Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 118: YẾT BẢNG


Dịch giả: Luna Wong


Cố Kiều cùng Tiêu lục lang đưa ba đệ đệ đi Thiên Hương thư viện cùng tư thục trước, sau đó hai người cùng nhau đi huyện nha.


Công văn chiêu sinh của Quốc Tử giám quả thực đã hạ, nhưng cũng không phải Tiêu lục lang.


“Sao có thể như vậy?” Cố Kiều hỏi.


“Đây…” Huyện thái gia đầy mặt làm khó, lúng túng nhìn Tiêu lục lang, lại nhìn Cố Kiều, “Bổn quan không biết nên nói hay không a.”


“Ngươi cứ nói đừng ngại.” Tiêu lục lang nói.


Huyện thái gia thở dài.


Chuyện này người sáng suốt đều có thể nhìn ra có nội tình, từ khi bổn huyện thành tổ chức đồng thí tới nay, không ra được sinh đồ ưu tú hơn Tiêu lục lang, dù cho Tiêu lục lang thất lợi trong thi viện, nhưng thành tích của hắn như trước bài danh đệ nhất của bổn huyện thành.


Huống hồ hắn còn là học sinh của Thiên Hương thư viện, đệ tử đích truyền Lê viện trưởng đơn phương tuyên bố, giữ mình trong sạch, danh tiếng cũng không nửa phần chỗ bẩn, hắn lấy không được danh ngạch không thể nào nói nổi.


Huyện thái gia cũng buồn a.


Người thứ nhất hắn đã viết tên của Tiêu lục lang lên, ai có thể để ——


“Ta thực sự không thể nói, nhị vị hãy bỏ qua ta đi, ta chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, đắc tội không nổi quý nhân này a!”


“Ngươi đưa danh ngạch cho người nào?” Cố Kiều hỏi.


Huyện thái gia do dự một chút, hay là nói: “Một thí sinh họ Phùng, tên Phùng Lâm.”


Thần sắc của Cố Kiều cùng Tiêu lục lang ngừng lại.


“Phùng Lâm nào?” Cố Kiều cau mày nói, “Phùng Lâm của Thiên Hương thư viện kia sao?”


Huyện thái gia cả kinh, nhìn về phía hai người nói: “A, đúng vậy! Các ngươi quen hắn?”


Cố Kiều quay đầu nói với Tiêu lục lang bên cạnh: “Thư viện các ngươi có mấy Phùng Lâm?”


“Chỉ có một.” Tiêu lục lang nói.


Cố Kiều lẩm bẩm nói: “Cái này kỳ quái, thành tích của Phùng Lâm làm sao sẽ xếp hạng trên ngươi? Không đúng, đây không phải là vấn đề thành tích.”


Tiêu lục lang nói với huyện lệnh: “Hắn căn bản không phải bổn địa, hắn là người Tùng huyện, làm sao có thể lấy được danh ngạch bổn địa?”


“Ta cũng nói như vậy a, nhưng là…” Huyện thái gia nói đến phân nửa, ý thức được bản thân suýt nữa nói nói lộ hết, vội sửa lời nói, “Nói chung, ta cũng bất lực! Tiêu tú tài, Tiêu nương tử, các ngươi về trước đi.”



Huyện thái gia là thay Tiêu lục lang tiếc hận thật a, mầm tốt như vậy, đáng tiếc không dấn thân vào hộ người trong sạch, bằng không tương lai của hắn há là có thể lường được?


“Chuyện này không có quan hệ gì với Phùng Lâm.” Tiêu lục lang vừa đi ra ngoài, vừa giải thích với Cố Kiều.


“Ân, ta biết.” Cố Kiều gật đầu.


Hai người đều không phải là người đơn giản đánh mất lý trí, có thể người bên ngoài nghe xong tin tức này, phản ứng đầu tiên là hoài nghi Phùng Lâm, nhưng hai người cũng hiểu nhân phẩm của Phùng Lâm, hắn sẽ không làm chuyện đâm dao nhỏ sau lưng Tiêu lục lang.


Hơn nữa hắn cũng không cách nào làm được, hắn không có bất cứ quyền thế bối cảnh gì.


Chuyện này nói rõ là hướng về phía Tiêu lục lang, đối phương muốn mượn Phùng Lâm chèn ép Tiêu lục lang, kỳ tâm khả giết!


Cố Kiều nói: “Không bằng chúng ta đi phủ thành hỏi một chút đi?”


“Ai nha các ngươi chớ đi! Công văn chính là từ phủ thành hạ đạt!” Huyện thái gia nghe được bọn họ muốn tố cáo, thập phần lo lắng mũ cánh chuồn của bản thân sẽ mất, không ngừng bận rộn đuổi theo ra ngoài nói, “Nói thiệt cho các ngươi biết, vị kia là quý nhân kinh thành, các ngươi đi phủ thành cũng vô dụng!”


“Quý nhân kinh thành gì?” Quý nhân kinh thành Cố Kiều cùng Tiêu lục lang biết không qua được chỉ có một.


“Một vị hầu gia.” Huyện thái gia nói, người đến đưa công văn không cẩn thận nói lỡ miệng, mới để hắn biết là hầu gia, nhưng cụ thể vị hầu gia nào hắn thực sự đánh chết cũng không thể nói ra!


“Hầu gia?” Cố Kiều thì thào.


Vừa dứt lời, một chiếc xe ngựa dừng ở huyện nha môn.


Cố hầu gia nghênh ngang đi xuống, thần thanh khí sảng sửa lại vạt áo một chút, sau đó ánh mắt rơi vào trên người của Cố Kiều cùng người què Tiêu lục lang : “Yêu? Là các ngươi a? Trùng hợp như vậy? Không phải là nghe nói chuyện Quốc Tử giám thu nhận học sinh, đặc biệt đến xem có danh ngạch của mình hay không đi? Ai nha, để bổn hầu đoán thử xem, danh ngạch không có đi? Ha ha ha! Ha ha ha ha!”


Cố hầu gia chống nạnh cười to.


Bookwaves.com.vn

“Ta muốn câu thông với hắn một chút.” Cố Kiều nói với Tiêu lục lang xong, túm Cố hầu gia lên xe ngựa.


Đông! Đông! Đông!


Phanh! Phanh! Phanh!


“A —— ”


“A —— ”


“A —— ”


Một trận động tĩnh binh hoang mã loạn qua đi, Cố hầu gia mặt xám như tro tàn ngồi phịch ở trong góc xe ngựa.


Cố Kiều nhéo cổ áo của hắn, lạnh lùng nói rằng: “Sửa lại danh ngạch cho ta!”



Khi huyện thái gia nhìn thấy Cố hầu gia liền vội vàng trở về huyện nha, từ bên trong lấy ra hộp gấm trước kia Cố hầu gia đưa tới, chờ hắn lấy hộp gấm tới bên cạnh xe ngựa thì Cố hầu gia đã bị đánh diện mục đều bay.


Hắn không thể trực tiếp vén rèm của Cố hầu gia, ở một bên cung kính nói: “Hầu gia, việc người bảo thuộc hạ làm thuộc hạ sợ không thể thực hành được nữa, người đã tới muộn một bước. Danh ngạch giám sinh Quốc Tử giám đã để cho người khác rồi, đồ của người người vẫn là lấy về đi.”


Cố hầu gia đã không khí lực nói chuyện…


Cố Kiều dừng một chút, nhìn Cố hầu gia bị bản thân đánh thành đống cát, hỏi: “Chuyện danh ngạch không phải ngươi giở trò quỷ?”


Cố hầu gia hấp hối: “Ách… Ách ách ách ách ách?”


Ta… cái quỷ gì?


Cố Kiều: Ách, đánh sai rồi.


Cố Kiều vỗ vỗ tay, nghiêm trang xuống xe ngựa.


Cố hầu gia vốn là dự định tới phá rối, bất quá cũng không phải không cho Tiêu lục lang khứ Quốc Tử giám, vừa vặn tương phản, là để hắn đi. Bởi vì chỉ có Tiêu lục lang đi, Cố Kiều mới có thể theo đến kinh thành.


Hắn suốt đêm để Hoàng Trung ra lệnh cho huyện thái gia, cũng tặng hàn phí phong phú, để huyện thái gia lưu danh ngạch cho hắn.


Mới vừa rồi hắn cười nhạo Tiêu lục lang không có danh ngạch, chính là tự tin danh ngạch đã ở trên tay mình, mặc dù là cho Tiêu lục lang, nhưng để nha đầu kia cầu hắn hai câu cũng không tệ a!


Hắn không ngờ tới chính là, Hoàng Trung đi không lâu sau, mệnh lệnh của một vị quý nhân khác cũng đến rồi, vị hầu gia kia quyền thế cang trên Định An hầu.


Huyện thái gia chỉ có thể cô phụ Định An hầu.


Đương nhiên trong miệng hắn sẽ không nói, chỉ nói là Định An hầu đã tới muộn.


Cố hầu gia ủy khuất nhìn trời, ngày hôm nay lại vì cọng lòng gì mà bị đánh?


Trên đường trở về, Cố Kiều không có hỏi Tiêu lục lang, tại sao hầu gia kinh thành lại để mắt tới hắn? Hắn không đi kinh thành có phải là bởi vì vị hầu gia kia không?


Nếu hắn muốn nói, không cần nàng mở miệng hỏi.


Nếu hắn không muốn nói, hỏi cũng như không.


Cố Kiều đưa Tiêu lục lang đi Thiên Hương thư viện, chân trước nàng mới vừa đi, Tiêu lục lang liền bị một người gọi lại.


Tiêu lục lang nhàn nhạt xoay người lại: “Lại là ngươi?”


Nam tử trung niên chắp tay thi lễ với Tiêu lục lang. Tươi cười nói: “Đã lâu không gặp, thiếu gia còn nhớ rõ Lưu mỗ.”


Thần sắc của Tiêu lục lang lạnh như băng nói: “Chuyện danh ngạch là các ngươi động tay chân?”



Nam tử trung niên cười cười: “Thiếu gia không chịu cùng chúng ta hồi phủ, chúng ta chỉ phải ra hạ sách này. Nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài mà, vị Phùng công tử kia là bằng hữu của thiếu gia, tiện nghi người khác không bằng tiện nghi hắn. Dĩ nhiên, nếu như thiếu gia đáp ứng cùng ta hồi phủ, hiện tại ta có thể sửa đổi lại danh ngạch.”


Tiêu lục lang mặc kệ hắn, xoay người rời đi.


Nam tử trung niên ý vị thâm trường nói rằng: “Thiếu gia có thật không không muốn đi Quốc Tử giám học sao? Đây chính là địa phương tất cả người đọc sách trên đời này đều muốn đi. Hơn nữa ngày mai sẽ nộp công văn báo danh lên triều đình, thiếu gia chỉ có một buổi tối để suy nghĩ. Một khi công văn từ trạm dịch phát ra ngoài, đó là hầu gia tự thân xuất mã cũng không cách nào mà đưa công văn trở về.”


Bước chân của Tiêu lục lang dừng một chút: “Ta nói rồi, ta không phải người Tiêu gia gì, ta cũng không biết các ngươi. Ta sẽ không cùng ngươi quay về Tiêu gia, ngươi nhận lúc còn sớm thì dẹp ý niệm này đi.”


Nam tử trung niên thở dài: “Ai, cần gì chứ? Hoạn lộ thênh thang thật tốt ngươi không đi, cứ muốn đi qua cầu độc mộc, thiếu gia, đây không sáng suốt a.”


Tiêu lục lang nói: “Bảo ta trở về cũng được, viết tên ta và Phùng Lâm lên cùng!”


“Thiếu gia nói đùa, danh ngạch chỉ có một đều là ta hao tổn tâm cơ mới lấy được.” Nếu như Quốc Tử giám dễ vào như vậy, cũng sẽ không có nhiều thí sinh tranh bể đầu.


Tiêu lục lang quay đầu lại nhìn hắn một cái: “Không phải còn có thi hương sao? Nếu các ngươi lợi hại như vậy, không bằng trực tiếp đổi thành tích của ta thành đệ nhất, ta làm giải nguyên, không cần địa phương tiến cử cũng có thể đi vào Quốc Tử giám.”


Giải nguyên các nơi là trực tiếp có thể được Quốc Tử giám trúng tuyển, đây là quy củ của Chiêu quốc từ trước.


Bookwaves.com.vn

Nam tử trung niên nở nụ cười: “Thi hương chúng ta không xen tay vào được, chỉ có một danh ngạch, ta khuyên thiếu gia không nên không công lãng phí thời cơ. Cuối cùng ta nhắc nhở thiếu gia một câu, sáng mai vừa qua, sẽ không còn cơ hội xoay chuyển.”


“Nói như thế, các ngươi không thể đưa tay vào thi hương a.” Tiêu lục lang lạnh lùng nhếch khóe môi một cái, khinh thường rời đi.


Lưu quản sự có chút không hiểu ra sao, hắn vuốt cằm hút lương khí, hắn là bỏ qua cái gì sao?


Tháng chín, thành tích thi hương đi ra, trạm dịch ra roi thúc ngựa đưa ất bảng mới ra lò đi các nơi.


Huyện thái gia trời chưa sáng đã dậy, hắn không có ở nha môn chờ, mà là trực tiếp đi trạm dịch, một chốc lấy được ất bảng, tay hắn đều run lên.


Hắn không kịp chờ đợi mở ra, chỉ thấy phía trước nhất bên trái dùng chữ lớn bắt mắt viết năm chữ—— giải nguyên, Tiêu lục lang!


Huyện thái gia liền khóc tại chỗ, ngồi dưới đất ôm đầu khóc rống: “Ô ô ô… Ô ô ô…”


Một bên bộ khoái đều bị làm cho sợ hãi: “Huyện thái gia, người người người… Người làm sao thế?”


Huyện thái gia lệ nóng doanh tròng: “Ta thật cao hứng… huyện thành ta trị… Rốt cục ra một giải nguyên rồi!”


Đệ nhất thi hương cũng không phải dễ dàng lấy được, tỉnh thành bản địa ra giải nguyên nhiều, dù sao thí sinh tỉnh thành gia thế cùng lực lượng phu tử đều bày ở đó.


Vì sao người nhiều sẽ không ngại thiên lý xa xôi đến Thiên Hương thư viện học, cũng là bởi vì Thiên Hương thư viện là thư viện có lực lượng phu tử hùng hậu nhất ngoài thư viện tỉnh thành.


Lần này trên ất bảng tổng cộng năm mươi danh cử nhân, trong đó có mười danh là thí sinh của Thiên Hương thư viện, đây quả thực là một tỉ lệ đáng sợ không gì sánh được.


Chỉ bất quá mười danh cử nhân này chưa chắc đều là sinh đồ của bổn địa.


Phùng Lâm cùng Lâm Thành Nghiệp cũng trúng cử.


Phùng Lâm đứng hàng thứ mười bảy, hắn là sinh đồ của Tùng huyện.


Lâm Thành Nghiệp đứng hàng thứ bốn mươi lăm, hắn là sinh đồ của tỉnh thành.



Huyện thái gia đếm, sinh đồ của bản địa trúng cử chỉ có một mình Tiêu lục lang.


Một thì một, người ta là giải nguyên, một chấp mười!


Không tiếp thu phản bác!


Bộ khoái vò đầu nói: “Kỳ thực Tiêu tú tài… Ách không, hôm nay nên gọi giải nguyên, Tiêu giải nguyên là bởi vì và thành thân với Cố gia cô nương mới chuyện hộ tịch vào huyện thành chúng ta.”


Không thôi hắn vẫn là một người bên ngoài nha!


Huyện thái gia: “…”


Huyện thái gia: “Ta mặc kệ ta mặc kệ! Hộ tịch của hắn ở chỗ này! Hắn chính là giải nguyên thứ nhất trong nhiệm kỳ của bổn quan!”


Huyện thái gia tự mình tới cửa báo hỉ cho Tiêu lục lang, toàn thôn đều biết Tiêu lục lang thành cử nhân lão gia, còn là đệ nhất danh giải nguyên.


“Đại Thuận nhà của ta cao trúng không a?” Chu thị hào hứng chạy tới nhà Cố Kiều hỏi huyện thái gia.


Huyện thái gia nhàn nhạt nhìn nàng một cái: “Không có tên của Cố Đại Thuận.”


“Sao sẽ không có chứ?” Chu thị không tin, “Tiêu lục lang đều trúng, sao Đại Thuận nhà của ta sẽ không trúng?”


Huyện thái gia nói: “Lời này của ngươi ta không thích nghe, Tiêu giải nguyên kém hơn Đại Thuận nhà ngươi nha?”


Trong ấn tượng của Chu thị, Cố Đại Thuận vẫn luôn là ưu tú nhất, Tiêu lục lang vừa què vừa nghèo, mặc dù thi ở thư viện cũng mấy lần xếp thứ ba đếm ngược từ dưới lên, người như thế nếu như đều có thể trúng cử, dựa vào cái gì Đại Thuận không thể trúng?


“Có phải cái ngươi làm sai rồi không?” Chu thị vừa nghiêng đầu, thấy Tiêu lục lang từ thư viện trở về, bước lên phía trước nói, “Lục lang! Ngươi nói với đại bá mẫu, Đại Thuận cũng trúng cử!”


Tiêu lục lang nói với Chu thị: “Lúc ta thi hương không phát hiện Cố Đại Thuận.”


Tình thiên phích lịch ——


Trong nhà bán mất đồ cưới của ba bà tức, tổng cộng quyên góp hai mươi lượng bạc, để Cố Trường Hải đưa Cố Đại Thuận đi thi hương, ai biết nửa đường để người lừa hết bạc.


Chu thị tại chỗ hôn mê bất tỉnh, được các hương thân sĩ trở về nhà.


Tiểu Tịnh Không từ tư thục đi ra, nghe Cố Tiểu Thuận nói tỷ phu xấu thi đệ nhất, hắn biểu thị không tin, kiên quyết cho rằng là người khác nhìn lầm rồi!


“Thật không có nhầm a.” Cố Tiểu Thuận vò đầu, “Toàn bộ thư viện đều oanh động.”


Tiểu Tịnh Không kiên trì muốn mắt thấy mới là thật.


Cố Tiểu Thuận không thể làm gì khác hơn là mang theo hắn cùng với Cố Diễm đi huyện nha.


Vóc dáng của hắn rất nhỏ, bảng danh sách rất cao, hắn ngước đầu nhỏ nhìn hồi lâu, sau đó nói: “Ta muốn xem công văn nha môn!”


Bọn bộ khoái đều trợn tròn mắt: Tiểu oa nhi, ngươi còn biết công văn?


Biết được hắn là đệ đệ của Tiêu giải nguyên, sư gia nha môn thật đúng là lấy công văn ra cho hắn xem.


Tiểu Tịnh Không tỉ mỉ đọc ba lần, xác định không phải ngụy tạo, cũng xác định không có viết sai, mới vừa nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn gật đầu: “Đúng là thi đệ nhất.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận