Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 74: NHẬN THÂN


Dịch giả: Luna Wong


Hoàng Trung nói: “Các ngươi yên tâm, ta không phải người ác. Nói như vậy có thể có chút đường đột, chẳng biết có thể để ta gặp Kiều nương không?”


“Không được.” Cố Trường Lục không chút nghĩ ngợi đã từ chối.


Đối phương đến nhìn cũng không để cho hắn nhìn, hắn còn làm sao mang người đi lên trấn để hầu gia gặp đây? Hắn cũng không thể đánh ngất xỉu cả nhà, trói hài tử kia đi chứ?


Huống chi hắn lúc này đến hài tử kia là ai cũng còn không biết nữa!


Hoàng Trung cảm thấy có khả năng rất lớn đối phương là tiểu thư nhà mình, nếu như thế, hắn sẽ không thể đắc tội nhà người dưỡng phụ dưỡng mẫu của tiểu thư.


Hắn chậm ngữ khí, nói: “Xin hỏi cha nương của hài tử kia ở nơi nào? Ta có lời nói với bọn chúng.”


Ngô thị lên đường: “Cha nàng nương đã qua đời, ta là nãi nàng, ta nuôi lớn nàng! Ngươi có gì nói với ta!”


Dĩ nhiên là từ nhỏ đã không có cha nương sao? Tâm tình của Hoàng Trung đột nhiên trở nên phức tạp, hắn suy nghĩ một chút, hỏi: “Có thể vào nhà nói không?”


Ngô thị mang Hoàng Trung vào phòng.


Hoàng Trung lại hỏi chút chi tiết sinh sản năm đó, vưu kì hỏi vì sao Từ thị mang thai lên núi.


Nguyên lai nha, Từ thị không phải người bổn thôn, nàng tính là gả xa, thư nhà của nhà mẹ đẻ tới nói cha nàng sắp không được, bảo nàng cách nghĩ về nhà một chuyến.


Từ thị mang thai, người nhà chồng tự nhiên không cho phép nàng đi xa nhà, rơi vào đường cùng nàng liền muốn lên miếu van cầu Bồ Tát.



Nàng gạt nhà chồng đi, nói là đi hái chút rau dại, đoán chắc trước khi trời tối có thể trở về. Ai có thể nghĩ đột phát dông tố, nàng bị vây ở chùa miểu, đồng thời trượt té lộn mèo một cái.


Hầu phu nhân sinh non còn song thai, nàng sinh non lại là sự cố.


Người Cố gia khởi điểm chẳng biết nàng đi miếu, mưa lớn như vậy không thấy nàng trở về, Cố tam lang sống chết muốn đi tìm tức phụ nhi, bị hai ca ca đè lại.


Dông tố vào cánh rừng, không muốn sống nữa a!


Bookwaves.com.vn

Từ thị là hai ngày sau trở về, khi trở về hài tử đã sinh, là một nữ oa, trên mặt có khối hồng ban, xấu đến độ không giống như là thân sinh của Cố tam lang.


Cố tam lang là nổi danh dáng dấp tốt, mười dặm tám trong thôn bao nhiêu người muốn làm thê tử của hắn, sau cùng chọn trúng Từ thị, chủ yếu là đồ cưới của Từ thị nhiều.


Ngô thị từng một lần hoài nghi có phải Từ thị vào núi sảy thai làm mất hài tử, sợ người nhà trách tội nên lượm hài tử ôm trở về hay không.


Từ thị là người thành thật, nàng nói oa nhi này là nàng sinh, ở trong miếu sanh, không tin có thể đi hỏi phương trượng trong miếu.


Ngô thị thật đúng là cùng nhị nhi tức Lưu thị đi hỏi, xác định Từ thị là ở trong miếu sinh oa, oa sinh ra, tiếng khóc toàn bộ chùa miểu đều nghe thấy được.


“Không phải nhặt?” Lúc đó Ngô thị hỏi như vậy.


Hòa thượng đều nở nụ cười: “Ngươi cũng biết vị nữ thí chủ khác đêm đó ở chỗ này sinh là là ai không? Là quý nhân kinh thành, ai có thể nhặt được hài tử nhà nàng?”


Trong nháy mắt Ngô thị không có tiếng động.


Hài tử của quý nhân, đó là tôn quý hơn vàng, đừng nói lượm, đến trộm đều trộm không được.



Nghe đến đó, Hoàng Trung đã có thể hoàn toàn xác định hài tử củ Từ thị chính là người mình muốn tìm.


Bất quá xem ra, Từ thị cũng không biết bản thân ôm sai.


“Cũng họ Cố, thực sự là trùng hợp.” Hoàng Trung đột nhiên có một loại cảm giác số mệnh, hắn rất nhanh hỏi, “Từ thị và tam lang có thương hài tử kia không?”


Đây là chuyện ma quỷ gì? Từ thị cùng Cố tam lang chỉ kém buộc hài tử kia vào lưng quần đi đâu cũng mang theo!


Đây cũng là chỗ để Ngô thị bất mãn, con gà mái không biết đẻ trứng như Từ thị kia, bá chiếm phu quân tốt như tam lang vậy, lại không sinh được một nhi tử.


Thật vất vả sinh một nữ oa, không chỉ có xấu, còn sỏa.


Sỏa là sau đó trưởng thành rồi mới phát hiện, hài tử khác đều có thể nhảy, nàng đến bước đi cũng không, ba tuổi mới gọi nương.


Hai phu thê nửa điểm cũng không bỏ, còn thương hài tử đến độ đặt trong buồng tim.


Cuộc sống của Cố Kiều nương khổ, là từ sau khi hai phu thê qua đời mới bắt đầu.


Đương nhiên lời này, Ngô thị sẽ không nói.


Trong đầu Hoàng Trung tiêu hóa quá nhiều đầu mối, trong lúc nhất thời cũng không chú ý tới Ngô thị muốn nói lại thôi.


Hắn nhìn về phía đoàn người Ngô thị, kiềm chế kích động nói: “Thực không dám giấu giếm, quý nhân năm đó ở chùa miểu sinh chính là phu nhân nhà ta, hai hài tử… năm đó có khả năng ôm sai rồi.”



Bookwaves.com.vn

Ngô thị mấy người sợ ngây người.


“Ta ta… Ta nghe không quá minh bạch, ngươi lặp lại lần nữa.” Ngô thị lắp bắp nói.


Hoàng Trung cười cười, nói: “Nữ nhi của tam lang, là tiểu thư nhà ta.”


Ngô thị há há mỏ: “Nhà ngươi là…”


Hoàng Trung ôn hòa nói: “Định An hầu phủ.”


Ầm!


Một phòng người tất cả đều ngũ lôi oanh.


Định An hay không Định An bọn họ không minh bạch, nhưng hai chữ phía sau bọn họ nghe hiểu.


Hầu phủ!


Nha đầu chết tiệt kia lại là hầu phủ?


“Hầu, hầu phủ còn lớn hơn huyện thái gia quan sao?” Lưu thị tiểu tâm dực dực hỏi.


Hầu phủ không phải quan, là phủ đệ, hầu gia mới là quan, nhưng ý của Lưu thị Hoàng Trung nghe rõ, Hoàng Trung Tiếu Tiếu: “Đó là tự nhiên.”


Cụ thể đại thể Hoàng Trung sẽ không nói, nói bọn họ cũng không hiểu.


Ở kinh thành người dám hỏi như vậy có khả năng đã bị hầu gia cho bóp chết.


Lấy hắn ra so với một huyện thái gia chó má, coi thường ai đó?



Hoàng Trung vẫn tương đối khách khí với người Cố gia, dù sao Cố gia nuôi tiểu thư bọn họ một hồi, vẻ mặt hắn ôn hòa nói rằng: “Hầu gia nhà của ta ngay trên trấn, ta có thể đưa hài tử kia đi gặp hầu gia nhà của ta một chút không?”


Mấy người đã triệt để sợ choáng váng, ngay cả lời đều không biết nói, một là kinh ngạc, không nghĩ tới thân thế của nha đầu kia đáng sợ như vậy; hai là kinh hách, mấy năm nay bọn họ cũng không ít khi dễ nha đầu kia a, để hầu gia biết bọn họ không tốt thân nữ nhi của hắn như vậy, có thể hay không đem bọn họ từng người một địa lộng đi nha môn cật cơm tù a?


Ngay lúc người một phòng hoang mang lo sợ, Cố Trường Hải đến nhà.


Đầu tiên là hắn phát hiện xe ngựa ngoài cửa, lại nhìn thấy cả phòng chim sợ cành cong.

Hắn liếc mắt Hoàng Trung khí tràng cường đại, nhướng mày, hỏi Ngô thị nói: “Nương, sao thế?”


“Cha ngươi đâu?” Ngô thị nhìn xung quanh phía sau hắn.


Cố Trường Hải nói: “Cha đi chỗ thúc công, bảo ta về trước.”


“Cái kia…” Ngô thị không biết nói với nhi tử thế nào.


Hoàng Trung thiện giải nhân ý cười cười: “Như vậy, trước hết ta để người báo tin cho hầu gia, các ngươi thương nghị một chút xem làm sao nói nàng nghe, nếu các ngươi tuyệt đối không tiện, vậy ta nói.”


Phát sinh chuyện lớn như vậy, về tình về lý cũng phải cho thời gian tiêu hóa, nhưng tuyệt không thể kéo dài lâu lắm, ngày hôm nay vô luận như thế nào hắn đều phải gặp được hài tử kia.


Sau khi Hoàng Trung rời khỏi đây, bà tức ba người nơm nớp lo sợ mà nói thân thế của Cố Kiều.


Đừng thấy Cố Trường Hải là một đại lão gia, phản ứng cũng không cường hơn ba nữ nhân chỗ nào, cả mặt mũi của hắn trắng bệch, chân cũng nhũn ra.


Nếu bọn họ tốt với Cố Kiều, nghe xong tin tức này tự nhiên là cao hứng, mấu chốt là bọn họ… Căn bản không xem Cố Kiều là người!


Ăn mặc không có phần của nàng, việc nặng mà việc bẩn đều là của nàng, cắt trư thảo, nuôi heo, dọn phân heo… Cũng chính là nàng sỏa, luôn luôn làm không tốt, mới dần dần không để cho nàng làm.


Nhưng đánh chửi vẫn là thường có, đồng thời nàng mười bốn tuổi chưa tới, bọn họ liền mạnh mẽ gả nàng cho một người què nhặt được, còn đuổi hai người bọn họ ra ngoài sống một mình.


Những thứ này nếu để cho hầu gia biết, bọn họ còn có đường sống sao?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận