Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 119: TIẾN KINH


Dịch giả: Luna Wong


Thành tích của tỷ phu xấu kém như vậy, thi đậu đệ nhất không dễ dàng, Tiểu Tịnh Không quyết định sau khi trở về biểu dương tỷ phu xấu một phen.


Kết quả khi hắn về đến nhà thì liền phát hiện căn bản không cần bản thân biểu dương, trong nhà có thật là nhiều người tới! Tất cả đều là tới nói chúc mừng tỷ phu xấu!


Xem đi, hắn nói không sai chứ, thành tích của tỷ phu xấu chính là kém, nên vừa thi được đệ nhất tất cả mọi người rất kinh hỉ!


Tiểu Tịnh Không hoàn toàn không biết gì về hàm kim lượng của giải nguyên quyết định thu hồi biểu dương của mình.


Sau khi tất cả người trong nhà đều rời đi, Tiểu Tịnh Không tìm được Tiêu lục lang ở tây phòng thu dọn đồ đạc.


Tiêu lục lang nhìn tiểu tử kia chắp tay sau đít, hình dạng người lớn nhỏ, hỏi hắn nói: “Có chuyện nói với ta?”


“Ân.” Tiểu Tịnh Không nghiêm túc một chút đầu, hình dạng tay nhỏ bé chắp phía sau cực kỳ giống phu tử trên lớp, đến giọng nói chuyện đều rất giống, “Khen ngợi ngươi nghe cả ngày rồi, ta cũng không muốn nói nhiều. Ngươi không nên bởi vì nghe được quá nhiều biểu dương thì kiêu ngạo, ngươi phải khiêm tốn, càng phải cố gắng học tập, không thôi lần sau không thi được đệ nhất sẽ bị người cười!”


Tiêu lục lang nhìn về phía hắn: “Ai cười? Ngươi sao?”


Tiểu Tịnh Không hừ nói: “Ta mới không nhàm chán như vậy! Ngươi thi không được đệ nhất thì không thể nuôi gia đình, ta lại còn chưa lớn!”


Tiêu lục lang tự tiếu phi tiếu nói: “Trước đây không phải ngươi nói ta thi không tốt cũng không quan hệ sao?”


Tiểu Tịnh Không thoáng cái kẹt.


Tiêu lục lang ha hả nói: “Có phải nghĩ ra rồi hay không?”


“Không có, ngươi nhớ lộn rồi! Ta chưa nói qua lời như vậy!” Tiểu Tịnh Không quả đoán hành xử đặc quyền của tiểu hài tử: Quỵt nợ!


Đây là tri thức hắn ở trong lớp vỡ lòng học được, là tiểu bằng hữu ngồi cùng bàn một ngày đã dạy cho hắn đó!


Sau đó Tiểu Tịnh Không cấp tốc dời trận địa, đi tìm Cố Kiều làm cái đuôi nhỏ của nàng!


Cơm tối, Cố Kiều ở trên bàn cơm nói đến chuyện Tiêu lục lang đi Quốc Tử giám học.


“Ngươi không đi sao?” Lão thái thái hỏi.


Cố Kiều nghiêm túc nói: “Ta đi làm cái gì? Ta lại không đọc sách, ta không hiếu kỳ kinh thành, một chút cũng không!”


Mọi người đầy mặt không tin nhìn nàng, cũng không biết đêm đó là ai khóc hát muốn đi kinh thành, ha hả a.


Trong nhà là không rời được Cố Kiều, một ngày hai ngày còn tốt, Tiết Ngưng Hương chịu nổi, lâu đó là sẽ chết người.


Cuối cùng người một nhà nhất trí quyết định, cùng đi kinh thành.


“Bất quá, một lộ dẫn có thể đưa hết cả nhà chúng ta sao?” Cố Kiều không hy vọng sót bất kỳ một người nào.



“Một cái không đủ.” Tiêu lục lang nói, “Nhưng còn có Phùng Lâm, dùng tới cái của hắn hẳn đủ cho chúng ta vào kinh.”


Lưu quản sự tự nhận là đánh bàn tính giỏi, lại không biết bị Tiêu lục lang bày một đạo, hắn không tính kế Tiêu lục lang, Tiêu lục lang vẫn không thể được như nguyện.


Quốc Tử giám cuối tháng mười khai giảng, lúc này đã là tháng chín, phải nắm chặt thời gian lên đường.


Chuyện khai sơn Cố Kiều giao cho La lý chính, La lý chính đọc sách không nhiều lắm, chữ vẫn là biết, huống nhi tử hắn cũng đi thi đậu đồng sinh, Cố Kiều lưu lại bản vẽ cùng sách kế hoạch hắn đều có thể đọc hiểu.


Trong nhà không có gì đáng giá, đều là sách của lục lang, Tiết Ngưng Hương biểu thị nàng sẽ hỗ trợ chiếu khán.


“Đúng rồi, nhị thúc của Cẩu Oa cũng ở kinh thành, nếu như các ngươi đi bên kia giúp ta gặp hắn một chút, ta mang ít đồ cho hắn!”


“Được.”


Cố Kiều đáp ứng.


Tiêu lục lang đi Thiên Hương thư viện và tư thục làm thủ tục thôi học cho ba đệ đệ.


Cố Diễm không thích đến trường, có thể thôi học quả thực quá vui!


Bookwaves.com.vn
Cố Tiểu Thuận ở thư viện chỉ vì học tập có thể khắc chữ lên gỗ, kỳ thực học được như Tiểu Tịnh Không.


Về phần Tiểu Tịnh Không, tài nghệ của hắn đã ở tư thục tìm không được ban thích hợp, nhảy lớp nữa chính là ban chuyên tấn công khoa cử.


Quốc Tử giám là có vỡ lòng, trong vỡ lòng có không ít tiểu thiên tài của Chiêu quốc, Tiêu lục lang cảm thấy Tiểu Tịnh Không thích hợp với chỗ đó hơn.


Tiêu lục lang cũng đi sang chỗ Lê viện trưởng chào hỏi.


Tâm tình của Lê viện trưởng phức tạp, hắn vừa ngóng trông Tiêu lục lang có thể đi vào kinh thi, hắn thật muốn đi, hắn lại đột nhiên rất không nỡ.


Hắn thở dài: “Mà thôi, bất luận ngươi đi đâu, ngươi đều thủy chung là đồ nhi của vi sư.”


Tiêu lục lang muốn nói lại thôi.


Chuyện đồ đệ này, chỉ sợ cả đời ngươi chết cũng không thể như nguyện.


“Nhắc tới, ta ở kinh thành vốn nên là có một sư đệ.” Lê viện trưởng đột nhiên nói, “Đáng tiếc hắn tráng niên mất sớm, cơ hội ngay cả gặp hắn một lần ta cũng không có.”


Tiêu lục lang nhàn nhạt liếc hắn một mắt, đi ra Trung Chính đường, hắt xì một cái thật to!


(Luna: Ổng đang nhắc tới thân phận thật của nam chủ đó mọi người, Chiêu đô tiểu hầu gia đó)


Cố Kiều mang theo Tiểu Tịnh Không đi chùa miểu một chuyến.


Tiểu Tịnh Không nhất nhất cáo biệt với trụ trì phương trượng, các sư huynh cùng với các tiểu bằng hữu.



Không gặp được sư phụ hắn.


Bất quá Tiểu Tịnh Không quen rồi, sư phụ lão nhân gia quanh năm suốt tháng hầu như rất hiếm ở chùa miểu.


“Ngươi cũng sắp đi xa nhà rồi?” Tịnh Phàm tiểu hòa thượng hỏi.


Bốn tiểu hòa thượng ngồi ở trên bậc thang chùa miểu, trong tay mỗi người cầm lấy một chuỗi thịt viên chay Cố Kiều làm.


Tiểu Tịnh Không ăn một miếng, thở dài một tiếng nói: “Đúng vậy, tỷ phu xấu thi đậu Quốc Tử giám, cả nhà chúng ta đều phải đi học chung với hắn. Bất quá, vì sao ngươi nói cũng?”


Tịnh Phàm cười hì hì nói: “Bởi vì chúng ta cũng sắp đi xa nhà rồi! Trụ trì phương trượng muốn dẫn chúng ta đi tham gia phật hiệu đại hội!”


“Nga.” Kỳ thực Tiểu Tịnh Không cũng có chút tâm động, bất quá khả năng này chính là cả giá của xuống núi, hắn có Kiều Kiều, nhất định phải bỏ qua một vài thứ.


Trong lòng hắn, vẫn là Kiều Kiều quan trọng nhất!


Cố Kiều dẫn theo không ít mỹ thực, ngoại trừ thịt viên chay, còn có vịt chay nướng, giò chay đông pha, hai hộp Quế Hoa cao mua ở Lý ký.


Bốn tiểu hòa thượng khoái trá vượt qua một buổi chiều tốt đẹp.


Cố Kiều cũng đi y quán nói lời từ biệt với nhị đông gia, bất quá lại bị Vương chưởng quỹ báo cho biết Hồ gia xảy ra chút chuyện, hắn hồi kinh từ lâu rồi.


Vậy có thể gặp lại ở kinh thành.


Cố Kiều đi nhà Lê viện trưởng một chuyến, tặng chút quà núi Sơn Tra cao cho Lê lão phu nhân, Lê lão phu nhân như trước hồn hồn ngạc ngạc, nhưng khí sắc tốt hơn nhiều.


Sai vặt nói, lúc Lê lão phu nhân thanh tỉnh nói nàng có tiểu tôn tôn rồi, cực vui vẻ!


Ôn Tuyền sơn trang.


Cố hầu gia dưỡng mấy ngày cuối cùng cũng dưỡng lành vết thương trên mặt và trên người, hắn đi viện tử của Diêu thị tìm Diêu thị.


Diêu thị đang phân phó hạ nhân thu thập hành lý.


Cố hầu gia sửng sốt: “Phu nhân, nàng đây là muốn làm gì? Nàng không ở sơn trang nữa sao? Nàng muốn đi?”


“Đúng vậy, phải đi.” Diêu thị gật đầu.


Cố hầu gia luống cuống, một bước đi lên trước kéo qua tay của Diêu thị: “Ta sai rồi! Ta không bao giờ khi dễ nha đầu kia nữa! Ta không nên lý gián hai người bọn họ hòa ly! Nàng tức giận! Ngươi đừng đi!”


Cái này đổi thành Diêu thị ngây ngẩn cả người: “Hầu gia ngươi nói cái gì a? Ngươi khi dễ ai? Kiều Kiều sao? Ngươi… Ngươi đi tìm bọn họ uy hiếp bọn họ hòa ly sao?”


Cố hầu gia hoảng hốt một trận!


“Hầu gia!” Diêu thị vô cùng đau đớn rút tay về.



Cố hầu gia vội vàng phủ nhận nói: “Ta không có! Ta là nói ta dự định!”


Diêu thị kinh sợ: “Ngươi, ngươi còn dự định?”


Cố hầu gia lắc đầu dường như trống bỏi, quai hàm đều lắc ra mấy vết nhăn: “Ta… Ta không thế nữa, ta hiện tại không thế nữa, tất cả ta nghe theo nàng, nàng đừng đi!”


Diêu thị bình phục một chút tâm tình, nói với Cố hầu gia: “Ta không đi làm sao trở về kinh thành?”


Cố hầu gia di một tiếng: “Rốt cục nàng chịu về rồi? Nàng nghĩ thông rồi? Nhưng Diễm nhi và… Khụ, và Kiều Kiều làm sao?”


Diêu thị cười không nói.


Một bên Phòng ma ma sắc mặt vui mừng nói: “Hầu gia, sợ là người còn chưa biết đi, cô gia cao trúng giải nguyên, phải đi Quốc Tử giám học, tiểu công tử và tiểu tiểu thư cũng cùng hắn đi thượng kinh.”


Cố hầu gia ngây ngô sửng sốt một chút, hắn không nghe lầm chứ? Người què kia cao trúng giải nguyên?


Hắn mới mắng người ta không tiền đồ, người ta đã thi một giải nguyên cho hắn xem?
Ý gì? Chuyên đến đánh mặt hắn?


Cố hầu gia bĩu môi, một giải nguyên tiểu tỉnh thành mà thôi, có bao nhiêu giỏi? Toàn bộ Chiêu quốc có giải nguyên như hắn vậy hai ba mươi, chỉ sợ là hắn kém nhất bên trong!


Bất quá, trái lại giải khẩn cấp của hắn.


Nếu không hồi kinh, đều phải ủy khuất Cẩn Du hành lễ cập kê ở sơn trang!


Cố Cẩn Du cũng nghe được tin tức Diêu thị đang thu thập hành lý, nàng vui vẻ qua đây giúp Diêu thị thu đồ, nhưng không ngờ trong lúc vô ý nghe được lý do Diêu thị đồng ý hồi kinh.


Bookwaves.com.vn
Cũng chỉ là bởi vì Cố Diễm cùng Cố Kiều sắp đi kinh thành…


Cố Cẩn Du cảm giác lòng của mình bị cái gì làm nhói một cái.


Mẫu thân luôn miệng nói xem nàng như ruột thịt, nhưng ở trong lòng mẫu thân, thương yêu nhất thủy chung đều là thân sinh cốt nhục của mình.


“A, đúng rồi.” Cố hầu gia đột nhiên nghĩ đến nhi tử của Cố gia cũng là năm nay thi hương, hài tử kia tên gì nhỉ?


Cố… Cố… Cố Thuận Tử? Cố Thuận Phong?


Cố Đại Thuận!


“Cố Đại Thuận thi đậu không?” Cố hầu gia hỏi.


Diêu thị tự mình đi nha môn nhìn bảng, nàng nhớ thanh thanh sở sở tên trên bảng, không có thí sinh họ Cố.


Phòng ma ma khinh thường cười lạnh nói: “Cô gia nói là nhi tử người nhà kia? Nghe nói cũng đi thi hương, đáng tiếc đến cử nhân cũng chưa từng trúng! Kém xa cô gia chúng ta! Có câu nói như thế nào, long sinh long, phượng sinh phượng, chuột sinh hài tử sẽ biết đào hang! Người nhà kia ngoại trừ phu phụ Cố tam lang đã qua đời không một người tốt, còn muốn trúng cử? Ta phi! Kiếp sau đi!”


Lời nói này có chút nặng, trước mặt chủ tử không nên thất thố như vậy, bất quá người nhà kia xác thực rất quá phận với Cố Kiều, bởi vậy ngay cả Diêu thị tính tình ôn hòa chưa từng phản bác lời của Phòng ma ma nói.


Mặc dù Cố hầu gia có chút không vui Phòng ma ma cất nhắc người què kia cao như thế, nhưng cũng thập phần tán thành lời còn lại nàng nói, nhà kia tử quả thực đáng trách.


Về phần Cố Cẩn Du, Cố hầu gia chưa từng xem nàng là người Cố gia kia, bởi vậy không cảm thấy nàng cũng bị mắng.


Vốn Phòng ma ma cũng không có ý mắng Cố Cẩn Du, chỉ nói mấy người Cố gia kia.
Nhưng mà người nói vô tâm, người nghe hữu ý.



Mặt của Cố Cẩn Du phồng đến đỏ bừng, còn khó coi hơn lúc ở bên đường bị Cố Kiều tát một cái.


Sau cùng nàng không có đi vào giúp Diêu thị kiểm kê hành lý, mà là đỏ vành mắt xoay người, yên lặng trở về phòng của bản thân.


“Ma ma.” Trong phòng Diêu thị bỗng nhiên mở miệng, “Sau này lời như vậy vẫn là ít nói, cẩn thận để Cẩn Du nghe qua. Hài tử kia tâm tư mẫn cảm, nàng sẽ suy nghĩ nhiều.”


“Vâng, phu nhân.” Phòng ma ma khom người đáp ứng.


Diêu thị nhìn ba bộ xiêm y trong hộp, đều là nàng tự mình làm, sau khi nhận lại Kiều Kiều, nàng sốt ruột bù đắp cho Kiều Kiều, có chút quên Cẩn Du.


Ba bộ xiêm y đều là nàng làm cho Cẩn Du.


Diêu thị biết nữ nhi ở cùng bọn họ không được tự nhiên, không để nàng đồng hành với mình, mà là an bài xa phu cùng xe ngựa tốt nhất của hầu phủ cho nữ nhi.


Cố hầu gia đối với lần này không có ý kiến, dù sao thân thể của Cố Diễm yếu, xe ngựa tốt có trình độ giảm thiểu xóc nảy rất lớn.


Cố Cẩn Du ngồi ở trong xe ngựa lắc lư, càng cảm thấy mình ở cái nhà này không có phân lượng.


Cho nàng ba bộ xiêm y, lại cho Cố Kiều một chiếc xe ngựa!


Cố Cẩn Du nhìn phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt đều là ủy khuất.


Trong một ngày sáng sớm nắng ấm, đoàn người Cố Kiều cùng Tiêu lục lang bước lên trên con đường kinh thành, trời coi như tốt, kinh qua hơn một tháng lặn lội đường xa, đoàn người đã tới kinh thành.


Phùng Lâm không đi cùng bọn chúng, hắn phải về nhà một chuyến, đi đường nước. Lộ dẫn của Phùng Lâm ở trong tay Tiêu lục lang, bà cô cùng Tiểu Tịnh Không đăng ký trên lộ dẫn của hắn.


Bản thân của hắn là giám sinh của Quốc Tử giám, cầm công văn nhập học là được vào thành.


Cố Kiều cùng Cố Tiểu Thuận đăng ký ở trên lộ dẫn của Tiêu lục lang, loại lộ dẫn học khu này khác biệt với lộ dẫn thông thường, là có thể mang theo gia thuộc, nhưng tối đa chỉ có thể mang theo hai người.


Về phần Cố Diễm cùng xa phu, hai người bọn họ vốn là người kinh thành.


Lúc vào thành sắc trời còn sớm, bọn họ đi trạm dịch gần đây trước, nghỉ ngơi và hồi phục rồi cho ngựa ăn, thuận tiện cũng hỏi thăm nơi ở của kinh thành một chút.


Trên đường tới Cố Kiều liền và Tiêu lục lang thương nghị qua, tận lực ở tại phụ cận Quốc Tử giám, tiện hắn đến trường.


Khai sơn dùng chút bạc, hôm nay đỉnh đầu của bọn họ còn lại một nghìn lượng, một nghìn lượng ở huyện thành khả có thể mua vài toà trạch tử, ở kinh thành lại không thể đủ.


Biện pháp tốt nhất là thuê.


Cũng là vận khí của bọn hắn tốt, trạm dịch vừa vặn có một nha bảo.


Nha bảo, còn xưng bảo nhân (người bảo lãnh), cùng loại với cò ở kiếp trước của Cố Kiều, bọn họ ở nha môn đăng ký, hợp lý buôn bán hạ nhân, sản nghiệp, súc vật cưỡi các loại giao dịch.


Vị người bảo lãnh này họ Trương, là một thanh niên ba mươi ra mặt.


Trương bảo nhân nghe nói bọn họ là đến Quốc Tử giám học, lập tức chắp tay, lộ ra thần sắc cung kính: “Nguyên lai là giám sinh của Quốc Tử giám a, như vậy ta nên giúp! Các ngươi yên tâm, các ngươi nhìn trúng đoạn đường nào, ta lấy giá thấp nhất cho các ngươi!”


Cố Kiều không quen kinh thành.


Tiêu lục lang nói với nàng vị trí đại thể của Quốc Tử giám, góc đông bắc chỗ giao giới giữa Trường An đại nhai cùng Huyền Vũ đại nhai, gần Trường An đại nhai hơn, nhưng Trường An đại nhai là thương nhai, cực đông, kỳ thực hai con đường đều không sai biệt lắm.


Trương bảo nhân vô cùng kinh ngạc: “Tiểu huynh đệ đã tới kinh thành sao? Rất quen với kinh thành a?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận