Thú Huyết Phi Đằng


Lưu Chấn Hám một thân một mình lên đường ra đi, không biết đã qua bao lâu thì từ Bạch Lệch sơn mạch tiến vào trong Nam Thập Tự Sâm Lâm.
Không hề có vướng bận gì phải lo, Lưu Chấn Hám hoàn toàn dung nhập vào thế giớ tự nhiên bát ngát, cảnh sắc trong Nam Thập Tự Sâm Lâm rất đẹp, dây leo bò khắp nơi cùng rêu xanh phủ đầy mặt đất. Nơi đây có một cây cổ thụ cao chọc trời, toàn bộ thân cây cao trên bốn mươi mét, thú kêu chim hót, tiếng thông reo rì rào càng lộ ra vẻ tĩnh mịch cổ xưa.
Lưu Chấn Hám sở dĩ chưa đi từ Đa Não hoang nguyên đến nơi trú ẩn của Bỉ Nhĩ tộc Hùng nhân, chủ yếu là vì bọn địa tinh phiền phức chịu không nổi, ngoài ra còn có nguyên nhân là hắn muốn gặp Thái thản cự nhân ở nơi này.
Sâu trong Nam Thập Tự Sâm Lâm rộng lớn, các đồi núi chập chùng mọc đầy cây cối tốt tươi cao thấp không đều, ở trong Sâm lâm không hề nhìn thấy được mặt trời có mấy chục bộ lạc cự nhân sống phân tán ở các dãy núi đồ, bọn này được cho là hậu duệ của Thái thản tộc trong truyền thuyết, thân cao khoảng năm nhận, sức khỏe vô cùng có thể lấy đá lớn ném gãy cây cao một cách dễ dàng. Chủng tộc cự nhân bài ngoại cực độ, bọn chúng chỉ có thể thân cận với Ải Nhân, ngoài ra các chủng tộc khác nếu như xâm phạm tới lãnh địa liền bị bọn chúng đạp nát thành tương thịt.
Nguyên bổn trấn thủ khu vực này tốt nhất là nên tuyển lựa Nga Lặc Phân cự tượng dũng sĩ có thần lực trời sinh mạnh mẽ nhưng Tượng tộc tráng đinh quá ít lại từng được phái đi trú đóng ở biên cảnh Đông Bắc, cho nên Bỉ Mông quốc vương mới hạ xuống một bậc, điều phối Bạo hùng võ sĩ Bỉ Nhĩ tộc, một trong năm quý tộc đến nơi này trấn thủ.
Tuy Bỉ Nhĩ tộc bạo hùng võ sĩ lực lượng khó thể đương cự với Thái thản cự nhân nhưng tộc phụ thuộc của họ, Bố Nhĩ tộc Ngưu đầu nhân chiến sĩ, cũng có lực lượng mạnh mẽ như vậy gia nhập, sau khi hai tộc dung hòa với nhau, ít nhất cũng có đủ số lượng có thể làm Thái thản độc nhãn cự nhân phải kiêng dè.
Lưu Chấn Hám từ khi có được long lực trớ chú, sức lực rất là sung mãn mạnh mẽ, hắn thực tại rất muốn cùng mấy cự nhân này đọ sức vài phen.
Nhưng đáng tiếc cho hắn là từ lúc tiến nhập vào Nam Thập Tự Tinh Sâm Lâm rộng lớn này lại không gặp được một bộ lạc cự nhân nào mà ngược lại ma thú xuất hiện không ít.
Song túc phi long, Hấp huyết cự biên bức, Sư thứu hầu như mỗi bước đi đều gặp được một chủng loại mới, thật đã làm cho Lưu Chấn Hám đại khai nhãn giới. Dần dần hắn cũng đánh giá được một chút việc, nơi này ma thú tựa hồ phân chia địa bàn khá nghiêm ngặt, mỗi ngày hành tẩu ở địa phương nào, lỡ như lọt vào địa giới của loại ma thú khác thì lập tức bị công kích ngay. Các nơi có thác nước và suối đều là khu vực công cộng, so ra tương đối an toàn.

Đi suốt mấy ngày, túi của Lưu Chấn Hám đã chứa đầy mấy khối ma thú tinh hạch cực phẩm của những con mạo muội tới khiêu chiến với hắn, toàn bộ đều ngã gục dưới cây Mật Tập Trận đáng sợ và nắm đấm của Vân Tần Trai Đãi Kim Nhân.
Lưu Chấn Hám chỉ có duy nhất một lần tiếc nuối là hôm nay gặp được một con độc giác thú hiếm thấy, tới lúc hắn phóng Mật Tập Trận tới thì nó đã chạy cong đít rồi.
Tiểu quỷ nhát gan! Lưu Chấn Hám chỉ theo hướng con độc giác thú đang chạy cực nhanh mà ngoác miệng chửi lớn.
Đến khi đêm đến chui vào nơi đóng trại, Lưu Chấn Hám đếm lại các cuộc hành trình rồi lại lấy bản địa đồ ra coi mấy lần, tính toán xem thì thấy từ đây đi tới nơi trú đóng của Bỉ Nhĩ tộc không còn quá xa nữa, tâm tình cũng khá cao hứng, lão Lưu cầm mớ thu hoạch được nửa tháng nay của mình đắc ý đem ra xếp thành một hàng, mấy viên tinh hạch to lớn dưới ánh lửa bập bùng chiếu rọi tán phát ra ánh sáng mê ly mỹ lệ, làm Lưu Chấn Hám mở cờ trong bụng.
Bất quá có điều đáng tiếc là trong lúc chiến đấu với sư thứu, Kim nhân vốn đã bị nhiều vết thương nay lại bị tổn hại thêm một cánh tay. Phát hiện này làm cho Lưu Chấn Hám dù đang vui vẻ không kềm được cũng có cảm giác nuối tiếc là lợi bất cập hại. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hắn giờ mới hoàn toàn minh bạch nguyên nhân vì sao khi ngày đó bọn tế tự cùng bọn La Bá Đặc đối với việc hai người linh hồn tế tự bọn họ đến Nam Thập Tự Sâm Lâm thí luyện lại có biểu tình ám muội như thế.
Khu rừng đầy các loại ma thú như thế này không có quân đội đi theo hộ tống, nếu như thực lực bản thân không cường hãn, thực tại đúng là đi tự sát chứ không sai.
"Quả nhiên Thôi Bội Thiến sư phụ lo lắng không sai, lại có thể đi cấp cho ta nhiều tinh hạch, nàng ta thật quá xinh đẹp, vừa xinh xắn lại đầy đặn, eo lưng mỗi khi di chuyển thật là câu hồn người ta". Lưu Chấn Hám ngậm một điếu xì-gà lớn, nhìn lên bầu trời đêm dày đặc sao trời, trong lòng dấy lên một đợt nghĩ ngợi lung tung, tâm tư hồ đồ loạn cả lên.
"Không biết nàng ta cùng Mục Lí Ni Áo sư tổ ngày đó buổi đầu gặp nhau như thế nào, rốt cuộc mỹ nữ xà động phòng như thế nào nữa?" Lưu Chấn Hám càng nghĩ càng lệch lạc, cất tiếng cười "Hắc hắc", một cơn gió lạnh thổi đến làm hắn giật mình rồi tự mình sỉ vả mình suy nghĩ vô sỉ hạ lưu.

Mùi thức ăn vùi trong đống lửa bay sực nức làm gián đoạn những suy nghĩ vẩn vơ của Lưu Chấn Hám.
Lưu Chấn Hám vẹt đám lửa ra, dùng loan đao đào lớp đất mỏng trong đám lửa lên, một trái dưa hấu lớn nóng hổi hiện ra.
Quả dưa hấu này còn lại trong thời gian lúc đầu trở về từ hoang đảo, lúc ấy tổng cộng có không tới mười quả, Lưu Chấn Hám đưa cho ba mỹ nữ mỗi người một quả, còn dư bao nhiêu đều đem cho bọn Cổ Đức hết. Hải Luân và Ngưng Ngọc đều sớm đã đem cho con tiểu súc sinh ăn hết, hai nàng đều thích chăm sóc Quả Quả, nuôi dưỡng nó làm cho nó càng lúc càng phát phì. Chỉ một mình Ngải Vi Nhĩ là tiếc nuối không được ăn quả dưa hấu đó, Quả Quả vừa định ăn thì bị nàng chửi mắng cho một trận.
Ngày đầu tiên Lưu Chấn Hám tiến vào Nam Thập Tự Sâm Lâm, lục trong bao hành lý mang theo thì phát hiện ra quả dưa hấu này, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Kỳ thực hiện tại Ngải Vi Nhĩ đã cải biến tốt đẹp hơn trước rất nhiều rồi! Lưu Chấn Hám nghĩ đến chuyện lúc trước, rồi nghĩ đến tình cảnh hiện giờ mới thấy rằng thực sự mình đã có thái độ kỳ thị đối với tiểu Ngải.
Sau này sẽ đối đãi với nàng ta tốt hơn, Lưu Chấn Hám vừa nghĩ vừa bổ trái dưa ra.
Một làn hương thơm nhẹ nhàng vấn vít tức thì lan tỏa, Lưu Chấn Hám tận tình hít hà hưởng thụ.
Mặt trong trái dưa đã bị khoét rỗng, nhét vào trong đó hai con gà nhồi hạt phỉ, vị ngọt của thủy quả cùng mùi thịt rừng đặc trưng hòa quyện với nhau thành một món ăn thơm ngon đậm đà.

"Ha ha! Một trứng ấp hai con phượng!" Lưu Chấn Hám xoa tay dụi tắt điếu xì-gà, cắt hai nhánh rễ cây trên mặt đất chuẩn bị gọt thành đôi đũa. Thời gian này, Lưu Chấn Hám cả muỗng để ăn cơm chỉ sợ cũng đã sử dụng qua rồi.
"Thơm quá!" Một âm thanh như sấm rền vang lên làm cả cánh rừng tĩnh mịch đều vang vọng chấn động một hồi.
Lưu Chấn Hám ngẩng đầu lên, thấy trong ánh lửa chiếu bập bùng một bóng người cao lớn từ từ bước ra trong bóng tối.
Thân ảnh này từ từ hiện ra rõ rệt, là một cự nhân cao khoảng hơn bảy, tám mét, y phục trên người chế từ các loại lá cây, toàn thân trên dưới lông tóc xồm xoàm dài như rễ cây, da mặt như bôi một loại dầu mỡ màu vàng, ẩn ước chút màu xanh lục. Mái tóc rối bù cùng hàm râu tua tủa tựa hồ như dây leo đen nhánh trên thân cây cổ thụ ngàn năm, dưới ngọn gió đêm thổi tới, nhẹ nhàng đu đưa rì rào qua lại.
Tên ăn xin này có phải là quân dã chiến của cự nhân không? Lưu Chấn Hám lúc đầu thì há hốc mồm, sau lại phì cười.
"Người khách ban đêm à, thức ăn của ngươi thơm thật đấy!" Cự nhân tựa hồ rất sợ lửa, đi vòng qua ngọn lửa tới bên cạnh Lưu Chấn Hám. Lưu Chấn Hám nhìn nhìn vào y.
Hai chân cự nhân lộ ra dưới lớp y phục bằng lá cây to lớn vô cùng, cơ bắp cường tráng hữu lực, trên da không hề có lông măng, chỉ có các đường vân như vòng tuổi của cây, một vòng là một tuổi.
"Muốn ăn chung không?" Lưu Chấn Hám cầm món gà ăn mày nấu dưa hấu lên đong đưa.
"Thật là cảm ơn ngươi!" Cự nhân ngồi xuống, thân thể to lớn cơ hồ che lấp hết cả khoảng không đằng sau.
"Dáng người của ngươi to lớn như vậy, ta thực sự lo sợ là ngươi ăn không đủ! Ngươi là người Thái Thản cự nhân phải không? Ta nghe nói song nhãn cự nhân có thể cao đến bảy, tám nhận". Lưu Chấn Hám nói, làm ra vẻ như là một người tri thức uyên bác.
"Thái thản (titan) cự nhân?" Cự nhân vừa ăn con gà rừng vừa cười ha hả nói:"Người khách ban đêm à, ta không phải là Thái thản cự nhân, những tên đầu đá khốn kiếp đó không có một điểm quan hệ nào với ta cả."

"Ngươi ăn chầm chậm thôi, có muốn thư giãn gân cốt không?" Lưu Chấn Hám biết rằng tên gia hỏa này có điểm khủng bố, quả thực là cách ăn của y so với mình cũng rất khó coi:"Để cho ngươi nếm thử cái này!"
Lưu Chấn Hám lấy cái bình đựng nước làm bằng bàng quang của La Toa thú ra, vận sức nắm lấy rồi đưa cho cự nhân. Bình nước này chính là nước suối hắn múc vào có ngâm viên quy châu đã được mấy ngày. Lưu Chấn Hám chưa từng uống thử.
"Cái gì thế?" Cự nhân vươn ngón tay thô kệch to lớn cố sức kéo cái bình về, hiếu kỳ hỏi.
"Đây là rượu." Lưu Chấn Hám đáp.
"Ta thích nhất là uống rượu. Trên người ta cũng có rượu." Cự nhân mở to mắt, cảm giác như gặp được tri âm. Y rút một hồ rượu bằng gỗ to lớn trong lớp y phục làm bằng lá cây ra đưa cho Lưu Chấn Hám.
Lưu Chấn Hám tiếp lấy hồ rượu thấy cổ tay trầm xuống, cái hồ rượu này ít ra cũng nặng năm sáu mươi cân. Cái mộc hồ này rõ ràng là được điêu khắc từ thân cây gỗ tự nhiên, các đường vân phía ngoài đã bị tay cầm làm lên nước vàng bóng, quả thật là làm cho người ta không thể tin được.
"Hương vị ngon lắm". Lưu Chấn Hám mở cái nắp bằng gỗ trên miệng hồ ra, dốc vào miệng uống một ngụm, mùi vị ngọt ngào êm ái của hương thủy quả liền lan tỏa khắp răng miệng hồi lâu không dứt.
Cự nhân cất tiếng cười ha hả, mở nắp bình rượu của Lưu Chấn Hám ra, dốc thẳng vào miệng uống.
"Phì..." Cự nhân vừa uống vào một ngụm liền phun hết ra ngoài, rưới ngay vào đống lửa cách y khá xa, "oành" một tiếng lớn vang lên, ngọn lửa lập tức bốc lên cao ngút, cuộn thành một đám mây đen, những bông hoa lửa bay tứ tán trên không trung rơi vào cây rừng cháy lan ra .
Cự nhân té nhào xuống lớp cỏ trên mặt đất, một cây tuyết tùng bị y va trúng lắc lư chao đảo, mấy quả hạch rớt xuống thành đống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận