Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 22: ĐÚT THUỐC


Dịch giả: Luna Wong


Tính nghiêm trọng của chuyện này trong lòng bốn người đều rõ ràng, ngoài miệng không nói, nhưng đều hiểu lòng không hết giấu chuyện này đi.


Cố Kiều bảo Cố Tiểu Thuận mấy ngày nay chớ sang bên này, tính truyền nhiễm của khuẩn hình ma phong thời kỳ đầu mặc dù không có mạnh như vậy, nhưng vẫn tồn tại phiêu lưu nhất định.


Cố Kiều không lên núi hái nấm nữa, an tâm ở nhà chiếu cố lão thái thái mấy ngày.


Ước chừng là hộ lý nàng làm cũng không tệ lắm, trưa ngày thứ ba, lão thái thái triệt để tỉnh lại, không hề mơ mơ màng màng, bất quá đầu óc hình như có chút không thích hợp.


Cố Kiều hỏi nàng là ai, nàng mở to mắt nhìn Cố Kiều; Cố Kiều hỏi nàng nhà ở đâu, nàng là mở to mắt nhìn Cố Kiều.


Sẽ không phải là si ngốc tuổi già chứ?


“Ngươi còn nhớ rõ bản thân bệnh gì không?” Cố Kiều tiếp tục hỏi.


Lão thái thái vẫn trợn to một đôi mắt dòm.


Cố Kiều hết cách.


Xem ra, lão thái thái này không chỉ có không nhớ rõ mình là ai, ngay cả chuyện sinh bệnh cũng quên mất không còn sót lại chút nào.


Kỳ thực quên cũng tốt, Cố Kiều có thể nhìn không cho nàng ra ngoài, nhưng không thể đề phòng người trong thôn tới cửa, vạn nhất lão thái thái không để ý mà nói chuyện ma phong bệnh này lộ hết ra, người tiếp xúc mật thiết như nàng và Tiêu lục lang còn có Cố Tiểu Thuận phải theo tao ương.



Về phần nói sau này làm sao an trí nàng, đó là chuyện sau này, việc cấp bách là trị khỏi cho nàng, nghìn vạn lần không thể để cho bất luận kẻ nào phát hiện nàng từng nhiễm ma phong bệnh.


Nghĩ như vậy, Cố Kiều bưng ấm sắc thuốc lên đi nấu thuốc cho lão thái thái.


Thuốc trong dược tương cũng phải uống, thuốc Đông y cũng phải uống, bằng không dược bí mật sẽ bại lộ.


Lão thái thái vừa thấy Cố Kiều bưng ấm sắc thuốc, liền ghét bỏ quay mặt đi nơi khác.


Cố Kiều mơ hồ nghe thấy được một tiếng u oán nói lầm bầm, lão thái thái này, tính tình còn thật lớn?


Thuốc phải để trên lửa nhỏ nấu nửa canh giờ, công phu chờ thuốc, Cố Kiều lấy dược tương nhỏ ra kiểm tra lại một phen.


Mấy ngày này dùng không ít dược vật, vẫn chưa có cơ hội kiểm kê lại, nàng phải xem thuốc của mình còn dư lại bao nhiêu, cái nào không thể tùy tiện dùng nữa.


Kết quả nàng kiểm tra xong có chút há hốc mồm.


Thuốc hạ sốt nguyên bản bị nàng uống sạch lại có một lọ mới, thuốc mỡ kháng khuẩn cũng nhiều hơn một tuýt dự bị, ngoài ra còn có mấy tuýt dược tễ nàng không nhớ rõ bỏ vào lúc nào.


Cố Kiều nhìn dược tương nhỏ vẫn không nhúc nhích, sờ cằm, rơi vào trầm tư.


Tới gần cuối tháng, thư viện lại thi lần nữa.


Cố Đại Thuận là chỉa vào ánh sáng của tân sinh xếp hàng thứ hai tiến nhập thiên tử giáp ban, sau đó hắn quả thực không phụ sự mong đợi của mọi người, biểu hiện thập phần ưu dị. Cuộc thi này đây, hắn lại giữ hạng hai.



Bookwaves.com

Trần phu tử thật cao hứng, trên mặt của Cố Đại Thuận không thấy bao nhiêu hỉ sắc.


Trần phu tử cho là hắn đang trách cứ bản thân không dũng đoạt đệ nhất, kiên trì trấn an nói: “Ngươi cùng Hàm Chi đều là nhân tài kiệt xuất trong tân sinh, Hàm Chi lớn hơn ngươi hai tuổi, lại vỡ lòng sớm, đọc sách nhiều năm hơn ngươi, ngươi đại khả không cần cảm thấy lo lắng vì thành tích lúc này.”


Cố Đại Thuận dĩ nhiên không phải lo lắng cái này, học sinh tên Hứa Hàm Chi kia chỉ là dựa vào đọc sách nhiều hơn hắn mấy năm, nên hơi có chút xuất đầu mà thôi, nhưng thiên phú của đối phương không bằng bản thân, hắn có lòng tin vượt lên trước hắn cực lớn.


Chỉ là, dã tâm của hắn không chỉ có thế.


Hắn hướng về đệ tử thân truyền của viện trưởng, hắn hy vọng viện trưởng có thể trở thành lão sư của hắn.


Từ lần trước, hắn làm không ít văn chương hay, Trần phu tử cũng đều nhất nhất đưa cho viện trưởng xem, nhưng viện trưởng không còn có truyền gặp hắn nữa.


“Làm sao vậy? Còn có việc sao?” Trần phu tử đã nhận ra hình dạng muốn nói lại thôi của hắn.


Cố Đại Thuận suy nghĩ một chút, vẫn là lấy hết dũng khí nói: “Ta nghe nói đề thi nhập học lần này là viện trưởng ra, chẳng biết có phải viện trưởng có dự định thu đệ tử hay không?”


“Đích thật là có.” Trần phu tử suy nghĩ cũng từng nghĩ qua, bất quá đáng tiếc, người viện trưởng nhìn trúng cũng không phải Cố Đại Thuận.


Cố Đại Thuận từ đáy mắt của Trần phu tử nhìn thấu một tia tiếc hận, tâm trạng mát lạnh: “Là Hứa Hàm Chi sao?”


“Không phải hắn.” Trần phu tử lắc đầu, “Chuyện này còn triệt để chưa định ra, trước ngươi không nên hỏi. Dù không thể làm đệ tử của viện trưởng, viện trưởng cũng sẽ bớt thời giờ chỉ đạo học sinh ưu tú trong thư viện.”



Vậy làm sao có thể như nhau? Một là kế thừa y bát của viện trưởng, là truyền nhân của viện trưởng, lấy được không chỉ là học vấn, còn có mạng giao thiệp của viện trưởng.


Mà tùy ý chỉ đạo thì yếu đi quá nhiều.


Loại tử đệ hàn môn này như hắn, nằm mộng cũng muốn nhất phi trùng thiên, nếu như mình không đủ ưu tú còn thôi, hết lần này tới lần khác hắn có đầy đủ điều kiện được viện trưởng coi trọng.


Hắn làm sao cam tâm?


Cố Đại Thuận còn muốn truy vấn, Trần phu tử cũng không nguyện nói.


Trung Chính đường.


Viện trưởng nhìn Tiêu lục lang mặt mày thanh lãnh, ôn hòa nói: “Ngươi suy tính thế nào rồi?”


Bookwaves.com

Tiêu lục lang lạnh nhạt nói: “Hạng ba đếm ngược ngươi cùng cần?”


Cuộc thi lần này, Tiêu lục lang thi hạng ba đếm ngược, đây cũng không phải là hắn tiến bộ, mà là thêm một Cố Tiểu Thuận lót đáy.


Viện trưởng hắng giọng một cái, nói: “Ta cũng không phải làm khó ngươi, như vậy, ngươi về trước xem xét thêm mấy ngày, không cần sốt ruột cho ta đáp án. Trước năm ta cũng sẽ ở thư viện, chừng nào ngươi nghĩ thông suốt, khi đó trở lại cho ta câu trả lời thuyết phục.”


Từ trong miệng viện trưởng nói ra lời như vậy, có thể nói là phi thường có thành ý.


Đừng thấy Thiên Hương thư viện chỉ là một học phủ trên trấn, nhưng viện trưởng từng đứng hàng đầu trong tứ đại tài tử kinh thành, thanh danh cùng tài hoa của hắn không thể nghi ngờ. Nếu không phải trong nhà xảy ra biến cố, hắn cũng không đến mức ly khai kinh thành, tới một Thanh Tuyền trấn nho nhỏ giáo thư dục nhân.


Hắn thấy học sinh nhiều như vậy, chân chính để hắn có xung động thu làm đệ tử thân truyền, Tiêu lục lang là người đầu tiền.


“Cứ muốn hắn như vậy? Cũng không sợ bản thân chọn nhầm đồ hỏng.”



Sau khi Tiêu lục lang rời đi, trong bình phong lão giả bố y nhàn nhạt hừ hừ.


Viện trưởng quay bình phong thi lễ một cái, cười nói: “Ta còn thật sợ mình chọn không được, không bằng… Lão sư thu hắn làm đệ tử đi?”


Sau tấm bình phong trầm mặc, một lát, truyền đến một tiếng thở dài yếu ớt của lão giả: “Ngươi đã quên, ta nói rồi đời này không bao giờ thu đồ đệ nữa.”


Tiểu hầu gia đã chết, Quốc Tử giám vĩnh viễn đóng cửa, tâm của lão sư cũng triệt để chết.


Sau khi tan học, Tiêu lục lang cùng Cố Tiểu Thuận ngồi xe bò của La nhị thúc quay về thôn. Ra thôn trấn thì phát hiện trên quan đạo sinh ra vài trạm kiểm soát, tất cả đều là lục soát bệnh nhân ma phong, trong lòng hai người càng thêm cảnh giác.


Tiêu lục lang về đến nhà, Cố Kiều nói tình huống của lão thái thái với hắn: “… Nàng cái gì cũng nhớ rõ không.”


Tiêu lục lang cũng không cảm thấy đây là chuyện xấu, chí ít lúc này mà nói không phải, không biết cũng sẽ không nói lộ hết.


“Nàng có đòi muốn đi ra ngoài không?” Tiêu lục lang hỏi.


Cố Kiều lắc đầu: “Đây thật không có, ta nói với nàng, nàng bị ho lao, không thể đi ra ngoài trúng gió, hồng ban trên mặt nàng là vì lạnh mới mọc. Bởi vì ho lao sẽ truyền nhiễm, cho nên nàng tốt nhất ở phòng của mình, để tránh khỏi bệnh khí truyền nhiễm cho người khác. Nhìn bộ dáng của nàng, như là nghe lọt, một buổi chiều đều cực an phận.”


Tiêu lục lang vào trong phòng nhìn lão thái thái, tình huống của nàng có chuyển biến tốt đẹp rất lớ, da tổn hại phai nhạt rất nhiều, không nhìn kỹ hầu như nhìn không ra hồng ban trên mặt.


Cố Kiều không nói là, trị thêm vài ngày, ma phong bệnh của nàng có thể mất đi tính truyền nhiễm.


Đảo mắt đến cuối tháng, cũng đến ngày Phùng Lâm hẹn với “Trương đại phu” trị chân cho Tiêu lục lang.


Tảo an, mọi người.


(Luna: Ta có linh cảm, nam chủ chính là vị tiểu hầu gia đã chết kia.)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận