"Sao thế?" Lưu Chấn Hám lớn tiếng hỏi.
"Rượu của ngươi quá mạnh!" Sắc mặt cự nhân xanh lè:"Đây là rượu gì vậy?"
"Nước ngâm Quy châu của Tinh Vỹ Quy mấy ngày thôi". Lưu Chấn Hám cũng có điểm không tin là rượu mạnh đến vậy, cẩn thận nếm thử một ít, tức thì cổ họng có cảm giác nóng như có một ngọn lửa theo nước bọt từ Thanh đới đến thiêu đốt cả ruột gan.
"Rượu mạnh quá!" Lưu Chấn Hám đầu lưỡi tê dại, chụp hồ rượu của cự nhân nốc một hơi dài.
"Quy châu của Tinh Vỹ Quy? Là con Tinh Vỹ Quy đã sống rất nhiều năm phải không?" Cự nhân nhìn xuống thân thể, vỗ bôm bốp cho các tàn lửa văng bắn ra xa.
"Một ngàn năm tuổi". Lưu Chấn Hám lấy viên hắc sắc quy châu trong bình rượu ra, đưa qua đưa lại trước mặt cự nhân.
"Ngươi đem Tinh Vỹ Châu một ngàn năm ngâm trong ít nước như vậy, mà còn ngâm tới mấy ngày sao? Rồi sau đó chuẩn bị đem ra uống?" Cự nhân nhìn Lưu Chấn Hám như nhìn thấy một tên điên.
"Thế thì đã sao?" Lưu Chấn Hám có điểm không hiểu rõ.
"Tửu tinh loại cao thuần này có thể làm ngươi mất mạng đó!" Cự nhân tức muốn chết, tên Bỉ Mông trước mặt nếu không phải là ngu dốt không biết gì cả thì cũng là thấy sai mà không nhận rồi lại dương dương đắc ý để cho mình bị lửa rượu đáng sợ thiêu chết.
"Bây giờ thì không có gì rồi, ta chỉ uống rượu của ngươi thôi!" Lưu Chấn Hám cầm túi rượu treo trên ngọn lửa, tay kia cầm bình rượu gỗ của cự nhân thỉnh thoảng lại hớp mấy hớp lớn.
"Người đi đường, ngươi uống ít một chút được không, rượu này là do Mang Khắc hầu trên núi pha chế, ngươi cũng nên để lại cho ta một ít chứ!" Cự nhân có điểm nuối tiếc nói.
"Rượu do hầu tử pha chế?" Lưu Chấn Hám lại hớp một hớp lớn, liếm mép nói:"Khá tốt, khá tốt"
"Đây là đặc sản của Nam Thập Tự Tinh Sâm Lâm!" Cự nhân kiêu ngạo nói:"Trừ Ân Đặc Thụ Nhân bọn ta ra không có ai có được khẩu phúc này!"
"Ân Đặc Mục Thụ Nhân?" Lưu Chấn Hám chưa từng nghe Hải Luân nói về chủng tộc này, thoáng ngẩn người ra.
Hắn chỉ biết là trừ bộ lạc Thái thản cự nhân ra, trong dãy Nam Thập Tự Tinh Sâm Lâm trải dài liên miên bất tuyệt tiếp nối Bạch Lệnh Sơn mạch chỉ có một vương quốc tinh linh, nhân khẩu khoảng chừng năm ngàn người, chia thành ba bộ lạc sống tản mát trong sâm lâm. Nghe Hải Luân nói là tinh linh tộc vô luận là nam hay nữ cũng đều xinh đẹp tuyệt luân, có cá tính thiện lương và thông minh, thị giác và thính giác vô cùng linh mẫn. Bọn họ có thể vĩnh viễn trẻ tuổi khỏe mạnh, tuổi thọ đạt tới ba bốn ngàn năm, có thể bị giết chết hoặc bởi vì vỡ tim mà chết. Nghe nói mỗi tinh linh đều cực kỳ thiện xạ, cho dù là đi nhanh trong đêm đen rừng rậm, họ cũng có thể nhanh chóng bắn trúng mắt con chim nhỏ cách đó hơn trăm mét.
Chính vì e ngại thuật bắn tên của tinh linh, Bỉ Mông quốc vương bệ hạ sau khi điều tra nhiều lần đã sai xạ thủ Bán nhân mã Hào Tư tộc đến làm tộc phụ thuộc cho Bỉ Nhĩ tộc. Việc này kỳ thực rất là nhịn đau mà bỏ những thứ mình yêu thích. Trong Bỉ Mông, sức công kích xa chính là một vấn đề nan giải, Hào Tư tộc Bán nhân mã xạ thủ chính là cung tiễn thủ giỏi nhất của Bỉ Mông, trong thần thoại viễn cổ, chòm sao xạ thủ trên trời chính là ông tổ Ái Áo Lợi Tư của Bán nhân mã tộc. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lưu Chấn Hám nhìn khắp trên dưới tên cự nhân này vẫn không thể biết được y thuộc chủng tộc nào.
"Thực sự không ngờ Ân Đặc Mục Thụ tộc bọn ta hiện tại đã biến mất trong ký ức Bỉ Mông rồi." Cự nhân không kềm được mà thổn thức.
"Không phải như vậy đâu, vui lòng nói cho ta biết đi!" Lưu Chấn Hám hểnh mũi lên hít mấy cái:"Ta chỉ là một kẻ Bỉ Mông ở thôn quê, kiến thức rất là nông cạn!"
"Không giống như động vật các ngươi tiến hoá thành người, Ân Đặc tộc bọn ta là giống người trí tuệ do thực vật tiến hóa nên." Cự nhân thò tay lấy điếu xì-gà mà do Lưu Chấn Hám há hốc miệng làm rớt xuống đất, đưa lên miệng ngậm:"Đừng kinh hãi, Bỉ Mông tế tự thân ái, trí tuệ của ngươi bảo chứng rằng những gì ngươi nghe ta nói là thật, sau khi trải qua mấy vạn năm tiến hóa, cấu tạo thân thể của các sinh vật có trí tuệ bọn ta cơ bản đều như nhau cả, bất kể là do động vật tiến hóa mà thành hoặc do thực vật tiến hóa mà thành, đều là một đạo lý!"
"Âu Bỉ Tư Lạp kỳ!" Lưu Chấn Hám thực sự có điểm khủng bố:"Vậy bọn người Ân Đặc các ngươi bình thường ăn cái gì? Cũng giống như bọn ta sao? Cũng ăn thịt hả?"
"Bỉ Mông tế tự thân ái! Trong thức ăn cũng có thực vật vậy! Bọn ta chẳng qua cũng có ăn thịt thôi!" Mục Thụ Nhân nói, tựa hồ như có ý cười nhạo vẻ kinh hãi của Lưu Chấn Hám.
"Vậy ra ngươi đã nhìn ra được thân phận tế tự của ta!" Lưu Chấn Hám có điểm không thích lắm, bản thân hắn vừa rồi giật mình kinh hãi, thực sự đã làm mất thân phận tế tự tri thức uyên bác.
"Lúc Thần ma đại chiến, ta cùng Bỉ mông thú nhân các ngươi chống lại sự xâm nhập của ma tộc đến từ Thời không liệt phùng ở Nam Thập Tự Tinh Sâm Lâm." Mục thụ nhân khinh thường nói:"Khi ấy nhân loại vẫn còn một thành viên trong Bỉ Mông các ngươi, chưa hề bội phản chiến thần Khảm Mạt Tư!"
"Âu Bỉ Tư Lạp kỳ!" Lưu Chấn Hám hỏi:"Năm nay lão huynh bao nhiêu tuổi?" Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Ta ư?" Mục thụ nhân thương cảm nói:"Ta cũng đã quên mất tuổi tác của mình, năm tháng kéo dài khiến ta cơ hồ như không nhớ được những việc đã qua trong quá khứ, Mục thụ nhân bọn ta có thọ mệnh siêu trường, thậm chí Mô Đặc tộc trong Bỉ Mông cũng không bằng bọn ta!"
"Nguyên lai là vị trưởng giả tôn kính!" Lưu Chấn Hám tỏ thái độ tôn kính.
"Không cần phải thế đâu, Bỉ Mông tiểu tử. Từ trên người của ngươi có ẩn ước một cỗ long tức (khí tức của rồng) làm người ta nghe thấy không dám tiến lại gần, ta cũng biết rằng ngươi không phải chỉ đơn giản là một Bỉ Mông linh hồn tế tự. Cho dù là dũng sĩ cường đại nhất Bỉ Mông cũng không dám một mình xuất hiện trong khu rừng đáng sợ đầy ma thú này!" Mục thụ nhân cừơi ha hả:"Không ngờ rằng mấy con cự long năm đó ta gặp được, hiện tại không biết có còn sống hay không, thực sự khiến người hoài niệm".
"Vì sao trong Bỉ Mông vương quốc không hề có tài liệu nào liên quan tới Ân Đặc tộc Muc Thụ nhân? Ta thực sự là kỳ quái!" Lưu Chấn Hám cười xòa. Bất quá hắn cũng có điểm không hiểu, tên Mục thụ nhân ngậm miệng mở miệng thì đều là các sinh vật cường đại từng cùng Bỉ Mông thú nhân kề vai tác chiến, sao hiện nay lại không nghe ai nhắc gì đến.
"Có khả năng là chiến dịch một ngàn năm trước đã tiêu hủy nền văn minh và ghi chép của các ngươi. Năm trăm năm gần đây, ta chìm trong trong giấc ngủ dài bởi vì cô độc nên cứ cách một ngàn năm ta lại ngủ một thời gian dài, từ vòng tuổi trên thân thể mình ta cũng có thể biết được mình đã ngủ lâu đến mức nào!" Mục thụ nhân xoa xoa cánh tay, trong mắt không nén được vẻ bi thương:"Ân Đặc tộc bọn ta chính là chủ nhân của sâm lâm, cũng giống như mục dân chăn thả La Toa Thú của bọn ngươi, Mục thụ nhân bọn ta cũng là mục dân nuôi trồng sâm lâm. Năm đó, ta từ Á Đặc Lan Đế Tư đại lục xa xôi đi đến Đa Não đại lục, lúc đó chỉ là bãi chiến trường của trận Thần ma đại chiến, một ngọn cỏ còn chưa mọc, còn hiện tại thì Nam Thập Tự Tinh Sâm Lâm đã là lục sắc bảo khố mỹ lệ nhất đại lục này rồi."
"Trồng trọt rừng cây?" Lưu Chấn Hám không nói được gì, mảnh rừng này ít ra cũng trải qua vạn năm lịch sử, ai mà có thể làm được?
"Hiện tại quê hương Á Đặc Lan Đế Tư đại lục của ta đã tan thành mây khói trong biển cả vô biên, không biết tộc nhân của ta bây giờ hiện ở nơi nào..." Mục thụ nhân tiu nghỉu rít một hơi xì-gà, ém khói vào trong.
Lưu Chấn Hám nghe y nói bất giác cũng cảm thấy mấy phần đồng mệnh tương liên, bản thân mình há chẳng phải cũng như vậy sao? Quê hương ôi... đã là một cơn mộng xa xăm lắm rồi...
"Mục thụ nhân bọn ta đều có năng lực giao lưu với cây cỏ, ngày trước khi ta vừa tỉnh lại đã nghe các lão cổ thụ trong rừng đều nói rằng một tên Bỉ Mông tế tự cường đại tới đây săn giết ma thú, nên mới lại đây xem xem, ma thú cũng có quyền lợi sinh tồn của chúng, Mục thụ nhân bọn ta yêu quý sinh mệnh phi thường, tất nhiên cũng hy vọng rằng bảo trì được cân bằng của sâm lâm". Mục thụ nhân vụng về phà ra một luồng khói thuốc nhìn Lưu Chấn Hám nói.
"À à..." Lưu Chấn Hám cười rộ, trong lòng thầm nghĩ, ngươi thật biết khoác lác, cây cối mà cũng biết nói chuyện sao? Thật quá nực cười.
"Ta vốn không gặp người lạ, ta già rồi, sớm đã có tập quán cô độc. Bỉ Mông tế tự thần kỳ, ngươi có biết vì sao ta lại hiện thân gặp ngươi hay không?" Mục thụ nhân nhìn Lưu Chấn Hám cười hỏi.
"Bởi vì ta so ra thì tài cán hơn?" Lưu Chấn Hám sờ sờ mũi.
"Ngươi thật rất tài năng, chàng trai à, có lẽ là ngươi tài năng hơn rất nhiều người. Nhưng cho dù tài năng như tinh linh, trong mắt của mục thụ nhân cũng chẳng hơn được một cây vân sam lùn mập." Mục thụ nhân cười cười chỉ vào quả dưa nằm trên mặt đất nói:"Quả dưa này của ngươi thật kỳ diệu phi thường, ta tuy khoe khoang là chủ nhân sâm lâm cũng chưa từng thấy qua quả dưa nào có hương vị ngọt ngào như vậy. Quả dưa này làm cho ta không nén được phải xuất hiện gặp ngươi, người Mục thụ nhân có thú vui thu thập các loại thực vật kỳ diệu giống như cự long thích thu thập kim tệ. Có thể cho ta biết quả dưa này có từ đâu hay không?"
"Đến từ đất nước sa mạc". Lưu Chấn Hám nhớ lại một lúc rồi đáp.
"A..." Mục thụ nhân bỗng dưng bừng tỉnh:"Thảo nào ta chưa từng thấy qua, nguyên lai là thực vật trong sa mạc, cấm địa của Mục thụ nhân bọn ta".
"Mục thụ nhân các người cũng có cấm địa sao?" Lưu Chấn Hám nhìn thân hình cao lớn của y, trong lòng nghĩ tên này hóa ra cũng là con quỷ nhát gan.
"Bọn ta là từ thực vật tiến hóa thành, đối với sa mạc thật sự có phần sợ hãi. Sở dĩ trong sa mạc không có khu rừng nào cũng là vì không có Mục thụ nhân đến đó trồng trọt". Mục thụ nhân mỉm cười nói.
Nói thừa! Lưu Chấn Hám thầm nghĩ, sa mạc mà có rừng cây thì còn gọi là sa mạc sao.
"Ngươi còn loại dưa này không?" Mục thụ nhân hỏi Lưu Chấn Hám:"Ta muốn cùng ngươi trao đổi đồ cất giữ".
"Loại dưa này ta có rất nhiều, không biết ngươi chuẩn bị lấy gì đánh đổi?" Lưu Chấn Hám nghe đến việc trao đổi đồ tàng trữ, cả người hưng phấn hẳn lên, sau mấy lần lừa gạt thống khoái, hắn luôn luôn nhớ mãi. Huống gì tên Mục thụ nhân chất phác thật thà này sớm ngửa con chủ bài rồi, hắc hắc, yêu thích thực vật giống như lão long yêu thích kim tệ a.
"Từng nghe nói qua ở nơi sâu nhất ở sâm lâm, một địa phương bí ẩn có Sinh Mệnh Chi Tuyền (suối sinh mệnh) và Nguyên Tố Chi Tuyền (suối mana) hay không? Đó đều là tinh hoa của tinh linh sâm lâm kết tinh lại sau ngàn vạn năm". Mục thụ nhân lấy một mộc hồ trong lớp y phục lá cây ra:"Sâm lâm sinh mệnh chi tuyền là dòng suối tinh hoa của việc thai nghén sinh mệnh, mỗi giọt có thể biến đại địa hoang vu thành đất đai phì nhiêu, có thể làm cho thực vật trong một ngày phát triển thành trạng thái phát triển mạnh mẽ nhất của mười năm. Còn Sâm lâm nguyên tố chi tuyền có chứa lực lượng nguyên tố sung mãn, nó có thể giúp cho tế tự bổ sung ca lực trong chớp mắt, cũng có thể giúp ma pháp sư bổ sung ma lực, đối với tế tự ngươi thực tại là quá thích hợp. Trong cái mộc hồ này của ta là nguyên tố chi tuyền thuần chính nhất, lại là của ta thu thập được mấy ngàn năm trước, ta có thể dùng nó để trao đổi với loại dưa kỳ diệu của ngươi không?"
"Không được" Lưu Chấn Hám thất vọng vô cùng.
Nguyên Tố Chi Tuyền đối với Hải Luân thì rất là hữu dụng, đối với hắn thì không có một điểm giá trị sử dụng. Ca lực của hắn đã giảm xuống mức gần như bị phế, chiến ca chính quy không thi triển được, ca khúc tự sáng chế thì không thể để người ta biết, sau khi ngâm xướng chiến ca toàn thân phảng phất như có cảm giác thoát lực làm hắn cảm thấy chiến ca căn bản cũng giống như gân gà (Chú: ăn không có vị, bỏ thì lại tiếc - Tam Quốc Chí, Dương Tu đoán ý Tào Tháo).
"Sao?" Dù cho Mục thụ nhân kiến đa thức quảng (biết nhiều hiểu rộng) cũng bị tên tế tự này làm cho hồ đồ, lại có thể có tên tế tự không cần thứ bảo vật trân quý bổ sung được ca lực trong chớp mắt sao?
"Ngươi còn có gì nữa không?" Lưu Chấn Hám hỏi.
"Ngươi cần gì?" Mục thụ nhân có điểm khó nhằn tên khốn kiếp này.
"Ngươi có cái này không?" Lưu Chấn Hám nghiêng mặt, xoa xoa hai ngón tay ra dấu cần tiền.
"Y Tư Khấu Tư mễ! Ân Đặc tộc bọn ta ghét nhất là kim loại." Mục thụ nhân phiền muộn thốt ra mấy tiếng địa phương, tên khốn kiếp này nguyên lai là kẻ hám tiền.
"Khảm Mạt Tư!" Lưu Chấn Hám cảm thấy tẻ nhạt vô vị:"Ngươi đừng nói với ta rằng trên người u.ngươi chỉ có thực vật thôi nhé".
Mục thụ nhân gật gật đầu.
"Thế này vậy, ngươi không phải là quen biết mấy con rồng già sao? Ngươi đi tới mượn tiền chúng rồi sau đó chúng ta lại trao đổi, như vậy được không?" Lưu Chấn Hám nghĩ tới biện pháp chiết trung này.
Mục thụ nhân bị hắn nói đến mức thực sự tắt tiếng không nói được tiếng nào, ngẩn ra một lúc không biết nói sao mới tốt.
"Ngươi thực sự không có thứ gì đáng tiền sao?" Lưu Chấn Hám chưa hết hy vọng hỏi:"Ngươi không có nhân sâm vạn năm sao? Có vạn niên tuyết liên trên Thái mục nhĩ lạp không..."
"Ngươi cho là việc này như xem tiểu thuyết sao?" Mục thụ nhân liền nổi giận, không còn dáng vẻ của một người sống lâu cả vạn năm mà là một cây lão thụ chưa trưởng thành.
"Ngươi không có lương thực thực vật ăn ngon cho no sao? Sản lượng chỉ cần nhiều là được" Lưu Chấn Hám nghĩ đến hắn đang phải nuôi nhiều miệng ăn, linh quang thoáng hiện.
"Cái đó thì ta có!" Mục thụ nhân thấy tên gian thương này cuối cùng cũng hỏi đến thứ mà y có, lập tức lúng túng tay chân rút ra một bao hạt giống.
Hạt giống có màu vàng ngà, từng viên tròn lẵn, có xen vào màu xanh lục của lá cây nhìn càng thêm khả ái.
"Đây là cái gì đây?" Lưu Chấn Hám hỏi.
"Đây là tàng phẩm của gia gia chúng ta, là thực vật Sa la tiêu (chuối Sa la) từ thời thượng cổ thần. Loại thực vật này hiện nay đã tuyệt chủng, lúc đó là thực vật chủ yếu của các loại á thú ăn cỏ cường đại! Thân cây cao nhất có thể cao tới tám nhận, hình dáng đẹp đẽ, tán lá lớn nhất có thể xòe ra đến ba nhận, bung ra bốn phía, ưu nhã độc đáo. Trong tán lá của nó là quả chuối thuộc hàng cao cấp nhất, mùi hương dịu ngọt, sau mỗi lần thu hoạch lại có thể tiếp tục mọc ra". Mục thụ nhân nói.
"À à, giống như rau hẹ!" Lưu Chấn Hám cười nói.
"Đáng tiếc là tuy có công năng đó nhưng Sa la tiêu đã bị á thú có sức ăn mạnh mẽ ăn gần như tuyệt chủng. Ta nghĩ là trong nhà ngươi có cần phải nuôi dưỡng mấy tên long thú đó phải không?" Mục thụ nhân cừơi.
"Cũng xấp xỉ cỡ đó". Lưu Chấn Hám mặt như mếu. Mấy tên nhóc, cùng lão tử, mấy trăm đồng nam đồng nữ cùng Quả Quả cũng ăn cỡ đó.
"Thành thực giới thiệu Sa la tiêu cho ngươi đó!" Mục thụ nhân lấy một nửa hạt giống trong túi ra, rồi đưa tới trước mặt Lưu Chấn Hám.
Lưu Chấn Hám lắc lắc đầu:"Ta nghĩ là ta vẫn còn có điểm thua lỗ, ngươi có thực vật tốt như vậy, tốt nhất là nên bán lấy kim tệ, có thể kiếm tiền được. Ngươi cho dù có tặng thêm cho ta thì cũng có thể tiếp tục bán tiếp lần thứ hai".
Cho dù Mục thụ nhân tính tình ôn hòa lương thiện, yêu thích hòa bình cũng không nhịn nổi thái độ trở mặt này của hắn.
Nhìn lại quả dưa chưa từng thấy qua, Mục thụ nhân cố gắng hít một hơi dài, lại lấy ra một bao hạt giống như vậy:"Đây là Thiên sắc điểu la đã tuyệt chủng, hoa nở ra rất mỹ lệ, mỗi đóa hoa có một màu sắc riêng biệt, trong một ngày không hề có đóa hoa nào có màu sắc trùng nhau, loại Điểu hoa la này có thể làm cho các nữ nhân tranh giành nhau, màu lục có thể dùng để đính lên trang sức, ngoài ra... Loại Thiên sắc điểu la hoa này nếu kết thành quả màu hồng thì loại quả này có tác dụng rất tốt, nó có thể hấp thu mùi vị của cơ thể".
"Hấp thu mùi vị cơ thể? Cái này là công dụng gì? Không thể đổi thành tiền!" Lưu Chấn Hám coi thường nói.
"Ngươi thật quá u mê!" Mục thụ nhân nhìn cái tên Bỉ Mông đầu óc không linh hoạt này:"Trong Bỉ Mông thú nhân các ngươi và nhân loại, không phải có nhiều người có mùi hôi nách sao?"
"Ta không có" Lưu Chấn Hám cảm thấy buồn cười, càng nghe càng hay, chỉ là hơi tệ chút.
"Thật là rất tốt đó, ngươi lấy quả cây xuống, đem bán cho những người "nặng mùi" thì không phải là sẽ kiếm tiền được sao?" Mục thụ nhân nói.
"Đúng a!" Lưu Chấn Hám vỗ vỗ đầu, vừa vui mừng vừa kinh ngạc cầm lấy bao hạt giống.
Ha! Tên động vật tiến hóa khốn kiếp này lại có bệnh hôi nách như thế, Mục thụ nhân cảm thấy buồn cười.
"Ngươi lấy đi!" Lưu Chấn Hám cầm một bao hạt giống dưa hấu đưa cho Mục thụ nhân, còn lưu lại một bao cho mình.
"Ngươi không hề gì" Mục thụ nhân cười nói:"Ngươi thực có thức ăn do Hoắc Bỉ Đặc Bán Thân Nhân nấu ra đưa ra khoản đãi ta, hôm nay ta thực sự cảm ơn ngươi!"
Lưu Chấn Hám không hề nói gì, cứ nhón chân nhìn về phía sau Mục thụ nhân.
"Ngươi nhìn gì thế?" Mục thụ nhân chậm chạp xoay mình nhìn ra phía sau, phía sau ngoại trừ cây rừng đen thui thì không có gì cả.
Lưu Chấn Hám thừa lúc y xoay người, chụp lấy bình mộc hồ đựng nguyên tố chi tuyền nốc một ngụm lớn.
Đến lúc Mục thụ nhân đã xoay hẳn đầu lại, Lưu Chấn Hám đã kết thúc xong công việc, mộc hồ đựng khoảng 10 ga-lông sinh mệnh chi tuyền đã bị hắn lấy đi ít nhất cũng hai ga-lông.
Tham ố không thể quá nhiều.
Lưu Chấn Hám đánh giá dáng người và sức lực của tên Mục thụ nhân này, ước lượng ít đi năm cân, mười cân đối với y chắc cũng không hề có khác biệt mấy.
"À, à, ta vừa nhìn thấy một ngôi sao băng, vì ngươi mà có một ước nguyện, mong cho ngươi sớm ngày tìm được tộc nhân của mình!" Lưu Chấn Hám gương mặt vô cùng thành thật nhìn Mục thụ nhân.
Mục thụ nhân cả nửa ngày không nói tiếng nào, chỉ im lặng nhìn hắn, trong mắt lộ vẻ cảm động.
"Đa tạ ngươi!" Mục thụ nhân cảm kích gật đầu, lấy nguyên tố chi tuyền đeo bên hông ra, cầm lấy mộc hồ đựng hầu tử tửu đưa cho Lưu Chấn Hám:"Hồ rượu này ta tặng cho ngươi, Bỉ Mông tiểu tử thân ái của ta!" Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bà nội ngươi! Lưu Chấn Hám trong lòng kêu lên hối hận, sớm biết thế thì ta đã đổi vị trí hai bình mộc hồ rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...