Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 58: THI HUYỆN


Dịch giả: Luna Wong


Hai người xử lý xong mộ phần cho cha nương Cố Kiều xong thì động thân về nhà.


Hai người thanh lý mộ phần mất chút công phu, khiến cho một thân bẩn thỉu.


Cố Kiều biết hắn thích sạch sẽ, lúc đi ngang qua bờ sông, liền nói với hắn: “Đi rửa tay đi.”


“Ân.” Tiêu lục lang lên tiếng, chống quải trượng khấp khễnh đi đến bờ sông.


Cố Kiều quan sát đến tư thế bước đi của hắn, thành thật mà nói, giải phẫu rất thành công, mấy ngày này phục kiện cũng rất nỗ lực, nhưng hắn vẫn không thể nào bỏ qua quải trượng.


Là lực độ phục kiện không đủ sao?


Cố Kiều sờ sờ cằm.


“Ngươi không rửa sao?” Tiêu lục lang quay đầu lại hỏi nàng.


Cố Kiều ha hả a: “Rửa! Hai ta cùng rửa!”


Rửa tay mà thôi, tích cực như vậy làm gì, cũng không phải tắm, đúng không?


Tiêu lục lang hỏi xong liền nhớ lại đây là sông nàng đã từng rơi xuống, có thể là nàng sợ mới không tới, ám tự trách mình lắm mồm, dự định nhanh chóng rửa sạch ly khai, Cố Kiều cũng đã ngồi chồm hổm xuống bên cạnh hắn.


Nước sông có chút băng lãnh, bất quá hai người đều không phải là đại thiếu gia cùng thiên kim tiểu thư sống an nhàn sung sướng gì, nhịn một chút cũng có thể rửa.


Ngay tại một chốc hai người lần lượt đứng dậy, trong lòng Cố Kiều đột nhiên rơi ra một vật, bịch một tiếng rơi xuống sông.



“Hà bao của ta!” Cố Kiều không ngờ tới sẽ có biến cố này, tay mắt lanh lẹ bắt cũng đã là không kịp, trong hà bao đựng không ít bạc vụn, trầm điện điện, trong nháy mắt đã chìm xuống.


Cố Kiều không chút suy nghĩ, thả người nhảy xuống sông.


Tiêu lục lang đột nhiên biến sắc!


Nàng nhảy sông càng ngoài ý muốn hơn hà bao rơi xuống, Tiêu lục lang cũng không phản ứng kịp, nàng đã không thấy tăm hơi.


“Cố Kiều!”


Cố Kiều cầm lấy hà bao nổi lên mặt nước: “Tìm được rồi. . . Ta tìm được rồi. . .”


Tiêu lục lang mang nàng lên bờ.


Cố Kiều ngồi chồm hỗm ở trên cỏ nước nhỏ tí tách, thở hồng hộc.


Tiêu lục lang cau mày nhìn nàng túm hà bao trong tay: “Một hà bao mà thôi, bao nhiêu bạc đáng để ngươi không cần mạng của mình?”


“Không phải bạc.” Cố Kiều lắc đầu, mở hà bao đổ hết đồ bên trong ra, nàng nhìn cũng không nhìn những ngân trần tử, chỉ là nắm lên một túi giấy da bò được dùng sáp phong miệng lớn chừng bàn tay.


“Có khăn không?” Nàng nhìn hướng Tiêu lục lang.


Tiêu lục lang từ trong lòng cầm khăn sạch sẽ cho nàng.


Bookwaves.com

Hắn cho là nàng muốn lau nước trên mặt, không ngờ nàng lại là dùng khăn cẩn thận lau túi kia.



Chờ sau khi lau khô túi, nàng nhẹ nhàng mà cắt sáp tầng ngoài, mở túi ra, lộ ra một tờ công văn có in quan ấn.


Khô ráo, hoàn hảo không tổn hao gì.


Cố Kiều thở phào một cái.


Đây là công văn thi huyện viện trưởng đưa tới cho Tiêu lục lang, Tiêu lục lang không muốn thi, quay đầu ném vào trong đoàn giấy vụn.


Cố Kiều giúp hắn thu thập gian nhà phát hiện công văn, chỉ coi hắn là không cẩn thận làm rơi, vì vậy dốc lòng thay hắn bảo quản.


Cố Kiều đưa công văn cho hắn: “Ngươi cầm chắc, trên người ta đều là nước, đừng làm ướt công văn.”


Tiêu lục lang: “Ngươi liền vì cái này? Ta lại. . .”


Sẽ không đi thi.


Thời tiết như vậy ở bờ sông rửa tay còn tạm được, thật rơi xuống nước người không chịu được.


Cố Kiều bị gió lạnh thổi lạnh run, mắt ướt nhẹp mở thật to, tay nhỏ bé cứ như vậy vẫn đưa đến trước mặt hắn, ống tay áo tí tách nhỏ nước, lại nửa điểm cũng không làm ướt công văn của hắn.


Bốn chữ kia ở trong miệng tha một vòng, sau cùng không có nói ra, mà chỉ nói: “Phản chính ta cũng không thi nổi, ngươi tội gì?”


Cố Kiều nghiêm túc nói rằng: “Ngươi không thi làm sao biết không thi nổi? Dù là lần này thi không đậu, còn không có lần sau sao? Lần sau không thi nổi, còn có lần sau sau nữa, luôn luôn một ngày có thể thi đậu!”


Tiêu lục lang nói: “Nếu như vẫn không thi nổi, vẫn luôn không tiền đồ. . .”


“Ai nói không thi nổi chính là không tiền đồ? Nhân sinh nghìn vạn con đường, đọc sách chỉ là một cái lối ra mà thôi. Nếu ngươi không thích, cũng có thể làm khác.” Nghĩ đến cái gì, Cố Kiều tiểu tâm dực dực nhìn hắn, “Ngươi hẳn là. . . Sẽ không phải không thích học bài chứ?”



Ánh mắt sung mãn mong đợi kia nhìn Tiêu lục lang nhìn nai con, phảng phất chỉ cần bản thân nói không thích, nàng sẽ bị thương.


Tiêu lục lang than nhẹ một tiếng, nhận lấy công văn.


“Có phải ngươi sỏa hay không?”


Thanh âm của hắn rất thấp lại rất nhẹ.


Cố Kiều nghiêng đầu nhìn hắn: “Ân? Ngươi nói cái gì?”


“Không có gì.” Tiêu lục lang quay thân thể, cởi nút buộc cởi viện phục ra, lộn lại, khom người khoác viện phục lên trên người nàng, “Về nhà.”


(Luna: Đó đôi phu thể nhỏ người ta chỉ có thể thôi đó, vậy mà trong manhua làm quá lên không, để độc giả hiểu lầm)


——


Cố Kiều rơi xuống nước thì bị bệnh một hồi, đến ngày Tiêu lục lang thi huyện còn phát sốt, nhưng nàng vẫn như cũ dậy thật sớm, chỉa vào đầu nhỏ vựng vựng hồ hồ làm cơm sáng cho Tiêu lục lang, lại mang lương khô đi trường thi.


Thi huyện tổng cộng năm vòng, cách một ngày thi một lần, mỗi lần đều thi cả ngày, ăn uống toàn bộ ở bên trong.


Bookwaves.com


Thủ tràng gọi là chính tràng, là phải tham gia một cuộc thi, sau khi thông qua mới có thể đi vào vòng thi thứ hai. Năm vòng toàn bộ qua, mới có tư cách tham dự thi phủ cuối tháng.


Qua thi phủ rồi còn có thi viện, thi viện qua luôn là tú tài của Chiêu quốc.


Đương nhiên, tú tài cũng có phân cấp.


Một nhóm thí sinh thành tích tốt nhất được xưng là lẫm sinh, do quan phủ mỗi tháng pháp lẫm lương; thứ nhì là tăng sinh, không cung cấp lương thực; cuối cùng là phụ sinh.

Cố Đại Thuận là một lẫm sinh thứ thiệt, vì thế Cố gia kiêu ngạo hồi lâu.


Cố Kiều cảm thấy, tướng công nhà mình không cần thi một lẫm sinh giống như Cố Đại Thuận trở về, kỳ thực phụ sinh cũng không tệ! Nàng yêu cầu không cao, thi đậu là được, thực sự không thi nổi cũng không sao, nàng nuôi hắn, không cần hắn khoa cử.



Cố Kiều ngồi ở trên xe bò, thân thể nhỏ bị gió lạnh thổi run, nàng vừa treo bong bóng nước mũi, vừa úng thanh úng khí nói: “Ngươi không cần khẩn trương, chúng ta chính là tùy tiện thi chơi, ngươi chỉ coi như đi ngang qua sân khấu. Ta đều hỏi thăm rõ ràng rồi, tổng cộng có năm vòng, trận đầu không phát huy tốt cũng không sao, phía sau còn có bốn vòng, mỗi ngày ta đều bồi ngươi qua đây. . . Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!”


Cố Kiều nói xong, liên tiếp nhảy mũi ba cái, nhảy cho hai mắt nhãn mạo kim tinh.


Tiêu lục lang thật sâu nhìn nàng một cái, không nói gì.


Tiến nhập trường thi, giám khảo phân bài thi đến trên tay từng thí sinh.


Sở dĩ hắn sẽ ngồi ở chỗ này, là bởi vì người nào đó vì một tờ công văn cuộc thi bị hắn vứt bỏ thiếu chút nữa mất mạng.


Nhưng cái này cũng không đại biểu hắn sẽ chăm chú thi.


Hắn muốn nộp giấy trắng.


“Hắt xì!” Thi bằng sát vách truyền tới tiếng hắt xì của một thí sinh.


Trong đầu Tiêu lục lang bỗng dưng hiện lên hình ảnh người nào đó cuồng nhảy mũi ở trên xe bò, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bởi vì sốt cao đốt đến ửng hồng, nhãn thần cũng có chút mê ly tan rả, thân thể nhỏ lung lay sắp đổ, lại cứ không chịu trở về.


Nghĩ đến người nào đó muốn kéo thân thể nhỏ bệnh tật ở trên xe bò chờ hắn cả ngày, Tiêu lục lang phiền táo nhấc bút lên!


Tiêu lục lang thi một vòng thì không đi nữa.


Tin tức rất nhanh truyền đến trong lỗ tai của Cố Đại Thuận


Thông thường mà nói, chỉ thi một vòng chỉ có hai trường hợp: Loại thứ nhất là thi quá tốt, trở thành án thủ, được cử đi học thi phủ; loại thứ hai là thi quá kém, không tư cách tiến vào vòng hai.


Loại tình huống thứ nhất cũng ít khi thấy, dù sao dù là thủ tràng phát huy cho dù tốt, cũng không thể bảo chứng bốn vòng phía sau không người đuổi kịp và vượt qua. Chớ nói chi là loại học tra ất ban luôn đội sổ xếp chót như Tiêu lục lang này, dù là phát huy ra toàn bộ trình độ cũng không thể nào được đệ nhất.


( vấn đáp có thưởng) tới thử: Lục lang đến tột cùng thi thế nào?

A: Thi quá tốt.

B: Thi quá kém.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận