Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 23: PHU THÊ


Dịch giả: Luna Wong


Cố Kiều cùng Tiêu lục lang đều dậy thật sớm.


Tiêu lục lang đi cửa thôn múc nước.


Cố Kiều vào trong phòng nhỏ nhìn tình huống của lão thái thái trước, hồng ban trên mặt nàng đã nhạt đến hầu như nhìn không thấy, da tổn hại trên mu bàn tay cũng cơ bản tiêu thất.


Tuy nói cách triệt để trị hết còn sớm, nhưng tính truyền nhiễm của nàng đã bị cắt đứt.


Cố Kiều hài lòng sờ sờ cằm, xoay người đi nhà bếp nấu thuốc cho nàng.


Nhìn thuốc đắng bưng tới trước mặt mình, lão thái thái ghét bỏ đến mắt trợn trắng.

Vì để cho nàng ngoan ngoãn uống thuốc, Cố Kiều để Tiêu lục lang từ trên trấn mang theo chút mứt hoa quả về, lão thái thái rất thích ăn mứt hoa quả, nhưng nàng không uống thuốc, sẽ không có mứt hoa quả ăn.


Cố Kiều đồng thời để một chén thuốc và một đĩa mứt hoa quả nhỏ lên bàn.


“Ít như vậy! Chỉ có ba cái!” Lão thái thái không hài lòng nghiêm trọng với số lượng mứt hoa quả.


“Mứt hoa quả rất đắt tiền, không ăn thì thôi.” Lúc nói chuyện, Cố Kiều lộ tay ra lấy đĩa mứt hoa quả.


Lão thái thái u oán trừng Cố Kiều một mắt, đoạt mứt hoa quả vào trong ngực đại cừu thâm hận uống cạn chén thuốc đắng.


Bởi vì ngày hôm nay Tiêu lục lang phải đi y quán chữa bệnh, nên Cố Kiều cũng phải đi, nhưng lại không thể để lão thái thái một mình ở nhà.


Cố Kiều không phải chưa cân nhắc qua mang theo lão thái thái, nhưng trạm kiểm soát trên đường còn đó, vạn nhất quan sai nhận ra lão thái thái, bọn họ sẽ tiền công tẫn khí.



Mặc dù nàng cũng không xác định lão thái thái có phải chính là bệnh nhân ma phong bọn họ đang bắt hay không, nhưng cẩn thận thuyền dùng được vạn năm.


Luôn mãi suy nghĩ, Cố Kiều kêu Cố Tiểu Thuận qua đây.


“Tỷ! Ngươi rốt cục cho ta vào cửa rồi!” Cố Tiểu Thuận đầy mặt hưng phấn nói.


Cố Kiều nói: “Ngày hôm nay ta phải bồi tỷ phu ngươi lên trấn, ngươi ở nhà, giúp ta chiếu khán lão thái thái một chút. Bệnh của nàng đã không lây nhiễm nữa, gian nhà ta cũng đã khử trùng.”


Cố Tiểu Thuận nghe không hiểu khử trùng là ý gì, cũng không có hỏi tỷ hắn làm sao biết bệnh đã không lây nhiễm nữa, hắn hoàn toàn là không có bất kỳ do dự nào đáp ứng: “Được! Tỷ ngươi cứ yên tâm đi! Ta sẽ trông nàng!”


“Cơm trưa ta hâm trong nồi, ngươi bưng một phần qua cho nàng là được.” Cố Kiều tiếp tục căn dặn.


Cố Tiểu Thuận vỗ ngực một cái nói: “Tỷ, ta làm việc, ngươi yên tâm!”


Nghĩ tới điều gì, Cố Kiều căn dặn: “Nếu có người hỏi tới, ngươi cứ nói là thân thích của tỷ phu ngươi, đến đây tìm hắn nương tựa.”


Cố Tiểu Thuận chớp chớp mắt: “Được rồi!”


Cố Kiều cùng Tiêu lục lang chân trước mới vừa đi, đám ác ôn trước khi theo Cố Tiểu Thuận liền tìm tới cửa.


Bookwaves.com

“Lão đại! Tính là thấy được ngươi rồi! Nghe nói ngươi đi học, sao ngươi còn chơi chung một bộ với Đại Thuận vậy! Đi a! Đi làm hai phiếu a!”


“Cút cút cút cút cút! Lão tử có chính sự!” Cố Tiểu Thuận không chút nghĩ ngợi đã đuổi người đi.


Tuy rằng nhìn lâu lắm hắn cực ngứa tay, nhưng chuyện tỷ hắn dặn hắn, hắn phải làm xong.



Lúc Cố Kiều cùng Tiêu lục lang đến Hồi Xuân đường, Phùng Lâm đã ở cửa bồi hồi một lúc lâu. Trước đây canh giờ ước định với Hồi Xuân đường là giờ Tỵ, bất quá hắn lo lắng quá nhiều người tìm Trương đại phu chữa bệnh, nên giờ thìn đã tới.


Vậy mà hắn đợi hơn nửa canh giờ, đến một dấu hiệu xếp hàng cũng không có.


Hắn đang buồn bực, liền nhìn thấy Tiêu lục lang cùng Cố Kiều.


Sắc mặt của hắn trong nháy mắt trầm xuống: “Sao ngươi lại tới đây?”


Cố Kiều cười nhạt nói: “Ta đi dạo.”


Phùng Lâm không rõ, ác phụ này không phải nghe nói coi trọng người khác sao? Thế nào gần đây cứ quấn quít lấy Tiêu huynh không tha a? Đến Tiêu huynh chữa bệnh nàng cũng theo tới!


Tiêu huynh cũng thật là, chuyện trọng đại như chữa bệnh vậy, một một phiền phức ở trên người làm cái gì? Vạn nhất làm hư thì làm sao bây giờ?


Phùng Lâm lạnh lùng nói: “Ta cảnh cáo ngươi, một hồi vào y quán ngươi không được nói lung tung, cũng không được lộn xộn đồ của người ta, đừng gây phiền toái cho Tiêu huynh, làm trễ nãi Tiêu huynh trị chân!”


“Nga.” Cố Kiều lên tiếng, không thể không nhịn được, cũng không còn cách nào khác.


Trái lại Tiêu lục lang nhíu mày nhìn Phùng Lâm một mắt, chống quải trượng tiến vào.

Tiếp đãi bọn hắn chính là Vương chưởng quỹ.


Vương chưởng quỹ cũng đợi đã lâu, cười hì hì chào đón, không dấu vết nhìn Cố Kiều một mắt, cười nói với Phùng Lâm: “Phùng công tử tới a, vị này nói vậy chính là bằng hữu của Phùng công tử Tiêu công tử đi? Ta là Vương chưởng quỹ của Hồi Xuân đường.”


Tiêu lục lang nhàn nhạt gật đầu.


Vương chưởng quỹ âm thầm kinh thán, dáng dấp của Tiêu công tử này khó tránh quá tuấn lãng, rõ ràng mặc xiêm y nghèo kiết hủ lậu không ngớt, xuất trần thanh quý hơn bất kỳ công tử nào hắn đã gặp.



“Vị này chính là…” Vương chưởng quỹ nhìn về phía Cố Kiều, hình dạng hoàn toàn không nhận biết.


Tiêu lục lang dừng một chút: “Nội nhân Cố thị.”


Cố Kiều: Nội nhân Cố thị, ngô, xưng hô này thật dễ nghe.


Vương chưởng quỹ chắp tay cười: “Nguyên lai là Tiêu phu nhân, thất kính thất kính.”


Cố Kiều: Ngươi gọi thì không thể êm tai rồi.


“Vương chưởng quỹ, Trương đại phu thực sự tới sao? Thế nào ở đây đến một bệnh nhân xếp hàng cũng không có a?” Phùng Lâm hỏi.


“Ai, đây còn không phải là thương thế của Trương đại phu chưa lành, không thể nhận chẩn số lượng lớn sao? Ta sẽ không thả tin tức ra ngoài, chỉ báo cho mấy bệnh nhân quả thực thập phần nóng nảy, buổi sáng chỉ các ngươi, còn lại đều ở buổi chiều đó!” Vương chưởng quỹ sớm biết Phùng Lâm sẽ đặt câu hỏi, đã sớm bịa sẵn kịch bản rồi.


“Thì ra là thế.” Phùng Lâm không nghi ngờ hắn.


Vương chưởng quỹ cười nói: “Phùng công tử thỉnh ở đại đường nghỉ tạm chốc lát, ta đây đưa Tiêu công tử vào bên trong cho Trương đại phu chẩn trị.”


Bookwaves.com

“Ta không thể đi vào sao?” Phùng Lâm hỏi.


Vương chưởng quỹ cười nói: “Đây sợ là không hợp quy củ.”


Phùng Lâm suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Vậy được rồi, ta giao Tiêu huynh cho ngươi, Vương chưởng quỹ, ngươi nhất định phải để cho Trương đại phu chữa khỏi cho hắn!”


Vương chưởng quỹ đầy mặt tươi cười: “Chúng ta sẽ tận sức.”


Sau khi Tiêu lục lang cùng Vương chưởng quỹ tiến vào sương phòng, Cố Kiều cũng đứng dậy.


“Ngươi muốn làm gì?” Phùng Lâm cảnh giác hỏi.



“Nhà xí.” Cố Kiều nói.


Phùng Lâm náo loạn cả mặt đỏ bừng: “Đi sớm về sớm, đừng có chạy lung tung!”


Cố Kiều cõng sót đi ra viện tử phía sau.


Khi nàng đi vào sương phòng, Tiêu lục lang đã nằm ở ghế đằng đang ngủ.


Vương chưởng quỹ cùng nhị đông gia đều ở.


“Cố cô nương.” Nhị đông gia chắp tay.


Ánh mắt của Cố Kiều đảo qua huân lô trên bàn, rơi vào khuôn mặt tuấn tú của Tiêu lục lang ngủ say, hỏi: “Hương này không thành vấn đề chứ?”


Nhị đông gia đầy mặt ôn hoà nói: “An thần hương mà thôi, là Hồi Xuân đường chúng tatự chế, không có thương tổn với thân thể. Cố cô nương hiện tại nên vì hắn chẩn trị sao?”


“Ân.” Cố Kiều đi tới, đặt sọt nhỏ lên bàn, bên trong chứa dược tương của nàng, bất quá, nàng cũng không tính lấy ra trước mặt bọn họ.


Kỳ thực nhị đông gia rất muốn hỏi Cố Kiều, nếu Tiêu công tử là vị hôn phu của nàng, vì sao không trực tiếp nói cho hắn biết? Hay là nói, hai người bọn họ cũng không phải phu thê chân chính a?


Bất quá, nhị đông gia là một người thông minh, mở rộng cửa buôn bán, nhất định phải mọc thêm một đôi tai, bớt há miệng.


Không nên hỏi, tuyệt đối không nên hỏi.


Kiều Kiều: Bên cạnh ta đều là người thông minh!


Tiểu Thuận: Phải đó phải đó!


Kiều Kiều: Cái kia, ta sửa lại một chút…


Tiểu Thuận: ←_←



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận