Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 42: TRỪ TỊCH


Dịch giả: Luna Wong – Hôm nay 29 rồi nè, up chương này sớm 1 hôm cũng không sao, hehe. Chúc mọi người có một cuối năm ấm no hạnh phúc, chúc các bạn xa nhà chưa thể trở về đoàn tụ cũng có thể giống Phùng Lâm vậy, cảm nhận được cái tết ý nghĩa.


Gia cảnh của Phùng Lâm cũng chỉ tốt hơn Tiêu lục lang trước đó một chút, nhưng thật không tính là quá tốt, điểm này, từ chi phí ăn mặc thường ngày của hắn có thể nhìn ra.


Chỉ bất quá, đối xử với Tiêu lục lang, hắn vẫn luôn là rộng lượng vô điều kiện. Mượn hồng chỉ lần này mà nói, một tấm hơn mười văn, mua hơn mười tấm, hầu như cần nửa lượng bạc.


Hắn bình thường ở thư viện đều là gặm dưa muối màn thầu.


Ban đêm, bầu trời lại tuyết bay lả tả.


Phùng Lâm một thân một mình ở thư viện.


Hắn ở tẩm xá đọc sách, một ngọn đèn không đủ sáng, nhưng hắn không nỡ thắp ngọn đèn thứ hai.


Có gió lạnh từ trong khe cửa thổi tới, thổi hắn lạnh run.


Hắn không đốt than, một là thư viện không cho đốt, hai cũng là hắn không nỡ đốt.


Xá quán này tổng cộng bốn người ở, trong ngày thường cùng trường đều ở, còn không cảm thấy hàn lãnh như vậy, mà nay cô đơn chiếc bóng, chỉ cảm thấy tất cả gió lạnh đều rót vào một mình bụng của hắn.


Đây là năm đầu tiên tha hương của hắn.


Hắn nhớ cha nương, cũng nhớ tỷ muội trong nhà, nhưng hắn lại không thể trở về.


Xa là thật, có thể tiết kiệm mấy lượng bạc lộ phí cũng không phải giả, đương nhiên trọng yếu hơn vẫn là hắn muốn đem tất cả thời gian đều dùng để học bài, một ngày cũng không muốn ngừng lại.



Nhà hắn ba đời đơn truyền, đến thế hệ này của hắn cũng sinh không ra nhi tử thứ hai, tỷ muội trong nhà vì cung hắn đọc sách, một gả cho người góa vợ làm làm điền phòng, một hứa cho trà thương hơn năm mươi.


Các nàng vì hắn chôn cả đời của mình vào rồi, hắn không thể không nỗ lực, không thể không áo gấm về làng.


Thở một hơi vào trong đôi tay của mình, Phùng Lâm che chăn trên người kín chút, tiếp tục vùi đầu đọc sách.


Cộc cộc cộc!


Bỗng nhiên, có người gõ vang cửa phòng.


Kỳ quái, canh giờ này, sẽ là ai tới tìm hắn?


Thư viện nghỉ, tất cả mọi người đi, ngay cả các phu tử cũng đều trở về lễ mừng năm mới, thư viện trống rỗng còn sót lại một mình hắn mà thôi.


“Không phải là quỷ chứ…” Hắn thành công hù dọa mình, mặt trắng nhợt, che kín chăn nói, “Ngươi… Ngươi là ai?”


“Là ta.”


Ngoài phòng truyền đến giọng nữ tử quen thuộc.


Phùng Lâm vén chăn lên, mang hài đi tới kéo cửa phòng, thấy Cố Kiều đầy người phong tuyết, thầm nghĩ hắn còn không bằng gặp quỷ!


Đây chính là tẩm xá của nam tử!


Bookwaves.com

Một nữ nhân như nàng chạy tới nơi này làm gì! ! !



“Sao ngươi lại tới đây? Có phải Tiêu huynh xảy ra chuyện gì hay không?” Ngoại trừ cái này, Phùng Lâm cũng không nghĩ ra nguyên nhân khác, hắn không đợi Cố Kiều trả lời, ngay tức khắc khoác kiện đấu bồng, nói với Cố Kiều, “Tiêu huynh ở đâu?”


“Ở nhà.” Cố Kiều nói.


Phùng Lâm không nói hai lời ra gian nhà.


Nhìn bóng lưng hỏa cấp hỏa liệu của hắn, Cố Kiều bình tĩnh nói rằng: “Không xe ngựa nga.”


Năm mới, lại gặp với phong tuyết, xe bò xe ngựa đều không có biện pháp mướn được.


Phùng Lâm không chút nghĩ ngợi nói rằng: “Không xe ngựa chẳng lẽ không biết dùng chân đi sao? Ngươi nhanh!”


Cố Kiều: “Nga.”


Người đi không nỗi cũng không phải nàng.


Sự thực chứng minh, thể lực của Phùng Lâm thật không bằng Cố Kiều, dọc theo đường đi, Cố Kiều mặt không đỏ không thở mạnh, Phùng Lâm lại là mấy lần thiếu chút nữa nằm xuống.


Chờ thật vất vả đến nhà của Cố Kiều cùng Tiêu lục lang, Phùng Lâm cảm giác chân đã không phải là của mình nữa.


Hắn dùng hết một tia khí lực cuối cùng đẩy cửa ra, tập trung nhìn vào, lại bị tràng cảnh bên trong khiến cho có chút há hốc mồm.


Chỉ thấy Tiêu lục lang ngồi ở trên ghế nhà chính, xem lão thái thái dạy Cố Tiểu Thuận cắt giấy dán cửa sổ, khí sắc kia muốn bao nhiêu hồng nhuận có bấy nhiêu hồng nhuận, nào có nửa điểm dáng dấp sinh bệnh?


“Đã trở về.” Tiêu lục lang chào hỏi hai người.



“Là tiểu Phùng tới nha, mau ngồi!” Lão thái thái cũng chào hỏi.


Cố Tiểu Thuận nhất quán nhìn Phùng Lâm không vừa mắt, vậy mà hôm nay hết ý không cho Phùng Lâm bạch nhãn.


Phùng Lâm trượng nhị hòa thượng không nghĩ ra, hắn lăng lăng nhìn về phía Cố Kiều: “Không, không phải Tiêu huynh hắn…”


Cố Kiều buông tay: “Đó là chính ngươi nói, ta cũng không nói.”


Phùng Lâm: “…”


Từ trước sao không phát hiện nữ nhân này giảo hoạt như thế nha?


Phùng Lâm ở chỗ của Cố Kiều cùng Tiêu lục lang vượt qua trừ tịch xa xứ đầu tiên, bởi vì có Cố Kiều cùng Cố Tiểu Thuận hắn chán ghét ở, vốn tưởng rằng sẽ không quá tự tại, kết quả đúng là hài hòa hết ý.


Cố Kiều theo tập tục bọc bánh chẻo trong thôn, cũng theo tập tục làm Quế Hoa đường bánh mật của quê hướng hắn cùng với Tiêu lục lang, một chốc vị đạo quê hương nảy lên đầu lưỡi, nước mắt của hắn thoáng cái lao ra ngoài.


Không phải cảm động, là ăn quá quá quá quá ngon!


A!


Bookwaves.com

Tiểu ác phụ này không phải dân bản xứ sao? Vì sao đường bánh mật làm thơm như vậy a? !


Phùng Lâm ăn nước mắt ào ào.


Khởi điểm đích thật là ăn ngon đến khóc, phía sau còn lại là gợi lên tưởng niệm của người với quê hương, hắn bắt đầu nhớ thương tỷ muội trong nhà cùng với cha nương.


Cũng không biết không ở nhà một năm này, bọn họ đều sống thế nào.


Cố Tiểu Thuận thấy hắn khóc thảm như vậy, lần đầu tiên không nghẹn hắn, còn chia đường bánh mật của mình cho hắn.


Đây không thể nghi ngờ là một trừ tịch náo nhiệt, đối với Phùng Lâm mà nói là như vậy, đối với mấy người Cố Kiều cũng là như vậy.



Kiếp trước trừ tịch Cố Kiều đều là một mình ở trong tổ chức, sau khi lớn lên nàng không còn là ở trong phòng thí nghiệm của tổ chức nữa, nhưng cũng bất quá là từ phòng thí nghiệm dọn ra một gian phòng khác, người như cũ chỉ có một mình nàng.


Dĩ vãng Cố Tiểu Thuận đều ở Cố gia mừng năm mới, Cố gia trái lại nhiều người, ai có thể cũng sẽ không chú ý tới hắn, thí dụ như đêm nay hắn chạy, hắn bảo chứng không có một người phát hiện.


Lão thái thái hoàn toàn không nhớ rõ từ trước đều là qua thế nào, phản chính năm này nàng thật vui vẻ là được. Lại tự mình dán câu đối, lại dạy Cố Tiểu Thuận thô lỗ kia cắt giấy dán cửa sổ, quả nhiên kéo còn nát hơn cả nàng, trong lòng nhất thời cân đối rồi! Trừ lần đó ra, Kiều Kiều còn ngoại lệ để cho nàng ăn năm khối mứt hoa quả, bình thường đều chỉ cho ăn hai khối.


Tiêu lục lang rất bình tĩnh, hắn chưa bao giờ là một người hỉ nộ hiện ra sắc, nhưng Cố Kiều vẫn có thể cảm giác được trên người hắn mơ hồ phát ra cổ buồn vô cớ.


Càng nhiều hơn bình thường.


Mấy người đón giao thừa đến nửa đêm.


Trong nhà chỉ có ba gian phòng, không thể ủy khuất lão thái thái chen cùng người ta, vì vậy Cố Kiều thu thập gian phòng của Tiêu lục lang, cho Phùng Lâm ở tạm.


Quan hệ của Phùng Lâm cùng Tiêu lục lang cho dù tốt, cũng chẳng biết đôi phu thê nhỏ này tới nay vẫn chưa động phòng, hắn thập phần sảng khoái ở.


Tính luôn một đêm khách sạn kia, đây là lần thứ hai hai người ngủ cùng tháp, giường chiếu của Cố Kiều rộng hơn khách sạn rất nhiều, chăn cũng đủ dày.


Trừ tịch phải không tắt đèn, ngọn đèn trên bàn tản ra ánh sáng hơi yếu.


Hai người đều tự nằm ở trong chăn, hai mắt của Tiêu lục lang nhắm nghiền, Cố Kiều biết hắn không ngủ.


“Năm này có vui không?” Cố Kiều nhẹ giọng hỏi.


Không đợi Tiêu lục lang đáp lại, một cái tay nhỏ bé mảnh khảnh với vào chăn của hắn, bắt được tay lạnh lẽo cứng ngắc của hắn.


Cố Kiều: “Sang năm sẽ tốt hơn.”


Lời ngầm: Sang năm còn muốn qua cùng ngươi! ! !



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận