Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 75: THẬT GIẢ


Dịch giả: Luna Wong – Sau bao ngày chờ đợi (từ năm ngoái tới giờ) cuối cùng mình cũng đã hoàn thành việc đổi tên miền rồi nè. Vốn dĩ là bookwaves.com nhưng .com bị người mua nhiều năm liên nhưng không sử dụng, buộc lòng mình phải đổi thành bookwaves.com.vn như bây giờ mọi người thấy. Chính vì để ăn mừng sự kiện lần này, tất cả những truyện mình dịch mình đều bão thêm ba chương hen. Lấy đó để ăn mừng và chung vui với độc giả. Cảm ơn mọi người đã đang và luôn ủng hộ Bookwaves trong thời gian vừa qua. Hy vọng trong sự trưởng thành của Bookwaves vẫn sẽ có dấu chân của mọi người bồi bên cạnh. Một lần nữa xin cảm ơn mọi người rất nhiều.


“Đại Thuận cha hắn, ngươi trái lại nói chuyện a, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Chu thị gấp đến độ dường như kiến bò trên chảo nóng, hỏi Cố gia ai đối xử với Cố Kiều kém nhất, không phải Ngô thị chính là nàng.


Đương nhiên Lưu thị cũng không phải loại chim tốt gì, chỉ bất quá Cố Tiểu Thuận từ chỗ Lưu thị phân đi một nửa lửa giận, Lưu thị đánh Cố Tiểu Thuận là đánh hung nhất.


Có câu nói “Trong lòng tức giận, ác hướng đảm biên sinh”, người nộ tới cực điểm chuyện gì đều làm được. Đồng dạng, người hách tới cực điểm, vì tự bảo vệ mình chuyện gì cũng đều làm được.


Cố Trường Hải lập tức làm một quyết đoán to gan: “Để Nguyệt Nga đi.”


“Gì?” Chu thị ngẩn ra.


Ngô thị cùng Cố Trường Lục cũng ngây ngẩn cả người.


Bọn họ nghe lầm chứ? Đại phòng muốn đưa nữ nhi mình thay Kiều nương?


“Đại ca, không được!” Cố Trường Lục là người thứ nhất phản đối.


Bỏ qua chuyện hổ thẹn với tam phòng một bên không nói, hắn nhát gan, không làm được chuyện lợi hại như thế.


Lưu thị cũng không quá cam tâm tình nguyện, cũng không phải khuê nữ nàng đi làm thiên kim hầu phủ, nàng không hưởng phúc, trái lại theo đại phòng lo lắng hãi hùng, mặc kệ!



Ngô thị cùng Chu thị không hé răng, các nàng một là nãi của Cố Nguyệt Nga, một là nương của Cố Nguyệt Nga, hai nàng là có thể từ đó trực tiếp có được chỗ tốt.


Hơn nữa lá gan của hai nàng không nhỏ.


Cố Trường Hải bắt đầu thuyết phục nhị phòng: “Nhị đệ, nhị đệ muội, các ngươi không vì mình suy nghĩ, lẽ nào cũng không thay Nhị Thuận ngẫm lại sao? Nhị Thuận cũng là một hài tử cực thông minh, chỉ là Đại Thuận sinh ở đằng trước, trước đi đọc sách, trong nhà cung không được hai hài tử mới trì hoãn Nhị Thuận. Nguyệt nga đi hầu phủ, ta nhất định để cho nàng đón Nhị Thuận lên kinh thành học tập! Lấy thông minh của Nhị Thuận, vậy còn có thể không đọc được một trò sao?”


Lời này tính là nói đến điểm mấu chốt trong lòng của Lưu thị nên quyết định.


Lưu thị nằm mộng cũng muốn Nhị Thuận dính quang, nàng cũng tin tưởng vững chắc Nhị Thuận là một người có thể xuất đầu, chỉ là cơ hội đều bị Cố Đại Thuận chiếm!


Cố Trường Hải nói: “Hài tử của tam đệ không thân với chúng ta, chúng ta không trông cậy được nàng, hơn nữa không chừng hài tử kia sẽ bị hầu phủ trả lại! Các ngươi cũng đừng hy vọng hầu phủ sẽ bồi thường cho chúng ta một khoản tiền tài, nhân gia cũng thay tam đệ nuôi nữ nhi, hai bên không thiếu nợ nhau! Thật nói nợ, đó cũng là chúng ta nợ bọn họ! Hầu phủ hàng năm ở trên người nữ nhi của tam đệ tốn bao nhiêu, chúng ta hàng năm lại ở trên người Kiều nương tốn bao nhiêu? Thật tính toán, không phải chúng ta còn phải thường tiền cho bọn hắn sao?”


Nghe được thường tiền, sắc mặt của nhị phòng thay đổi.


Cố Trường Hải nói tiếp: “Nhưng chỉ cần Nguyệt Nga đi bên kia, thay chúng ta nói tốt vài lời, hầu phủ có thể không theo nàng sao? Nguyệt Nga là các ngươi nhìn lớn lên, nàng là tính tình gì các ngươi vẫn chưa rõ sao? Thân nhất với nhị thẩm nàng!”


Bookwaves.com.vn

Tâm can của Lưu thị đều cực thẳng.


Quan hệ của Cố Nguyệt Nga cùng Lưu thị kì thực không tính là quá thân mật, chỉ bất quá Cố Nguyệt Nga thuận theo, tay chân chịu khó, tính tình cũng mềm mại, Lưu thị không ghét nàng, nàng cũng chưa từng đỏ mặt với Lưu thị.


Chu thị vội nói giúp vào: “Đúng vậy, ta luôn nói nàng thích nhị thẩm nhất! Còn nói nhị thẩm đẹp! Hơn ta nhiều!”


Nếu ở dĩ vãng, Chu thị mới sẽ không thừa nhận Lưu thị đẹp hơn chính mình, nhưng lúc này không phải cần dụ dỗ Lưu thị sao?



Lưu thị thành công bị dụ, thẹn thùng cười cười: “Nguyệt Nga hài tử kia ai mà không thích?”


Thành công bắt Lưu thị rồi, Cố Trường Hải quay đầu nhìn về phía Cố Trường Lục: “Nhị đệ a, đại ca biết ngươi không thích trồng trọt, ngươi thích buôn bán, chờ Nguyệt Nga đi hầu phủ, để cho nàng ở trên trấn mua cho ngươi gian cửa hàng tốt nhất, ngươi muốn bán cái gì cũng được!”


Cố Trường Lục bỗng nhiên nói không ra lời.


Hắn thẹn với tam phòng không giả, nhưng… Hắn cũng thực sự rất muốn có một khoản làm ăn.


“Cha bên kia…” Lưu thị yếu yếu mở miệng.


Cố Trường Hải cực am hiểu thái độ làm người của lão gia tử, bạc tình với Cố Kiều là thật, trọng nam khinh nữ cũng không giả, nhưng thật để cho hắn làm loại chuyện tổn hại âm đức này, hắn nhất định không làm được.


“Chờ quay đầu lại ta mới nói cho hắn biết.”


Lưu thị bĩu môi mới nói: “Vậy ngươi nói a, chớ nhắc tới chúng ta!”


Cố Trường Hải nhếch miệng cười: “Yên tâm đi, nhị đệ muội, là chủ ý của ta, lão gia tử muốn mắng, liền mắng một mình ta.”


“Hầu phủ có thể hoài nghi hay không a?” Cố Trường Lục đột nhiên hỏi.


Cố Trường Hải cười nói: “Làm sao có thể? Ai có thể đoán được chúng ta có lá gan lớn như vậy? Huống chi người nọ là ở trong thôn hỏi qua mới tìm đến Cố gia, sẽ không hỏi nữa.”


Chu thị nói: “Lấy máu nhận nhận thân thì sao? Ta nghe nói có thứ như vậy.”



Tiếu ý của Cố Trường Hải càng sâu: “Vậy thì càng dễ dàng, Nguyệt Nga cùng nữ nhi của tam đệ là quan hệ huyết thống, đến lúc đó để Nguyệt Nga cách nghĩ để máu của hầu phủ bên kia đổi thành máu của nữ nhi tam đệ, tự nhiên có thể lừa dối.”


Toàn gia cứ như vậy quyết định nhân sinh của Cố Kiều cùng Cố Nguyệt Nga, như trước đây bọn họ quyết định Cố Kiều cùng Tiêu lục lang vậy, căn bản chưa từng nghĩ qua đương sự có đồng ý hay không.


Bookwaves.com.vn

Cố Nguyệt Nga khóc không muốn làm nữ nhi người ta, Chu thị, Lưu thị khuyên tới khuyên lui nàng không nghe, một cái tát Cố Trường Hải quát ra, nàng đàng hoàng rồi.


Chu thị thay cho nữ nhi thân xiêm y dáng dấp phổ thông, Lưu thị xuất ra đồ trang sức bản thân chiếm được từ chỗ Từ thị áp đáy rương cho Cố Nguyệt Nga đeo.


Mới vừa rồi một cái tát kia của Cố Trường Hải đánh vào trên đầu của Cố Nguyệt Nga, trên mặt không lưu vết tích, chỉ là nàng khóc, mắt sưng đỏ một mảnh.


Đối với lần này, người Cố gia giải thích là tiểu cô nương không tiếp thụ được sự thật này, có chút khổ sở.


Hoàng Trung cảm thấy đây là nhân chi thường tình, ân sinh không to bằng ân dưỡng, nhiều năm như vậy nên nuôi ra tình cảm.


Chỉ là Hoàng Trung không ngờ tới tiểu cô nương mở cửa cho mình chính là tiểu thư nhà mình, mới vừa rồi nàng ăn mặc càng bẩn hàn keo kiệt, thần tình càng khiếp đảm, trong lúc giở tay nhấc chân tràn đầy không phóng khoáng.


Hoàng Trung lại nghĩ tới Cố Cẩn Du đoan trang ưu nhã, không khỏi ám sinh thở dài.

Cố Nguyệt Nga vẫn rơi lệ.


Hoàng Trung không đành lòng nói: “Hầu gia cũng không phải muốn lập tức đón ngươi về, hôm nay hắn tới chính là gặp ngươi một chút trước, nếu ngươi thực sự luyến tiếc…”


Ngô thị vội nói: “Không thể nào! Một nhà đoàn tụ là phải! Nơi nào có cái gì luyến tiếc? Hầu gia mới là thân cha của nàng!”


Hoàng Trung tự mình mở mành xe ngựa: “Tiểu thư, thỉnh lên xe ngựa.”



Cố Nguyệt Nga bất động, Ngô thị giục: “Đi đi, Nguyệt… Khụ, Kiều nương.”


Chu thị cùng Lưu thị đưa Cố Nguyệt Nga lên xe ngựa.


Đây đoán chừng là một lần Cố Nguyệt Nga được người nhà coi trọng nhất từ lúc sinh ra tới nay, cả nhà đều xem nàng như Bồ Tát để phủng, nhưng mà Cố Nguyệt Nga không cao hứng nổi.


Nàng không muốn đi một địa phương xa lạ, không muốn ly khai nhà.


Người một nhà nào quản sống chết của Cố Nguyệt Nga, toàn bộ bắt đầu làm xuân thu đại mộng của mình.


Cố Trường Hải thúc giục: “Sắc trời không còn sớm, đi sớm về sớm.”


Không đi nữa lão gia tử sẽ trở về, như vậy Cố Nguyệt Nga không đi được.


Mấy người không ngờ tới chính là, Hoàng Trung cùng Cố Nguyệt Nga không đụng phải lão gia tử, trái lại đụng phải Cố Tiểu Thuận từ thư viện trở về!


Cố Tiểu Thuận cà lơ phất phơ đi trở về, vừa đi còn vừa lắc thư túi.


Mi tâm của Cố Trường Hải vừa nhảy: “Tiểu Thuận sap sớm như vậy đã trở về?”


Tiêu lục lang đi phủ thành thi phủ, một mình Cố Tiểu Thuận không cần ngồi xe bò của La nhị thúc, tự hắn đi về, cước trình nhanh hơn xe bò!


Lúc này xe ngựa của Hoàng Trung đã sắp rời thôn, Chu thị lên đường: “Không có chuyện gì, hắn nhìn không thấy.”


Cố Nguyệt Nga ngồi ở trên xe ngựa, Cố Tiểu Thuận còn có thể tiện tay chọc mành của người ta sao?


Làm gì cũng không được, tay tiện đệ nhất danh ←_←



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui