Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 41: ĐỘC XỬ


Dịch giả: Luna Wong


Cố Kiều tuyệt thật không ngờ, kiếp trước từng thi đại học, thi nghiên cứu, thi tiến sĩ, học bá thật vất vả mới từ trong cao áp nở từ trong trứng ra, sống lại một đời lại phải bắt đầu từ gà con, hơn nữa còn là lĩnh vực nàng không am hiểu nhất —— bút lông.


Cố Kiều yên đát đát, cả người cũng không quá tốt.


Tuy nói mỹ nhân ở bên cảnh, tú sắc khả xan, nhưng nàng không muốn luyện bút lông, không muốn không muốn không muốn!


“Bắt đầu từ tên của ngươi trước.” Tiêu lục lang nói.


Tiếng nói của hắn trộn lẫn giữa kỳ đổi giọng của thiếu niên cùng với thanh âm của nam tử thành thục, không khó nghe như vịt đực kêu, trái lại lộ ra một tia sạch sẽ thấp nhuận.


Cố Kiều có chút vô năng chống lại, mở to mắt lặng lẽ nhìn hắn ở trên giấy viết xuống tên của nàng.


Không giống với chữ ký trong thư đồng ý giải phẫu trước đây, lần này tựa hồ càng tinh tế chút.


Nhưng Cố Kiều còn chưa quá hiểu rõ.


Cố Kiều ở đối diện Tiêu lục lang, nhìn từ góc độ của nàng, chữ ngược, vì vậy Tiêu lục lang đảo giấy lại, để Cố Kiều nhìn kỹ.


Sau đó, hắn lại đem bút hoa cùng bút thuận nhất nhất viết trên giấy.



Cố Kiều nhìn nhiều bút hoa như vậy, đầu đều lớn.


Đây cũng không phải chữ phồn thể, cũng không phải thể chữ lệ chữ tiểu triện đại triện, mà là một loại thể chữ nàng hoàn toàn xa lạ.


Tiêu lục lang thấy Cố Kiều vụng về cầm lấy bút lông, hình dạng khổ đại cừu thâm, nói rằng: “Tư thế cầm bút không đúng, tay đi lên một chút nữa, cổ tay không nên quá cứng ngắc.”


“Như vầy phải không?” Cố Kiều dựa theo hắn nói điều chỉnh một chút.


Tư thế cầm bút của Cố Kiều ở kiếp trước kỳ thực xem như tiêu chuẩn, thế nhưng ở trước mặt cổ nhân như Tiêu lục lang này liền có chút mà không đủ nhìn.


“Ngón trỏ.” Tiêu lục lang nói.


“Ân?” Cố Kiều nghi hoặc.


Tiêu lục lang do dự một chút, lộ đầu ngón tay thon dài như ngọc ra, nhẹ nhàng đẩy ngón trỏ của nàng lên một cái.


Nếu trường hợp khác hắn làm như vậy, Cố Kiều nhất định “Hắn chạm đầu ngón tay của ta, bốn bỏ năm lên coi như là nắm tay” . Nhưng hắn đang dạy nàng học chữ, bốn bỏ năm lên chính là đi học, Cố Kiều ở trong lớp nhất quán rất chính kinh.


Bookwaves.com

Cố Kiều cởi hài, ngồi xếp bằng đối diện hắn, vẽ từng bút, nhận nhận chân chân luyện.


Tiết Ngưng Hương ở nhà chính chờ, nàng không rõ sao Cố Kiều đi vào lâu như vậy, lá thư này cũng không dài a, cần đọc lâu như vậy sao?


Tiết Ngưng Hương nào biết đâu rằng, hai người trong phòng đã triệt để đã ném lá thư này lên chín từng mây rồi, một đọc sách, một luyện chữ.


Tiêu lục lang thỉnh thoảng sửa đúng tư thế cầm bút của Cố Kiều, về phần nàng viết nhìn có được hay không, hắn cũng không bắt buộc. Dù sao lần đầu tiên cầm bút, có thể không viết ra ngoài giấy đã rất không tệ rồi.


Nếu Cố Kiều biết ý nghĩ của hắn, chỉ sợ phải nhảy dựng lên nổ tung, nàng đường đường học bá hiện đại, sao có thể là lần đầu tiên cầm bút lông chứ!


Trí nhớ của Cố Kiều vẫn vô cùng tốt, bút thuận phức tạp nàng chỉ viết một lần là biết, chỉ là viết quá xấu, có chút vô cùng thê thảm.


Lấy tiêu chuẩn của Tiêu lục lang đến xem, chính là gà con tiểu học cầm bút.


Dù sao, hắn hai tuổi đã viết chữ tương đối đẹp rồi.


Hai người ở trong phòng bất tri bất giác ngâm nửa canh giờ, cuối cùng, vẫn là lão thái thái nhàn rỗi buồn chán đến tìm Cố Kiều, mới phát hiện hai người bọn họ lại đang ở trong phòng viết chữ.


Lão thái thái trái lại không đi gần xem, chỉ ở cửa liếc một cái, là hồng chỉ.


Trong lòng nàng lập tức có phán đoán: “Viết câu đối xuân sao? Ngô, là nên viết, nếu không viết cũng không kịp, viết xong gọi ta.”


Nàng muốn dán câu đối xuân mà!



Đây thật là một hiểu lầm rất đẹp, bất quá nếu lúc này lão thái thái nói ra, vậy trở về quỹ đạo, bắt đầu viết câu đối xuân!


“Ta cắt giấy!” Cố Kiều buông bút lông, ở trong phòng tìm cây kéo.


Cảm tạ bà cô cứu nàng trong nước lửa! Còn luyện tiếp như thế nữa, móng cũng sắp phế luôn!


Tiêu lục lang nhìn hồng chỉ trước mặt, thần sắc có chút hoảng hốt.


Nhưng khi Cố Kiều bày chúng nó ra thật chỉnh tề ở bên tay hắn, hắn vẫn cử bút viết mấy câu đối xuân.


“Cũng viết cho tiểu Tiết mấy bức.” Lão thái thái nhắc nhở.


Bookwaves.com

Lão thái thái vừa nói như vậy, hai người mới rốt cục nhớ lại chuyện Tiết Ngưng Hương và thư của nàng đều bị ném ra sau đầu, đây… cực lúng túng.


Sau nửa canh giờ, Cố Kiều đưa thư của Tiết Ngưng Hương cùng với câu đối xuân Tiêu lục lang đích thân viết, cộng thêm một đĩa ma đường cùng hạt dẻ cao đi tới trong nhà Tiết Ngưng Hương.


“Sao nhiều như vậy?” Tiết Ngưng Hương kinh ngạc.


Cố Kiều đương nhiên sẽ không nói mình đang biểu thị áy náy, nàng nghiêm túc nói: “Sắp hết năm, bà cô bảo ta lấy tới, câu đối xuân là tặng cho ngươi, hạt dẻ cao và ma đường là cho bà bà ngươi và nhi tử ngươi.”


Tiết Ngưng Hương vội nói tạ ơn.


“Mới vừa rồi…” Cố Kiều do dự, vẫn là quyết định giải thích một chút.


Vậy mà Tiết Ngưng Hương xấu xa cười, cho nàng một nhãn thần ta hiểu.


Cố Kiều: Ngươi hiểu cái gì mà hiểu! ! !


Tiết Ngưng Hương là người từng trải, tiểu tức phụ mà vào phòng của tướng công, một lát không ra, có thể làm gì?



Nàng làm sao sẽ vì loại sự tình này tức giận được chưa? Nên âm thầm bỏ đi, cũng tránh cho thấy cái không nên thấy, nghe được thứ không nên nghe.


“Chính là…” Nàng nhỏ giọng nói với Cố Kiều, “Lần sau phải nhớ phải đóng cửa.”


Cố Kiều: Ta cảm thấy ngươi thật giống như hiểu lầm cái gì…


Tiểu thúc tử của Tiết Ngưng Hương ở trong thư nói, hắn ở biên quan lập một công nhỏ, làm ngũ trưởng, còn được thập lượng bạc ban thưởng. Ban thưởng toàn gửi cho Tiết Ngưng Hương rồi, hắn bảo Tiết Ngưng Hương chiếu cố bà bà cùng nhi tử đồng thời chớ khắt khe bản thân.


Bạc sau này hắn còn có thể kiếm rất nhiều, bảo nàng chớ tiết kiệm.


Tiểu thúc tử này, cũng không tệ lắm.


Cố Kiều hỏi Tiết Ngưng Hương muốn hồi âm không, Tiết Ngưng Hương lắc đầu, mấy ngày nay tất cả mọi người trở về lễ mừng năm mới, trạm dịch không ai, viết cũng gửi không đi.


Cố Kiều giao đồ vật cho Tiết Ngưng Hương xong liền về nhà, đồ ăn Tiết Ngưng Hương nhận, câu đối xuân nàng chỉ cần một bộ, lý do là câu đối xuân quá đắt. Cố Kiều nói không phải bên ngoài mua, là bản thân Tiêu lục lang viết, nàng còn nói: “Giấy đắt.”


Giấy là Phùng Lâm tặng, tặng thật nhiều, Cố Kiều sẽ không quản giá, chờ nàng hỏi qua Tiêu lục lang mới phát hiện loại giấu viết câu đối xuân này lại đắt hơn giấy phổ thông gấp mấy lần.


“Bình thường ngược lại cũng không mắc như vậy, lễ mừng năm mới sẽ tăng giá.” Tiêu lục lang giải thích.


“Vậy… gia cảnh của Phùng Lâm rất tốt sao?” Cố Kiều hỏi.


Tiêu lục lang suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Ta chưa từng hỏi qua, nhưng hẳn là… Không tính là quá tốt.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận