tồn chi đạo, người tốt người không tốt nàng không quá để ý, bất quá sau khi có Tiểu Tịnh Không, nàng tựa hồ bắt đầu chậm rãi để ý.

Vượt ngục và vân vân, để tiểu hài tử học tựa hồ không được tốt.


Cố Kiều đang suy nghĩ làm sao giáo dục Tiểu Tịnh Không, chỉ thấy Tiểu Tịnh Không lắc lắc tay nàng: “Kiều Kiều, ngươi rất lợi hại!”


“Ân.” Cố Kiều chỉ coi hắn đang nói lời của hài tử.


Tiểu Tịnh Không: “Ta cũng muốn trở nên thật lợi hại! Nếu còn lợi hại hơn Kiều Kiều! Như vậy Kiều Kiều cũng không cần lợi hại nữa!”


“Ân?” Cố Kiều dừng bước chân lại, không hiểu nhìn về phía hắn.


Tiểu Tịnh Không ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt đến không có một tia tạp chất không hề chớp mắt ngắm vào ánh mắt của Cố Kiều: “Kiều Kiều rất khổ cực đi? Sư phụ nói, mọi người lợi hại là ăn thật nhiều thật nhiều khổ, sau này cũng sẽ còn tiếp tục ăn rất nhiều rất nhiều khổ.”


Kỳ thực hắn không rõ, vì sao người lợi hại còn phải chịu khổ. Sư phụ nói, bởi vì người lợi hại quyết định lên núi, người lên núi đều khổ cực, xuống núi mới thoải mái.


Đây là lần đầu tiên có người hỏi Cố Kiều có khổ hay không.


Nàng tám tuổi vào tổ chức, quất, điện giật, tra tấn… Mỗi ngày hầu như huấn luyện đến cơn sốc, chỉ có người quan tâm nàng có thể tiếp được một nhiệm vụ hay không, chưa từng có người để ý quá nàng có khổ hay không.


Trong lúc nhất thời Cố Kiều cũng không biết đáp lại như thế nào.



Tiểu Tịnh Không nghĩ đến chuyện vừa rồi, tâm tình hạ cúi hạ đầu nhỏ: “Có phải ta… để Kiều Kiều cảm thấy cực khổ hay không?”


Cố Kiều không ngờ tới hắn sẽ nói như vậy, Cố Kiều sờ sờ đầu nhỏ bóng lưỡng của hắn: “Không có, nuôi Tiểu Tịnh Không tuyệt không khổ cực.”


“Thực sự?” Tiểu Tịnh Không lăng lăng nhìn nàng.


Cố Kiều từ hắn đáy mắt thấy được một tia bàng hoàng, tiểu tử không có tim không có phổi này, kỳ thực bỉ bất luận kẻ nào cũng dễ dàng thụ thương.


Cố Kiều đốc định gật đầu: “Ân, thực sự.”


Đáy mắt của Tiểu Tịnh Không lần thứ hai có tiếu ý, hắn vỗ ngực nhỏ, lời thề son sắt nói rằng: “Kiều Kiều ngươi chờ ta lớn lên, ta trưởng thành rồi, cõng ngươi lên núi!”


Nếu như người lợi hại lên núi, vậy hắn sẽ cõng Kiều Kiều lên núi!


Kiều Kiều không cần bước đi, khổ của Kiều Kiều, hắn chịu!


Cái gì lên núi xuống núi, Cố Kiều nghe không hiểu, nhưng quan tâm của tiểu tử kia nàng cảm nhận được.


Nàng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng quát quát chóp mũi nhỏ của hắn.


Lúc này Cố Kiều còn không biết, thệ ngôn của người nào đó ba tuổi hơn lập, sau khi lớn lên thực sự làm được rồi.


Không ai ngờ tới một viên trôi nước manh chiêm chiếp, có một ngày sẽ trở thành một thần tướng uy phong lẫm lẫm——


Trong lục quốc, trong hoàn vũ, không ai dám để cho nàng chịu khổ.


Trở lại thôn, Tiểu Tịnh Không đã ngủ, ghé vào trong lòng Cố Kiều, ngủ đến nước bọt giàn giụa.


Cửa thôn đậu một chiếc xe ngựa, Cố Kiều không có để ý, song khi nàng đến gần thì lại phát hiện bên cạnh xe ngựa đứng một người.


Không phải người khác, chính là Cố hầu gia hạ lệnh đem nàng cùng Tiểu Tịnh Không chộp tới đại lao.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận