Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 57: CHA NƯƠNG


Dịch giả: Luna Wong


Cố Cẩn Du ly khai y quán trực tiếp đi một một gian trà xá trên trấn, nơi đó, hầu phu nhân chờ đã lâu.


Cố Cẩn Du tiến nhập phòng trà, như nhũ yến nhào vào trong lòng của hầu phu nhân, kiều nhu gọi nương.


Hầu phu nhân ôm nữ nhi xa cách nhiều ngày, nói: “Hài tử bao lớn rồi? Còn chui vào trong lòng nương? Biết xấu hổ không.”


Cố Cẩn Du ôm chặt hơn nữa, làm nũng nói: “Bao nhiêu ta cũng là nữ nhi của người cùng cha, thế nào sẽ không xấu hổ chứ?”


Hầu phu nhân nhéo nhéo chóp mũi nhỏ của nàng: “Ngươi nha, thật để cha ngươi làm hư!”


Cố Cẩn Du hừ nói: “Ai bảo cha chỉ có một nữ nhi bảo bối là ta chứ?”


Hầu phu nhân dở khóc dở cười, hỏi nàng nói: “Mới vừa đi Hồi Xuân đường trả tiền xem bệnh có thuận lợi không?”


Nhắc tới cái này, nhãn thần của Cố Cẩn Du tránh né.


Hầu phu nhân bén nhạy đã nhận ra dị dạng của nữ nhi: “Làm sao vậy? Là Hồi Xuân đường không hài lòng với tiền xem bệnh sao?”


Nhắc tới chuyện tiền xem bệnh cũng là một đại ô long, hầu phu nhân cho rằng hạ nhân trả, hạ nhân cho rằng hầu phu nhân trả.



Nếu không phải hầu phu nhân trôi chảy hỏi một câu, còn không biết bọn họ vẫn khất tiền xem bệnh của Hồi Xuân đường.


Cũng là duyên cớ này, hầu phu nhân mới dự định tự mình đi Hồi Xuân đường một chuyến, không ngờ mới vừa xuất sơn trang liền đụng nữ nhi từ kinh thành chạy tới. Nghe nói sự kiện chân tướng, Cố Cẩn Du nghĩa bất dung từ nhận trọng trách trả tiền xem bệnh, nhưng hầu phu nhân cũng không nhàn rỗi, mà là lên núi thượng hương cho Bồ Tát.


“Không phải Hồi Xuân đường không hài lòng với tiền xem bệnh, mà là…” Cố Cẩn Du đem chuyện ở Hồi Xuân đường nhất ngũ nhất thập thông báo ra, không thêm mắm thêm muối, cũng không nửa câu giấu diếm, chỉ là mẫu thân từ nhỏ giáo dục nàng đừng trông mặt mà bắt hình dong, cho nên nàng không tận lực cường điệu dung nhan của thôn cô nhỏ kia xấu xí, trên mặt trái có một bớt hồng sắc bắt mắt.


“Nữ nhi sai rồi, không nên võ đoán như vậy.” Nàng cúi đầu nhận sai.


Hầu phu nhân ngữ trọng tâm trường nói: “Trên đời này luôn luôn có người có thân phận càng quý trọng hơn chúng ta, thân phận ngươi cao hơn nàng, liền có thể xem nhẹ nàng, nếu ngày sau đụng phải tôn quý hơn ngươi, có phải cũng có thể xem nhẹ ngươi hay không?”


Mặc dù hầu phu nhân thương nữ nhi, lại không phải không có nguyên tắc.


Cố Cẩn Du làm nũng ôm cánh tay của hầu phu nhân: “Nữ nhi là thiên kim hầu phủ, ai có thể xem nhẹ nữ nhi?”


Bookwaves.com
“Ngươi nha!” Hầu phu nhân chỉ biết giận nhìn nàng một mắt.


“Nhưng ngọc ban chỉ của đệ đệ là xảy ra chuyện gì?” Cố Cẩn Du hỏi.


Hầu phu nhân nói: “Đệ đệ ngươi nói là nàng không cẩn thận cầm, ngươi cũng biết, đệ đệ ngươi sẽ không nói dối.”


Nhưng Cố Cẩn Du vẫn không hiểu: “Cái gì gọi là không cẩn thận lấy đi? Hắn làm sao biết nàng không cẩn thận? Hắn nhìn thấy sao?”


“Đây… Ta cũng không biết.” Hầu phu nhân cưng chìu nữ nhi còn có nguyên tắc, nhưng tới chỗ nhi tử tất cả đều không tính, dù sao nhi tử là người sống một ngày ít một ngày, nàng không nỡ lấy quy củ ước thúc hắn.



Chuyện ngày ấy nhi tử không muốn nhiều lời, nàng cũng liền không nhiều hỏi.


Một ngọc ban chỉ mà thôi, mất thì mất, nhi tử cao hứng là tốt rồi.


Cố Cẩn Du hừ nói: “Lần trước ta cũng là không cẩn thận lấy đi, hắn tròn một tháng không để ý tới ta! Ta còn phải là thân tỷ tỷ của hắn hay không?”


“Ngươi nha.” Hầu phu nhân chỉ trán nàng một cái, vừa bực mình vừa buồn cười nói rằng, “Ngươi không phải, ai phải? Lẽ nào tiểu cô nương cầm ngọc ban chỉ mới phải sao?”


Vì vậy hoàn toàn không thể nào vui đùa, tâm tình của Cố Cẩn Du thay đổi tốt, tựa ở trong lòng mẫu thân, vươn tay nhỏ bé nói: “Nương, tay ta lạnh.”


Hầu phu nhân sờ sờ mu bàn tay nàng, quả thật có chút lạnh, lúc này thả kẹo trong tay xuống, đưa qua một lò sưởi tay tinh xảo cho nữ nhi.


Cố Cẩn Du lại nhìn kẹo trên đĩa, thần tình cổ quái: “Nương, loại vật này ngươi lấy ở đâu ra? Vừa nhìn đã thấy không sạch sẽ, cẩn thận ăn hư bụng.”


Hầu phu nhân nghĩ tới tiểu nha đầu kia, mâu quang nhuộm một tia ôn nhu: “Một cô nương tốt bụng cho, ta thu.”


Bên kia, Cố Kiều lấy được tiền xem bệnh của mình, tổng cộng hai mươi lượng, tính bạc trong tay, cũng đủ mua ngọn núi kia.


Nhị đông gia có chút bận tâm chuyện ngày hôm nay sẽ chọc cho Cố Kiều mất hứng, ngượng ngùng hỏi: “Cái kia… Tháng sau xem chẩn…”


Cố Kiều đạm nói: “Ta đáp ứng rồi một tháng nhận chẩn một lần, sẽ không nuốt lời.”



Nói xong, nàng cầm bạc đi thư viện.


Viện trưởng không trở về thư viện, trước một bước ly khai.


Cố Kiều đến thư viện thì thư viện đã tan học, học sinh mặc viện phục bạch sắc lục tục đi ra, Cố Kiều vẫn ở chỗ đầu ngõ cũ chờ, nhưng thủy chung không thấy Tiêu lục lang cùng Cố Tiểu Thuận.


Ngay khi Cố Kiều phỏng đoán có phải hai người bị phu tử lưu đường hay không, Tiêu lục lang cùng Cố Tiểu Thuận từ hướng bên kia đi tới.


Bookwaves.com
Trong tay của Tiêu lục lang và Cố Tiểu Thuận mang theo một đống đồ, chờ đến gần Cố Kiều mới phát hiện đó là một ít hương nến cùng tiền giấy dày.


Cố Kiều hỏi: “Các ngươi mua mấy thứ này làm cái gì?”


Cố Tiểu Thuận mục trừng khẩu ngốc: “Tỷ ngươi đã quên? Hôm nay là ngày giỗ của tam thúc và tam thẩm a!”


Cố Kiều hoạt kê.


Nàng, nàng thật đúng là đã quên.


Trong trí nhớ của nguyên chủ là có một ngày quan trọng như thế, đáng tiếc Cố Kiều nàng không phải nguyên chủ, cũng liền quên mất ngày này.


“Nhờ có ngươi nhớ kỹ.” Cố Kiều nói với Cố Tiểu Thuận.


Cố Tiểu Thuận thẹn thùng gãi đầu một cái: “Kỳ thực ta cũng không nhớ rõ, là tỷ phu.”


Cố Kiều thiêu mi nhìn Tiêu lục lang một mắt, nàng không nhớ rõ “Bản thân” đã từng đề cập qua ngày giỗ của cha nương với hắn, chắc hắn nghe người trong thôn nói. Lấy quan hệ phu thê giả của hai người bọn họ hiện nay, trái lại làm khó hắn nhớ kỹ.


Cố Kiều: “Đa tạ a.”



Tiêu lục lang chống quải trượng mặt không thay đổi lên xe bò, hắn còn đang tức giận chuyện Cố Kiều cùng Lê viện trưởng “Ám thông khúc khoản”, dự định một ngày không nói chuyện với nàng!


Cố Kiều cũng không biết hắn đột như kỳ lai không được tự nhiên là xảy ra chuyện gì, nhưng hắn đều giúp nàng nhớ kỹ ngày giỗ của cha nương, chắc chắn sẽ không phải bởi vì nàng mới giận dỗi!


Cố Kiều không tim không phổi lên xe bò.


Tự nhận là quan hệ của hai người bọn họ tốt vô cùng Cố Kiều còn đặc biệt chọn một vị trí gần hắn.


Bản thân Tiêu lục lang tức giận đến chết khiếp, người nào đó chọc hắn tức giận lại nửa điểm giác ngộ cũng không có, vì vậy Tiêu lục lang càng tức.


Ba người quay về thôn, Lưu thị trực tiếp gọi Cố Tiểu Thuận đi, Cố Kiều cùng Tiêu lục lang đi mộ ở bên kia bờ ruộng.


Mộ phần của Cố tam lang cùng thê tử Từ thị liền nhau, vì hồi lâu không ai xử lý, cỏ ở mộ phần đều cao cỡ nửa người.


Tiêu lục lang giận thì giận, nhưng vẫn vén tay áo lên, nhổ từng gốc cỏ trên mộ phần.


Hắn nhổ rất nghiêm túc, không chú ý tới Cố Kiều sau lưng đang nhìn mộ phần đờ ra.


Trong trí nhớ của nguyên chủ, Cố tam lang là bị lũ lụt cuốn đi, người trong thôn ở dọc theo bờ sông vớt nửa tháng mới tìm được thi thể. Khi đó thi thể đã ngâm đến không có cách nào khác nhìn ra, Từ thị chỉ liếc mắt nhìn thì tan vỡ tại chỗ, sau đó cũng không sống tốt.


Nàng chỉ cường chống một năm, liền ở ngày giỗ cha Cố Kiều buông tay nhân gian, lưu lại nữ nhi năm ấy ngũ tuổi.


Bọn họ đều là phụ mẫu cực tốt, so với song thân kiếp trước của Cố Kiều chẳng biết mạnh gấp bao nhiêu lần, đáng tiếc sớm như vậy liền đi.


Xem ra bất luận kiếp trước kiếp này, nàng đều nhất định không cha thương không nương yêu.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận