Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 115: ĐÁP QUYỂN HOÀN MỸ


Dịch giả: Luna Wong – bài thi hoàn mỹ – đây cũng là 2 chương ghép lại raw hơn 5000 chữ, tác giả cố ý hành hạ ta mà.


Lâm Thành Nghiệp múa bút thành văn.


Trong hiệu phòng phía sau Phùng Lâm bắt được đề mục rồi cũng không ngừng cười thầm hai tiếng.


Tiêu lục lang bổ túc cho Lâm Thành Nghiệp, hắn cũng theo bàng thính chút, Lâm Thành Nghiệp sợ Tiêu lục lang, có lúc sẽ đem bài thi cho bản thân xem qua một lần, bản thân cảm thấy không thành vấn đề hắn mới trình trước mặt của Tiêu lục lang.


Nhất lai nhị khứ, 《 Hiếu Kinh 》hắn cũng thuộc.


Không phải kỷ luật trường thi nghiêm minh, Phùng Lâm đều muốn ngâm tiểu khúc dân gian.


Chỉ từ nhìn từ cuộc thi này, độ khó của đề mục các quan chấm thi ra hoàn toàn cản không nổi độ khó ma quỷ của Tiêu lục lang.


Thí sinh còn lại cũng không bình tĩnh như ba người bọn họ, bọn họ thật không ngờ tới khảo đề năm nay sẽ cực kỳ cương, đòi mạng già!


Bất quá tâm lý tố chất của thí sinh có thể thẳng tiến thi hương tương đối mà nói đều tính là cứng rắn, mặc dù nội tâm điên cuồng hét lên rít gào, nét mặt lại kiên trì viết tiếp.


Năm nay cuối thu nắng gắt lợi hại, hôm qua tiến đến cũng rất nóng, chỉ là không nóng như ngày hôm nay vậy.


Thi bằng chật hẹp chật chội, lại không thông gió, vừa bắt đầu thi chốc lát các thí sinh liền nóng đến đầu đầy mồ hôi.


Có thí sinh gan lớn trực tiếp bắt đầu xin cởi áo ra tháo thắt lưng, tuy nói có tổn hại dung nhan, bất quá kỷ luật trường thi nhất quán là chỉ cần không phao, giám khảo liền mặc kệ ngươi thả rắm thối.


Đến chính ngọ, thái dương từ trên cao bắn thẳng xuống, nhiệt độ thi bằng không khí lại cao không ít, tất cả thí sinh cũng cảm giác mình đang bị đặt trên thiết bản để nướng.


Rốt cục, một thí sinh tỉnh thành bị cảm nắng ngất đi.


Đó là một công tử của đại hộ nhân gia, chưa ăn qua khổ gì, không giống học sinh nhà nghèo thường xuống ruộng làm việc, trái lại chịu được nhiệt độ cao.


Quan giám khảo chú ý động tĩnh của hắn, hắn tốt nhất có thể tự tỉnh lại, bằng không một khi để người mang ra thi bằng liền vô pháp về lại trường thi.


Đợi một hồi, tên thí sinh kia thủy chung không phản ứng, quan giám khảo chỉ phải gọi thị vệ tới mang hắn ra ngoài xem đại phu.


Thị vệ vừa nâng hắn ra đến cửa trường thi thì hắn đã tỉnh, hắn khóc hô muốn về cuộc thi, thế nhưng kỷ luật trường thi không sẽ vì bất luận kẻ nào mà có ngoại lệ, cho dù là hoàng tử đều không được.


Nên yêu cầu của khoa cử đối với các phương diện của thí sinh đều cực cao, không chỉ có cần tố chất tâm lý vượt qua thử thách, tố chất thân thể cũng phải đủ tốt mới được, bằng không căn bản chịu không được áp lực cao cường của cuộc thi.


Khúc nhạc đệm nhỏ này cũng tạo thành áp lực tâm lý cực lớn đối với các thí sinh còn dư lại, hơn nữa khí trời quả thực càng ngày càng nóng, mọi người cũng cảm thấy thi bằng của mình thành một cái lò lửa lớn.


Thí sinh khởi điểm còn rụt rè không chịu xin cởi áo ra lúc này gì cũng không đoái hoài tới, không cởi luôn quần cộc đều là tôn trọng sau cùng đối với trường thi rồi!


Tiêu lục lang cũng cảm thấy nóng bức, nếu ở dĩ vãng, sợ là hắn cũng sớm nóng ngất đi. Nhưng mà nửa năm qua mỗi ngày Cố Kiều lôi kéo hắn làm phục kiểm, một ngày cũng không cho nghỉ, mặc dù ra ngoài thi, cũng sẽ dặn dò Phùng Lâm theo dõi hắn.


Khởi điểm hắn cho rằng nàng làm hết thảy đều là phí công, bởi vì vô luận như thế nào hắn cũng không thoát được bóng ma đáy lòng, hắn vô pháp đứng lên như người bình thường vậy.


Thẳng đến lúc này hắn mới hiểu được, khổ cực của nàng không có uổng phí, thân thể hắn tráng kiện quá nhiều.


Lại qua nửa canh giờ, ôn độ trong thi bằng đạt tới đỉnh, lại có hai thí sinh nóng hôn mê. Tất cả thí sinh tâm phiền khí táo, đầu óc chóng mặt, đã không cách nào bình thường tự hỏi.


Tiêu lục lang cởi ngoại y xuống, còn chưa đủ, ánh mắt của hắn đột nhiên rơi vào trên bao phục trong tay.


Hắn mở bao phục, xuất ra cái bình lục nhỏ Cố Kiều bảo Phùng Lâm mang tới, bôi vài giọt ở huyệt Thái Dương cùng trên trán, nhất thời một cổ lương khí từ ót truyền khắp toàn thân, hắn thần thanh khí sảng, tai thính mắt tinh trong nháy mắt.


Tất cả khô nóng đều vào giờ khắc này chậm lại, hắn trầm tâm xuống, tiếp tục cử bút làm bài.


Khí trời thẳng đến thái dương xuống núi mới không nóng bức nữa, một ngày thi này, các thí sinh tất cả đều tê liệt, cũng không biết là đi thi hương hay thi để mặt trời nướng nữa.


Tiêu lục lang, Phùng Lâm cùng Lâm Thành Nghiệp bởi vì có thần dược Cố Kiều cho, thu giãn hơn các thí sinh còn lại không ít.


Ban ngày tất cả mọi người không có gì khẩu vị ăn cái gì, lúc này nhiệt độ giảm, cuối cùng cũng nhớ tới muốn ăn.


Nhưng mà lệnh các thí sinh hỏng mất là, khí trời quá nóng, lương khô bọn họ mang vào tất cả đều hỏng hết!


Trong thi bằng dâng lên một cổ vị hôi nhàn nhạt, quan giám khảo cũng không nhịn được bóp mũi.


Nhưng rất nhanh, một trận mùi trái cây chua chua ngọt ngào mát lạnh nhẹ nhàng qua đây, là quýt! Vừa lột vỏ có thể tràn ra vị quýt đầy tay, mới mẻ vô cùng!


Ọc ọc~


Có bụng của thí sinh kêu.


Ngay sau đó tất cả mọi người bắt đầu chảy nước miếng, quýt quá thơm, chua chua lại ngọt ngọt. . .


Tiêu lục lang ăn một trái quýt, lại lấy một thịt khô cùng một khối bánh bột ngô ra, bánh bột ngô cùng thịt khô đã hong khô hơi nước, không hỏng, rau ngâm cũng không hỏng.


Hắn nhai kỹ nuốt chậm ăn.


Mùi thịt lẫn vào rau ngâm tương hương tràn ngập toàn bộ trường thi, tất cả thí sinh đều hỏng mất.



Bookwaves.com.vn

Ban ngày khảo đề khó khăn như vậy, khí trời ác liệt như vậy đã đủ dằn vặt người, vì sao còn phải ăn đồ thơm ngon như thế ở trong trường thi?


Các ngươi thực sự là tới dự thi sao?


Có ai đi thi mà mang theo đồ ăn thịnh soạn như thế không?


Nếu không phải bên trong trường thi cấm châu đầu ghé tai, các thí sinh đều muốn hô to một câu: “Huynh đài, chia cho ta một miếng ăn, sau này ngươi đi đâu, ta bao!”


Họa vô đơn chí, khi trời nóng như thế, ban đêm làm sao sẽ thiếu muỗi được chứ?


Ba người Tiêu lục lang thoa tinh dầu lên, thư thư phục phục ngủ một giấc hoàn chỉnh. Đánh muỗi một đêm các thí sinh đi ra trường thi, vành mắt đen đều sắp không xong.


Vạn hạnh là ngày hôm ra trường thi tỉnh thành có một trận mưa lớn, khí trời cuối cùng cũng chuyển lạnh.


Ngày mười một, các thí sinh lần thứ hai tiến nhập trường thi.


Trận thứ hai thi chính là ngũ kinh nhất đạo, là văn nghị luận, mỗi một trang số lượng từ yêu cầu cũng không cao, không dưới ba trăm chữ là được. Năm rồi nghị luận dân sinh cùng sĩ đồ làm chủ, thí dụ như thiên hạ công thương, thuỷ lợi nông tang, chức trách lục bộ phân chia các loại.


Năm nay vừa lên đó là một đạo《 Luận Tước Phiên Chi Lợi Tệ 》, trực tiếp tát cho các thí sinh hôn mê.


Đề bén nhọn lại nhạy cảm như vậy, đến tột cùng là giám khảo không sợ chết nào ra?


Ở Chiêu quốc, khảo đề thi hương hằng năm là do nội các chế định, sau đó giao cho hoàng đế thẩm duyệt, hoàng đế cho phép mới có thể bỏ vào hộp niêm phong đưa tới các tỉnh thành lớn.


Khảo đề do triều đình thống nhất phát ra đều là nhất trí, chỉ là không bài trừ một ít người hoặc tình huống ngoài ý muốn gì đó, thí dụ như tiết lộ đề, hủy đề các loại sự cố, bởi vậy triều đình thường thường cũng sẽ chuẩn bị tám bộ đề.


Cuộc thi do chính quan chủ khảo ở trước mặt mọi người ngẫu nhiên rút đề, lấy mẫu ngẫu nhiên bộ nào thì là bộ đó, hiện nay mới thôi còn không có xuất hiện qua tiền lệ tất cả các tỉnh thành đều lấy mẫu ngẫu nhiên cùng một bộ đề.


Mà không may là, năm nay bản tỉnh thành chính quan chủ khảo rút trúng một bộ đề khó khăn nhất.


Trong đám thí sinh này có loại lần đầu thi hương như Tiêu lục lang, cũng có người thi hơn nửa đời tóc bạc còn đang thi.


Phàm là thi qua nhiều lần đều có thể nhìn ra đề năm nay không đơn giản, không ra bài theo quy củ. . .


Bao năm qua duyệt quyển quan đều có sở thích của mình, các thí sinh làm đề thì đều sẽ tận lực đi nghênh hợp sở thích của khảo quan, đây cũng là vì sao hàng năm đều sẽ có người tiêu số tiền lớn hỏi thăm các quan chấm thi lai lịch cùng với sự tích cuộc đời.


Nhưng vấn đề là, một chuyện tước phiên cũng không phải vấn đề thông thường của dân sinh, nó không thể quyết định bởi sở thích của giám khảo, chủ ý này là xem thái độ của triều đình.


Nếu như triều đình chủ trương tước phiên, như vậy giám khảo tuyệt đối không thể cho bài thi phản đối tước phiên điểm cao được, không thôi chẳng phải giám khảo đang công nhiên kêu gào triều đình, kêu gào hoàng đế sao?


Từ chuyện triều đình chiêu an Lâm gia, đại để các thí sinh vẫn là minh bạch thái độ của triều đình đối với phiên vương, chí ít trong vòng gần mười năm tuyệt không khả năng tước phiên.


Lý do an toàn, tuyệt đại đa số thí sinh đều lựa chọn đón ý hùa theo hướng gió của triều đình, nói có sách, mách có chứng, từ ngữ trau chuốt hoa lệ giảng thuật tệ đoan tước phiên, lực mạnh cổ xuý chính sách trấn an hôm nay của triều đình.


Mà ở trong một thi bằng, Tiêu lục lang không chút do dự cử bút viết xuống —— chuyện tước phiên, thế tại tất hành!


Vòng cuối cùng là ngày mười bốn vào trường, ngày mười lăm bắt đầu thi, thi chính là bát cổ văn.


Đây là hạng Lâm Thành Nghiệp yếu nhất, lúc ở đồng thí, hắn chưa từng lấy được điểm cao trong phần bát cổ văn, hầu như tất cả đều là dựa vào thiếp kinh cùng tạp văn có được một công danh tú tài.


Nhưng mà lần này hắn nhìn đề mục trên bài thi, không hiểu cảm thấy không xảo quyệt như đề trong ngày thường Tiêu lục lang ra cho hắn.


Hơn nữa Tiêu lục lang dạy hắn một ít kỹ xảo của bát cổ văn, còn bảo hắn học thuộc vài câu vuốt mông người tinh tế, hàm nghĩa mộc hữu gì đó, lại có thể để chỉnh thể văn chương cách điệu nhìn qua cao đoan lại đại khí!


Hắn mây bay nước chảy lưu loát sinh động viết!


Nói chung chính là thuỷ văn mà!


Lục lang nói, lúc không hiểu thì thuỷ văn! Nghìn vạn lần không để trống!


Lâm Thành Nghiệp cảm thấy nước này của bản thân có trình độ rất được(bản thân cũng xem không hiểu bản thân là nước gì), tuy rằng không đến mức được điểm cao, nhưng hẳn là cũng sẽ không thất bại giống trước đây nữa.


Ba vòng thi kết thúc, các thí sinh sinh sôi thi gầy một vòng, sáng sớm Chu quản sự liền chờ ở ngoài trường thi.


Nhìn các thí sinh từng người một hình dung gầy gò đi ra, hắn lo lắng cho lục công tử nhà mình.


Rất nhanh, ba người Tiêu lục lang đi ra.


Vô luận có bao nhiêu người tấp nập, Tiêu lục lang luôn luôn có thể là người đầu tiên được người khác chú ý nhất.


Chu quản sự thấy hắn trước, sau đó thấy được Lâm Thành Nghiệp bên cạnh hắn.


Chu quản sự đang muốn hô một tiếng “Công tử ngươi gầy rồi”, sau đó lời nghẹn ở cổ họng.


Ách. . . công tử nhà hắn sao lại hình như thi đến mập lên thế?


Kỳ thực Lâm Thành Nghiệp không béo, chỉ là thí sinh khác đều gầy, mới có vẻ ba người bọn hắn mập.



Chu quản sự bước nhanh đi lên trước, kích động lại sốt ruột hỏi thăm: “Thi thế nào a, công tử? Hai vòng đầu ngươi không cho ta qua đây, ta sắp hỏng rồi! Có thể đậu không? Khảo đề khó không? Sao ta cảm giác sắc mặt của mọi người cũng không tốt nha!”


Lâm Thành Nghiệp nói: “Trở về, lại nói.”


Chu quản sự nhìn các thí sinh một bên một chút, trong lòng biết mình là kích động hơi quá, ở đây là chỗ nói chuyện sao?


Hắn cười nói với Tiêu lục lang cùng Phùng Lâm: “Rốt cục đã thi xong rồi, mấy ngày này khổ cực nhị vị, lão gia nhà ta ở trong phủ xếp đặt yến, thỉnh nhị vị hãnh diện, theo ta đến phủ.”


Lâm gia là thủ phủ tỉnh thành, Phùng Lâm còn thật muốn đi xem qua thế diện một chút, vậy mà Tiêu lục lang một tiếng cự tuyệt: “Không được, chúng ta phải về huyện thành, ý tốt của Lâm lão gia chúng ta tâm lĩnh, ngày sau hữu duyên lại tụ.”


“A. . .”


“A. . .”


Lâm Thành Nghiệp cùng Chu quản sự đồng thời giật mình.


Vưu kì Lâm Thành Nghiệp.


Mặc dù sớm đoán được thi xong Tiêu lục lang phải trở về, nhưng chân chính đến một khắc nơi này trong lòng hắn quá không nỡ.


Mấy ngày theo Tiêu lục lang bổ túc này thực sự là dằn vặt thê thảm nhất trong cuộc đời, nhưng vào trường thi mới hiểu được là kinh lịch quý báu nhất của hắn.


“Ngươi, tối nay, đi. Ta tiễn, ngươi.” Lâm Thành Nghiệp hễ sốt ruột, bại lộ mao bệnh cà lăm .


Hắn biến sắc, trong con ngươi hiện lên một chút hoảng hốt.


Nét mặt của Tiêu lục lang lại không có bất kỳ khác thường gì, ánh mắt nhìn về phía hắn trước sau như một bình tĩnh thanh lãnh: “Không cần, rời nhà lâu như vậy, ngươi cũng nên quay về xem một chút.”


Phùng Lâm có chút vô cùng kinh ngạc, gặp lại Tiêu lục lang lâu như vậy, lần đầu nghe được hắn nói chuyện có tình vị như thế.


Bookwaves.com.vn

Tỉ mỉ vừa nghĩ, hắn cùng với một năm trước có biến hóa không nhỏ.


Sau cùng Lâm Thành Nghiệp cũng không thể thuyết phục Tiêu lục lang đi nhà hắn, kỳ thực hắn có thể cảm giác được quan hệ của hắn cùng với sư phụ Tiêu lục lang là rất tốt, Tiêu lục lang người lạnh, tâm cũng không lạnh, nhưng hắn không rõ vì sao Tiêu lục lang chính là không muốn đến nhà hắn.


Chu quản sự cười nói: “Lục công tử, biểu tiểu thư tới rồi, nàng nói ngươi thi hương cực khổ, muốn dẫn ngươi ra đi du ngoạn mấy ngày đó!”


Lâm Thành Nghiệp không thích biểu tỷ hoa si kia!


Tiêu lục lang cùng Phùng Lâm trở lại khách sạn.


Lúc lên lầu, Phùng Lâm hỏi: “Chúng ta phải đợi có thành tích rồi mới đi sao?”


Thành tích phải nửa tháng mới có.


Tiêu lục lang đạm nói: “Không cần, thành tích sẽ thông báo cho huyện nha.”


“Cũng được.” Phùng Lâm gật đầu, mặc dù hắn rất muốn biết thành tích của mình và Tiêu lục lang trước tiên, nhưng hình dạng nhớ nhà như mũi tên của Tiêu lục lang, rõ ràng là nhớ nhà rồi đi?


Nhớ Kiều nương.


Ha hả a, tiểu tử thối.


Hai người đang đi khách phòng, chợt nghe thấy trong đại đường truyền đến thanh âm kích động không thôi của các thí sinh.


“Ai, các ngươi có nghe nói không? Kinh thành sắp mở lại Quốc Tử giám!”


“Thật vậy chăng? Ai nói cho ngươi biết?”


“Đây còn cần nói sao? Hoàng bảng đều dán ra rồi! Ngay cửa phủ nha, không tin các ngươi tự đi xem! Sinh đồ của thành tích ưu dị kinh qua phủ nha tiến cử, liền có cơ hội tiến nhập Quốc Tử giám. Nếu trúng được đệ nhất ở thi hương, vậy không cần tiến cử có thể dọn đi Quốc Tử giám!”


Sinh đồ chính là tú tài, nói như vậy, tiểu tam nguyên đều có thể có được cơ hội tiến cử, nếu không có tiểu tam nguyên, được án thủ cũng có cơ hội.


Phùng Lâm lôi kéo tay áo của Tiêu lục lang: “Lục lang, ngươi được hai án thủ đó!”


Mặc dù thi viện bởi vì có chút duyên cớ đã mất đi duyên với án thủ, nhưng hắn vẫn là lẫm sinh ưu tú a!


Phùng Lâm vỗ đùi nói: “Ai nha, sớm biết thế trước đây ngươi không nên lấy một nghìn lượng bạc kia, thế nào cũng phải thi lại một lần! Nếu như ngươi thi đậu tiểu tam nguyên, nhất định có thể đi Quốc Tử giám!”


Quốc Tử giám là học phủ cao nhất Chiêu quốc, học sinh thiên hạ ai cũng lấy tiến Quốc Tử giám làm quang vinh.


Thần sắc của Tiêu lục lang cũng rất bình tĩnh.


Hắn đứng ở trên cầu thang, nghe các thí sinh trong đại đường nhiệt nghị.


“Thế nhưng Quốc Tử giám không phải bệ hạ tự mình hạ chỉ đóng sao? Bởi vì trước đây chết cháy thiếu niên tế tửu. Thế nào đột nhiên lại mở lại?”



“Là Trang thái phó suất lĩnh nhiều đại thần xương cánh tay quỳ gối ngoài Kim Loan điện, quỳ ba ngày ba đêm cuối cùng cũng để bệ hạ động dung.”


“Trang thái phó thực sự là trung thần của Chiêu quốc a, trước đây bệ hạ hạ lệnh đóng Quốc Tử giám, phàm là người khuyên nhủ đều bị bệ hạ xử phạt.”


“Trang thái phó không bị xử phạt chứ?”


Quan tốt vì dân vì nước như thế, các thí sinh đều không hy vọng hắn rước họa vào thân.


“Làm sao có thể? Nếu như xử phạt cũng sẽ không mở lại Quốc Tử giám.”


Các thí sinh ngươi một lời ta một lời, nghị luận đến khí thế ngất trời.


Tiêu lục lang lộ ra thần sắc hồ nghi lại như có điều suy nghĩ.


Hắn rất nhanh không có tâm tình nghe bát quái, mặt không thay đổi trở về phòng.


Đồ của Lâm Thành Nghiệp đã được Chu quản sự phái người thu thập mang đi, Tiêu lục lang chỉ thu thập đồ của chính mình, thực túc ở khách sạn Chu quản sự đã thanh toán, không cần hai người moi bạc nữa.


Ban đêm, Phùng Lâm muốn đi ăn đồ ăn vặt nổi danh ở tỉnh thành.


“Tới chỗ này lâu như vậy, vì không ăn hỏng bụng, tất cả đều là ăn thức ăn của tiểu trù phòng làm, ta sắp hỏng rồi!” Phùng âm ủy khuất nói.


Bồi Tiêu lục lang đi phủ thành thi, nửa đường Phùng Lâm ăn bậy nên đau bụng, tuy là có Cố Kiều cho thuốc ngừng xổ, nhưng rốt cuộc cũng vẫn sợ hãi.


Thi hương không phải chuyện đùa, vi tránh cho giẫm lên vết xe đổ, mấy người bọn hắn vẫn tương đương ăn kiêng.


Tiêu lục lang vừa vặn muốn mua ít đồ cho người nhà, liền đáp ứng Phùng Lâm.


Nhai đạo tỉnh thành vừa rộng vừa dài, bốn chiếc xe ngựa chạy song song với đều không chút chen lấn, trái phải hai bên cửa hàng san sát nối tiếp nhau, người đi đường chen vai thích cánh, thật thật là cảnh tượng nhất phái phồn hoa.


Phùng Lâm nhìn đèn màu trong tay người bán hàng rong, hâm mộ nói: “Tỉnh thành quá náo nhiệt, náo nhiệt hơn huyện thành của chúng ta nhiều, phủ thành cũng không náo nhiệt như thế.”


Tiêu lục lang ừ một tiếng, xem là đáp lại hắn.


Phùng Lâm ước mơ nói: “Ngươi nói, kinh thành là dạng gì? Tỉnh thành đều náo nhiệt như vậy, kinh thành có thể càng náo nhiệt hay không? Nhai đạo của kinh thành có thể càng rộng hơn nơi này hay không, hả? Xe ngựa càng nhiều? Cửa hàng cũng lớn hơn?”


“Ân.” Tiêu lục lang lần thứ hai ân một tiếng.


Phùng Lâm cổ quái nói: “Ngươi ân gì? Nói như ngươi từng đi qua vậy! Ai, ta thật là muốn đi kinh thành a, nằm mộng cũng muốn đi, chỉ cần có thể đi một lần, đời này chết cũng không tiếc!”


Tiêu lục lang lạnh nhạt nói: “Kinh thành có gì tốt? Đất thị phi mà thôi.”


Phùng Lâm thở dài lắc đầu: “Ngươi không truy cầu, ngươi không hiểu!”


Quốc Tử giám là thánh địa của tất cả người đọc sách, nếu nói là Phùng Lâm từ trước là chỉ có sáu phần muốn đi kinh thành, hôm nay còn lại là mười phần, bình sinh nếu có thể tiến Quốc Tử giám một lần, liền không uổng công hắn hàn song khổ độc hơn mười năm.


Bất quá hắn vẫn có tự biết rõ, lấy tư chất của hắn căn bản thi không nổi, cũng sẽ không được phủ nha tiến cử.


Đặc sản của tỉnh thành là ma đường cùng thịt lừa.


Phùng Lâm cảm thấy không quá hứng thú với đường, thịt lừa trái lại cực thèm, hai người tới một cửa hiệu thịt lừa lâu đời, gọi hai chén canh thịt lừa, hai thịt lừa quay, cùng một chén nhỏ thịt lừa kho.


Tục ngữ nói thật hay, thịt lừa thơm thịt ngựa thối, đánh chết không ăn thịt lừa, nếu làm xong thịt lừa, đó là có thể thơm cả con đường.


Phùng Lâm khẩn cấp nếm thử một miếng thịt lừa kho: “Oa, ngon thật!”


Tiêu lục lang bị tay nghề của Cố Kiều làm quen miệng, lúc này cũng cảm thấy bữa thịt lừa này ngon.


Ăn cơm xong, hai người gọi tiểu nhị tới tính tiền, lại được báo cho biết đã có người thanh toán cho bọn hắn rồi.


“Ai nha?” Phùng Lâm hỏi, chẳng lẽ là Lâm Thành Nghiệp? Không đúng nha, tiểu tử kia không phải trở về phủ rồi sao? Nhanh như vậy đã chạy tới? Còn theo dõi bọn họ đến tiệm thịt lừa? Không ngồi cùng bàn ăn cơm với bọn hắn, chỉ tính tiền?


Tiểu nhị cười nói: “Là một vị lão gia họ Lưu.”


Sắc mặt của Tiêu lục lang lạnh xuống.


Phùng Lâm nhìn về phía Tiêu lục lang: “Ngươi quen?”


Tiêu lục lang đạm nói: “Không quen.”


Tiểu nhị lại cười nói: “Lưu lão gia nói, hắn ở Túy Vân lâu xếp đặt tiểu yến, khoản đãi Tiêu công tử cùng bằng hữu của người, khẩn cầu Tiêu công tử hãnh diện.”


“A, ta cho rằng xảy ra chuyện gì nữa, nguyên lai là một lão gia muốn làm quen với ngươi.” Bát cổ văn Tiêu lục lang thi phủ quá ưu tú, đoạn đường này không ít đụng phải người muốn tiến lên kết giao, Phùng Lâm tự nhiên cho rằng vị Lưu lão gia này cũng là một người trong đó.


Bookwaves.com.vn

“Ngươi đi không?” Phùng Lâm hỏi.


“Không đi.” Tiêu lục lang đứng lên, “Đi thôi, quay về khách sạn.”


“Nga.”


Hai người đi khách sạn ở một đêm, ngày mai dự định đi xa hành mướn một chiếc xe ngựa tốt, vừa tới cửa liền thấy một nam tử ăn diện nkiểu sai vặt cười tủm tỉm chờ ở bên ngoài: “Xin hỏi là Tiêu công tử cùng Phùng công tử ba? Lão gia nhà ta đã chuẩn bị xa giá, tiễn nhị vị công tử quay về huyện thành.”


“Lão gia nhà ngươi là ai?” Phùng Lâm hỏi.


“Lão gia nhà ta họ Lưu.” Sai vặt đáp.


Phùng Lâm nói thầm: “Không phải là vị ngày hôm qua chứ?”


Phùng Lâm nhìn lướt qua xe ngựa của đối phương, cừ thật, còn xa hoa xe ngựa của Lâm gia! Vị Lưu lão gia này lai lịch không nhỏ a!


“Không ngồi.” Tiêu lục lang không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.



Phùng Lâm: “. . .”


Được rồi!


Có tài tùy hứng!


Hai người mướn một chiếc xe ngựa nhanh nhất, tiêu nhiều gấp đôi bạc so với xe ngựa khác, ngựa không ngừng vó đi phương hướng huyện thành.


Sáng sớm Lâm Thành Nghiệp liền ra Lâm gia, hắn dự định tiễn Tiêu lục lang cùng Phùng Lâm một đoạn đường, kết quả lại nhào một khoảng không.


Hắn thở dài, đời này cũng không biết còn có thể gặp lại hay không?


Thi hương kết thúc, các nội liêm quan bắt đầu chấm bài thi.


Nội liêm quan tổng cộng mười hai người, bốn người một tổ, một tấm bài thi do bốn nội liêm quan cộng đồng phê duyệt, ý kiến xuất nhập không quá lớn tính tổng thành tích càng là, nếu có tranh cãi quá thì được trình đến trước mặt của chính quan chủ khảo cùng phó quan chủ khảo, do hai người định đoạt lại một lần.


Trận đầu thi tam kinh cùng thơ ngũ ngôn bát vận, chủ khảo độ chính xác cùng bút tích, năm rồi không phải xuất hiện độ chính xác cao, nhưng chữ viết không tốt, chính là xuất hiện chữ viết ưu dị nhưng độ chính xác không bằng một thí sinh khác.


Tình huống Năm nay có chút đặc thù, lại có thí sinh nộp lên một phần bài thi hoàn mỹ.


Một câu cũng không sai thì không nói, chữ còn viết tới nỗi để tất cả mọi người mặc cảm.


Hoàn toàn xứng đáng thủ tràng đệ nhất.


“Năm nay《 Hiếu Kinh 》 làm khó không ít thí sinh a.” Một nội liêm quan cười cảm khái, “Ngoại trừ bài mới vừa rồi kia, ta cũng không thấy được người thứ hai viết đúng toàn bộ《 Hiếu Kinh 》, ôi chao? Chờ một chút.”


Hắn vừa dứt lời, liền phát hiện lại một bài thi hết sức ưu tú, mặc dù không đến mức một chữ không sai, nhưng mạnh hơn bài lúc trước phê duyệt quá nhiều, vưu kì《 Hiếu Kinh 》, hắn viết đúng toàn bộ!


Nội liêm quan đối diện hắn nói: “Thật là trùng hợp, bên này của ta cũng có người viết đúng toàn bộ《 Hiếu Kinh 》.”


Hai người nhìn nhau cười.


Thí sinh năm nay. . . Ngoài ý muốn để người kinh hỉ a.


Bất quá duyệt đến bài thi vòng thứ hai, bầu không khí bắt đầu khẩn trương.


Phiên vương vẫn luôn là tâm phúc đại họa của triều đình, bọn họ hoặc là cường long từng chiếm giữ nhất phương, được triều đình chiêu an ban cho phong hào phiên vương; hoặc là vương gia đất phong có thêm huyết mạch hoàng thất.


Người trước có binh quyền, người sau có huyết mạch, thỏa thỏa tâm phúc đại họa.


Cho nên nói làm sao dung người khác ngủ say? Chỉ là triều đình hiện nay không có đủ thực lực giết chết những phiên vương này, bởi vậy trên dưới trong triều đại bộ phận quan viên cũng không chủ trương tước phiên.


Tuyên Bình hầu phủ nhất quán bất hòa với Trang thái phó, mà ở trên chuyện tước phiên, ý kiến của hai nhà bảo trì nhất trí thần kỳ.


Không người biết, khảo đề lần này thật ra là hoàng đế tự mình ra.


Hoàng đế chính là muốn nghe thử thanh âm của dân gian, muốn nhìn xem học sinh Chiêu quốc dưới thống trị của hắn đều có thấy xa cùng tâm tính thế nào, kết quả chính là một đống rắm cầu vòng lớn!


Bất quá trong đống rắm cầu vòng kia, có một văn thải hết sức xuất sắc, mặc dù hắn không chủ trương tước phiên, nhưng cũng không phải đang đón ý hùa theo hướng gió của triều đình, mà là từ thời cục thiết thực lợi và hại của toàn bộ Chiêu quốc, phân tích hậu quả khả năng tước phiên ngắn hạn mang tới, cùng với chính sách trấn an làm sao từ kinh tế cùng nông tang thu được đôi bên cùng thắng.


Đây là văn chương để tất cả nội liêm quan đều kinh diễm.


Không có gì bất ngờ xảy ra, đệ nhất vòng hai chính là nó!


Nhưng mà rất nhanh, một giám khảo phát hiện một văn chương chủ trương tước phiên khác, dùng từ được gọi là sắc bén a, các nội liêm quan nhìn mặt mũi trắng bệch.


Sao người này không trực tiếp lên Kim Loan điện mắng hoàng đế và văn võ bá quan cho rồi?


Bất quá, mắng là mắng hung, đạo lý phân tích cũng là để người chọn không ra chỗ sai.


Nguyên bản đọc bài trước, còn cảm thấy song phương hợp tác cùng thắng hoặc làm một lối ra mới, những thấy văn chương chủ trương tước phiên này, trong nháy mắt cảm giác đó là đang bảo hổ lột da!


Không tước phiên, Chiêu quốc sắp xong!


“Nương ách. . .” Phó quan chủ khảo lau mồ hôi lạnh trên trán, đột nhiên cảm thấy Chiêu quốc nguy cơ tứ phía!


Có thật Chiêu quốc lúc này đã nguy cơ tứ phía không?


Cũng không phải.


Chỉ là vài chực năm sau thì chưa chắc, thí sinh này dung nạp nguy cơ của vài chục năm sau tại trong bài văn luận đạo nho nhỏ này, để tất cả mọi người thiết thân cảm nhận được hậu quả cùng sợ hãi mà không tước phiên mang đến.


Công lực của người này, có thể thấy được!


Nhìn từ tố dưỡng văn học và bút lực, là thí sinh này thắng, vấn đề là, bọn họ dám phên loại văn chương “Nói chuyện giật gân” thậm chí đại nghịch bất đạo này thứ nhất sao?


Đây nếu là đưa tới trước mặt hoàng đế, thiên tử giận dữ, ai gánh nổi?


Hoàng đế chỉ là muốn xem tâm tích của các thí sinh, cũng không phải thực sự muốn nghe ai mắng hắn.


Các nội liêm quan do dự.


“Để, để ở một bên trước đi.” Chính quan chủ khảo nói.


Vừa buông liền buông hồi lâu, thậm chí còn bát cổ văn vòng ba đều chấm xong nhưng chưa gõ được hai bài văn kia ai được đệ nhất.


(Luna: Ta đoán, bài trước của ông An, bài sau của nam chủ. Ông nam chủ tán thành tước phiên)


Có vấn đáp: Lục lang thi hương sẽ là đệ nhất sao?

A: Sẽ

B: Không



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận