CHƯƠNG 116: SAY RƯỢU
Dịch giả: Luna Wong – Cảm ơn bạn TruongNhi đã donate và ủng hộ mình cùng truyện. Như đã hứa, mình sẽ bonus thêm một chương cho bạn để bày tỏ lòng biết ơn. Về phần góp ý của bạn, mình đã có giải thích rồi và sẽ cố gắng cải thiện hơn. Thật ra mình cũng thấy hơi khó đọc vì mình vừa đọc vừa dịch thôi không có bate, nếu còn bate nữa thì mỗi chương truyện mình phải ôm rất lâu mới xong nhất là loại chương gần 4000k chữ trở lên như của bộ này. Thật lòng xin lỗi bạn vì những phiền phức trên và cảm ơn bạn đã ủng hộ Bookwaves của mình.
Xe mà Tiêu lục lang mướn chính là xe ngựa nhanh nhất, cuối tháng tám đã tới Thanh Tuyền trấn.
Lúc đi ngang qua Thiên Hương thư viện, Phùng Lâm dọn hành lý về tẩm xá trước hành lý, sau đó ra ngoài đụng phải Lê viện trưởng.
Lê viện trưởng nhìn thấy hắn cực ngoài ý muốn: “Di? Sao nhanh như vậy? Không phải ngươi đi thi hương sao? Ngươi không đi kịp hay là sao? Lục lang đâu?”
“Kịp kịp! Hai ta thi xong thì trở về! Cái kia… quay đầu lại ta sẽ nói tỉ mỉ với người, lục lang đợi ta ở ngoài, viện trưởng hẹn gặp lại!” Phùng Lâm cười khan nói xong, nhanh như chớp chạy mất!
Người nào không biết Tiêu lục lang là bảo bối phiền phức của Lê viện trưởng, bản thân không chạy nhanh một chút, Lê viện trưởng có thể lôi kéo hắn để hỏi thiên hôn địa ám.
Phùng Lâm vèo nhảy lên xe ngựa.
“Làm sao vậy?” Tiêu lục lang hỏi.
“Lê viện trưởng!” Phùng Lâm nói, “Chớ bị hắn đuổi kịp, một hồi hỏi đến ngươi không về được nhà!”
Tiêu lục lang thâm dĩ vi nhiên, giục xa phu vội vàng lái xe ngựa về thôn.
Tiền xe là từ lúc ở tỉnh thành đã thanh toán, nhưng xa phu theo bọn họ chạy một đường làm xa phu, làm chạy vặt, chịu mệt nhọc thực tại khổ cực, Tiêu lục lang lại cho hắn một lượng bạc.
Xa phu thụ sủng nhược kinh, không ngừng bận rộn khom người chắp tay.
“Trên đường cẩn thận.” Tiêu lục lang nói.
“Ôi chao! Đa tạ Tiêu công tử!” Xa phu thật vui vẻ lên xe ngựa.
Nhận chuyến này của bọn họ cũng là tiền cực khổ, đừng thấy ra ngoài hơn một tháng, bạc chân chính rơi vào trong tay mình bất quá hai ba lượng, có thêm một lượng này, cuối tháng cuộc sống trong nhà dễ thở hơn nhiều!
Tiêu lục lang cùng Phùng Lâm đi vào trong thôn.
Bọn họ rời thôn vào cuối tháng sáu, lúa trong thôn vừa trồng, chỉ là mầm nhỏ hi hi lạp lạp, hôm nay toàn bộ trưởng thành xanh mượt một mảnh.
“Oa! Lúa mạch của thôn các ngươi trưởng thành thật tốt!”
Năm nay khí hậu khác thường, nước mưa rất thưa thớt, đồng ruộng khô hạn, dẫn đến không ít hoa mầu đều chết trong ruộng. Bọn họ từ tỉnh thành cùng nhau đi tới, chính mắt thấy, nội tâm chấn động.
Nhưng mà hoa mầu ở Thanh Tuyền thôn lại coi như không bị khô hạn ảnh hưởng, trưởng thành được gọi là khỏe mạnh.
“Là lúa.” Tiêu lục lang sửa đúng, bất quá trong lòng cũng hiện lên nghi hoặc đồng dạng, vì sao hoa mầu của thôn mình tốt như vậy?
“Nga.” Phùng Lâm lên tiếng, đột nhiên chỉ vào phía trước, “Ngươi xem! Thủy cừ(mương nước)! Không sai a, thôn các ngươi đều đào mương! Thay đổi lý chính chính là không giống a!”
Sau khi Cố lão gia tử xuống đài, trong thôn tuyển lý chính mới, là thân tộc của La nhị thúc, có người nói sắp xuất ngũ phục rồi, bất quá vì ở gần, hai nhà đi lại thật nhiều, bởi vậy quan hệ coi như thân hậu.
La lý chính không có văn hóa như Cố lão gia tử, nhưng hắn là làm chuyện thật, trong thôn hương thân nào có trắc trở, hắn cũng sẽ phụ một tay giúp một tay.
Nếu nói đào mương…
Không phải Tiêu lục lang coi khinh La lý chính, mà là mọi người đều hương thân là hàng xóm của nhau, ở chung lâu như vậy, La lý chính biết cái gì không biết cái gì Tiêu lục lang vẫn là nhìn ở trong mắt.
Hắn là một lý chính tương đối bảo thủ, đơn giản sẽ không xây dựng rầm rộ, hơn nữa trong thôn cũng không có tiền xây dựng rầm rộ.
“Ai! Lục lang!” Một bên Phùng Lâm lại oa oa kêu lên, “Ngươi xem! Xe nước! Trời ạ trời ạ! Ta không hoa mắt chứ? Thôn các ngươi lại có xe nước rồi!”
Phùng Lâm lớn như vậy, số lần từng thấy xe nước có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Xe nước là đồ tốt, có thể dẫn nước từ chỗ thấp đến chỗ cao, dùng để tưới đồng ruộng là quá tốt.
Chỉ là tại đây loại huyện thành nhỏ này cũng ít khi thấy xe nước, bình thường thôn tương đối giàu có và đông đúc mới có thể an bài tiếp nước xa, trên đường bọn họ từ tỉnh thành trở về đã thấy qua xe nước vài lần, bất quá đều bởi vì khô hạn, thủy đường trong thôn không có nước, xe nước đều bày ở đó.
Bookwaves.com.vn
Phùng Lâm không hiểu nói: “Nói, nước trong thôn các ngươi từ đâu tới?”
Ánh mắt của Tiêu lục lang theo thủy cừ một đường tới phía sau núi nhà La nhị thúc, hắn nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Dẫn thác nước trên núi sao?”
Vậy thì không phải là thủy cừ thông thường, vượt qua nửa ngọn núi, phải số nhân lực vật lực lớn mới có thể đào. Không chỉ có như vậy, còn cần phải dị thường quen thuộc với địa hình trên núi.
“Ai nha! Lục lang đã về rồi!”
Là Trương thẩm.
Trương thẩm mới từ nhà La nhị thúc đi ra, trong tay còn mang theo một rổ quả dại, nàng cảm thấy nhà mình tám phần mười là may mắn, mỗi lần lục lang thi trở về người thứ nhất thấy đều là nàng!
“Trương thẩm.” Tiêu lục lang chào hỏi.
“Trương thẩm!” Phùng Lâm cũng cười hì hì chào hỏi.
Phùng Lâm luôn đến thôn, Trương thẩm đã nhận ra hắn, Trương thẩm cười nói: “Xem như đã trở về rồi, lúc này đi lâu hơn trước a! Tỉnh thành rất xa đi!”
Nông dân không hiểu cuộc thi cùng ngày yết bảng, chẳng biết Tiêu lục lang thật ra là thí sinh phần đất bên ngoài đi thi hương về nhà sớm nhất, chỉ cảm thấy hắn rời nhà hơn một tháng so với lần trước.
Tiêu lục lang không giải thích cái gì, nói rằng: “Đúng vậy, tỉnh thành xa hơn phủ thành, đi hơn nửa tháng mới đến.”
“Ta nói mà!” Trương thẩm bày hình dạng ta quả thực rất thông minh, “Được rồi, rời nhà nhiều ngày như vậy, nhớ thương Kiều nương đi, nhanh về đi, nàng ở nhà đó!”
Ngày hôm nay Thiên Hương thư viện nghỉ, tư thục không nghỉ, Cố Tiểu Thuận đi lên trấn chiếu cố hai bảo bảo, Cố Kiều ở nhà làm việc.
Tiêu lục lang cùng Phùng Lâm vào phòng, mắt đầu tiên nhìn thấy không phải Cố Kiều, là một nam nhân ăn vận nông hộ.
Hai người đều là sửng sốt.
Nam nhân nghe động tĩnh ở cửa, xoay người lại, con ngươi sáng ngời: “Lục lang? Vị này chính là… Phùng tú tài đi?”
Phùng Lâm kinh ngạc: “Ách… Ta là, người là…”
“La lý chính.” Tiêu lục lang chào hỏi.
La lý chính vò đầu cười.
Phùng Lâm bừng tỉnh đại ngộ: “Ngươi chính là lý chính mới nhậm chức a? Ngươi cũng thật là lợi hại, vừa đào thủy cừ, vừa làm xe nước, hoa mầu toàn thôn cũng do ngươi trống sống!”
Đầu tiên La lý chính ngẩn ra, lập tức hàm hậu thành thật cười nói: “Phùng tú tài khen sai rồi, đào thủy cừ không phải ta, làm xe nước cũng không phải ta!”
Phùng Lâm đầy mặt ngạc nhiên: “Không phải ngươi là ai?”
Trong lòng của Tiêu lục lang mơ hồ có một suy đoán, hắn theo bản năng nhìn lại ra sau nhà, trùng hợp lúc này, Cố Kiều vừa lau tay vừa vào nhà chính.
Nàng nhìn thấy Tiêu lục lang, bước chân chính là ngừng lại.
Nàng biết thời gian thi hương kết thúc, nàng cũng biết đại khái ngày mấy yết bảng, nàng tính toán chắc là sau khi yết bảng Tiêu lục lang mới trở về, không ngờ đúng là nhanh như vậy.
Dáng dấp chinh lăng của nàng có chút tự nhiên ngây ngô.
Tiêu lục lang cảm giác lòng của mình coi như run mất khống chế.
Hắn bất động thanh sắc dời ánh mắt, lên tiếng chào La lý chính.
La lý chính không hiểu ra sao, vừa rồi không phải đã chào hỏi rồi sao?
Cố Kiều nhìn Tiêu lục lang, không tự chủ cong loan khóe môi: “Sao nhanh như vậy đã trở về thế? Không ở tỉnh thành chơi thêm vài ngày.”
Tiêu lục lang vân đạm phong khinh nói: “Tỉnh thành cũng không có gì tốt để chơi.”
Cố Kiều: “Nga.”
La lý chính cười nói: “Mới vừa rồi đang nói ngươi đó, Phùng tú tài hỏi ta thủy cừ có phải ta đào hay không, xe nước có phải ta làm hay không, ha ha, ta nào có bực bản lĩnh này chứ?”
Hắn nói chuyện, nói với Phùng Lâm, “Là Kiều nương!”
“A…” Phùng Lâm mục trừng khẩu ngốc.
Cố Kiều khai sơn trồng ruộng thuốc, còn đào một ngư đường, tại thác nước dẫn nước vào ngư đường thì thuận tiện cũng đào một thủy cừ nối thẳng vào trong thôn.
Khí trời khô hạn, thác nước trên núi cũng ít đi rất nhiều, nhưng tưới đồng ruộng trong thôn vẫn là được.
Tiêu lục lang thật sâu nhìn Cố Kiều một mắt.
“Không phải chứ? Mới đi hai tháng, ngươi đến ngư đường đều đào xong?” Phùng Lâm trái lại biết chuyện Cố Kiều mua núi, nhưng hắn không ngờ tới Cố Kiều mạnh mẽ vang dội như vậy.
La lý chính nói với Cố Kiều: “Đúng rồi, lần trước ngươi nói với chúng ta chuyện xe đập thóc và sàn thóc, ta đi tìm thợ mộc trong thôn làm rồi, chính là không làm nhanh như vậy, bọn họ bảo ta hỏi ngươi, dùng loại củi nào tương đối tốt?”
Cố Kiều suy nghĩ một chút, nói: “Hồng tùng, sơn dương, xuân mộc, đoạn mộc đều được, độ cứng cao, không dễ biến dạng.”
“Được! Ta đây đi trước!” La lý chính nói, lại quay đầu sớm chúc mừng Tiêu lục lang cùng Phùng Lâm vài câu, cầu chúc hai người bọn họ thi hương có thể có tên trên bảng.
“Cái gì xe đập thóc và sàn thóc?” Phùng Lâm tò mò hỏi.
Cố Kiều giải thích: “Đó là cái xe có thể tách hạt gạo với vỏ thóc ra, cùng với xe sàn chọn hạt thóc lép không đủ no đủ ra, chỉ để lại những hạt thóc bình thường.”
“Còn có loại vật này?” Phùng Lâm biểu thị hoài nghi.
Tuy rằng hắn không phân rõ ruộng lúa mạch cùng ruộng lúa, nhưng hạt thóc hắn vẫn biết.
Đó cũng là cầm lấy một bó lúa dùng lực mạnh đập xuống mặt đất, đập đến mệt không nói, còn không nhất định lột sạch sẽ, thóc không rời bỏ còn phải dùng tay tinh tế lột một lần.
Khi còn bé hắn từng làm qua, một ngày rưỡi một đồng tiền.
Về phần nói sàn lọc hạt lép và hạt tốt, bình thường là phơi khô thóc trước, lại chọn một ngày có gió tiến hành sàn thóc. Thốc tốt nặng hơn, sẽ rơi trên mặt đất; thóc lép hơi nhẹ, sẽ bị gió thổi sang một bên.
Sau khi giã gạo cũng là dùng phương thức sàn này để tách gạo cùng vỏ ra.
Trên nguyên lý xe sàn thóc Cố Kiều để người làm như sàn thóc vậy, có thể tách thóc lép, thóc tốt, cũng có thể tách gạo cùng vỏ thóc, chỉ là hiệu suất của xe sàn thóc càng cao, càng dùng ít sức, cũng càng sạch sẽ triệt để.
Nguyên bản La lý chính cũng không quá tin có loại đồ dùng tốt như vậy, như thấy được Cố Kiều đào mương nước cùng làm xe nước cho các hương thân xong, La lý chính đối với bản lĩnh cùng nhân phẩm của nàng đều thâm tín không nghi ngờ.
Chạng vạng ba huynh đệ Cố Diễm mới đến nhà.
Bookwaves.com.vn
Mí mắt của Tiểu Tịnh Không từ ngọ đã bắt đầu giật giật, hắn vừa vào nhà thấy tỷ phu xấu, rốt cuộc minh bạch vì sao mí mắt của bản thân giật một buổi chiều!
Hắn đi vào nhà, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tỷ phu xấu.
Ân, không có ốm.
Kiều Kiều hẳn là không cần lo lắng.
Hắn kéo Tiêu lục lang đến hậu viện, bảo Tiêu lục lang hái quả táo trên cây cho hắn.
Tiêu lục lang ngẩng đầu ngắm trên nhánh cây: “Đều sắp tháng chín, đâu còn có táo chứ?”
Ánh mắt của Tiểu Tịnh Không gắt gao nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Tiêu lục lang, trước hắn nghiêm khắc ghi lại thân cao của tỷ phu xấu, miễn cưỡng có thể đến nhánh cây đầu tiên, hiện tại tỷ phu xấu đã vượt lên trước cành cây!
Tỷ phu xấu cao hơn rồi!
Trên thực tế, hai tháng này, căn cứ hắn nghiêm mật quan sát, không chỉ có tỷ phu xấu cao hơn, Cố Diễm ca ca cùng Tiểu Thuận ca ca cũng cao hơn, ngay cả Kiều Kiều cũng cao.
Cả nhà duy nhất không biến hóa là hắn cùng bà cô.
Kiều Kiều nói, đó là bởi vì hắn còn nhỏ.
Nhưng Cẩu Oa nhỏ hơn hắn, Cẩu Oa cũng cao hơn!
Tiểu Tịnh Không sầu mi khổ kiểm!
“Ngươi làm sao vậy?” Tiêu lục lang nhìn hắn hỏi.
“Ai, không có gì, không nói ta.” Tiểu Tịnh Không dường như người lớn nhỏ thở dài, nghiêm trang ngẩng đầu nhìn phía Tiêu lục lang nói, “Ngươi nói một chút đi! Lần này thi thế nào? Đề mục có khó không? Có nắm chắc hay không? Nếu không trúng được cử, trong nhà lại phải cung ngươi ba năm nữa!”
Tiêu lục lang trăm triệu lần không ngờ tới tránh thoát Lê viện trưởng, lại tránh không thoát tiểu hòa thượng…
Đây đều ngữ khí đại gia trưởng gì?
“Ngươi còn biết ba năm thi một lần nữa đó.” Tiêu lục lang vừa bực mình vừa buồn cười xoa xoa đầu nhỏ của hắn, đưa trái táo nhỏ vừa hái tới trên tay hắn, “Cho, cầm chơi đi.”
Tiểu Tịnh Không nhìn quả táo khô quắt trong tay, dẩu cái miệng nhỏ nhắn.
Ai muốn chơi? Ấu trĩ!
Tiêu lục lang dẫn theo lễ vật cho nhà người, lão thái thái chính là ma đường cùng đậu tương tô.
Lão thái thái vui vẻ!
Cố Kiều tịch thu ma đường, đậu tương tô một ngày chỉ có thể ăn một khối.
Lão thái thái không vui!
Cho Cố Diễm là một nghiên mực làm từ ngọc, hình tròn, hắn thích đồ tròn trịa, nhất là làm từ ngọc.
Cố Diễm: “Đa tạ tỷ phu.”
Cho Tiểu Tịnh Không chính là một bộ cửu liên hoàn.
Tiểu Tịnh Không đầy mặt cao ngạo tiếp nhận, ngoài miệng nói chuyện “Cái gì đó, ấu trĩ chết”, quay đầu đã trốn vào trong phòng, ám trạc trạc giải cửu liên hoàn!
Cho Cố Tiểu Thuận chính là mấy khối tài liệu gỗ thượng đẳng, hôm nay trên tay hắn không thiếu công cụ, chỉ thiếu gỗ tốt để hắn chơi.
“Tỷ phu, khối này là gỗ gì? Chưa thấy qua!” Cố Tiểu Thuận cân nhắc khối gỗ đen như mực mộc trong tay hỏi.
“Ô mộc.” Tiêu lục lang nói.
Ô mộc không phải Chiêu quốc có, là từ Trần quốc bên kia vận tới, vận khí của bọn họ tốt, nửa đường gặp một nhánh thương đội.
Mấy người đều rất hài lòng với quà của mình.
Rốt cục đến phiên Cố Kiều.
Lúc này lòng Cố Kiều nói cũng không thể tặng bút lông cho nàng nữa, kết quả Tiêu lục lang quả thực không tặng bút, lại tặng một xấp giấy.
Cố Kiều: “…”
Đó cũng không phải giấy bán tháo ngoài chợ, mà là giấy thủy văn thập phần danh quy, tiếp quang sẽ có liêm văn, trúc văn hoặc hoa văn hiện ra, cho nên cũng gọi là giấy hoa văn.
Công nghệ làm giấy hoa văn phức tạp, giá trị chế tạo sang quý, đến phủ thành cũng chưa từng bán, chỉ có đi tỉnh thành mới có.
Ở Chiêu quốc, tặng giấy hoa văn ước chừng bằng tặng hoa.
Hoa tiền nguyệt hạ, hồng tụ thiêm hương.
Nhưng mà dáng tươi cười của Cố Kiều từ từ cứng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Lão thái thái bị mất ma đường cười đến tiền phủ hậu ngưỡng.
Có một loại lãng mạn, gọi là lục lang cho rằng rất lãng mạn!
——
Phùng Lâm cũng dẫn theo đồ, mấy khối thịt lừa xông khói lớn, một bình thiêu đao tử tửu, thiêu đao tử là chủ quán tặng.
Cố Kiều chưa từng uống rượu cổ đại, ngửi không quá liệt, nàng nếm hai cái, lúc ăn cơm chiều cũng còn không có phản ứng gì, đến lúc rửa chén thì rượu mới có tác dụng.
Tiêu lục lang tiễn Phùng Lâm đi cửa thôn trước, lại trở về tắm rửa cho Tiểu Tịnh Không một cái, chờ hắn đi nhà bếp tìm Cố Kiều thì, Cố Kiều đã đem một nửa chén đã rửa sạch ném vào trong nồi, bản thân ngồi ở cánh cửa hậu môn nhà chính.
Nàng đưa lưng về phía Tiêu lục lang, không nhúc nhích nhìn tinh không.
Tiêu lục lang đi tới: “Ngươi đang nhìn cái gì?”
Cố Kiều chậm rãi nghiêng đầu lại, thần tình ngơ ngác, mộc mộc, khuôn mặt nhỏ nhắn đà hồng một mảnh, một đôi mắt to ướt nhẹp, hiện lên thủy quang trong suốt.
Bộ dáng của nàng cùng không giống với thanh thanh lãnh lãnh ngày thường, như trong nháy mắt thành hài tử, đặc biệt vô tội.
“Xem sao.”
Nàng nói.
Thanh âm đều nhuyễn nhuyễn nhu nhu, mang theo một tia giọng sữa mơ hồ.
Tiêu lục lang hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, nói: “Trở về phòng đi, trời tối.”
“Không trở về.” Nàng lắc đầu, lầu bầu cái miệng nhỏ nhắn.
Được, Tiểu Tịnh Không bình thường chính là như vậy.
Uống rượu một cái, uống tới mình thành hài tử ba tuổi rồi.
Cố Kiều tiếp tục ngửa đầu xem sao.
“Lục lang.” Nàng bỗng nhiên mở miệng.
Ngày hôm qua có thưởng vấn đáp số 6 phát thưởng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...