"Lý Sát!" Thôi Bội Thiến và Hải Luân từ trong rừng trúc buớc ra, Ca Thản Ny thì mặt một bì giáp bó sát thân, người mang thập tự trường kiếm, biểu tình lạnh đạm đi sau hai người.
Khúc "Đa Lạc Đặc chi ca" vừa rồi quá chói tai, khiến cho hai sư đồ đang ngồi minh tưởng trong rừng trúc không nhịn được phải đi ra coi thế nào, xem coi ai lại dám ở trong lãnh thủ của Bỉ Mông mà dám to gan lớn tiếng trào phúng Bỉ Mông.
Sự xuất hiện của ba đại mỹ nữ khiến cho các nhân loại thương nhân cảm thấy tràng diện trước mắt sáng bừng cả lên. Trong ánh mắt của họ rõ ràng là xuất hiện sự tham lam, và những thủy tinh cầu trong tay khe khẽ chuyển đổi phương hướng.
Hai Thất cách kỵ sĩ cũng ngẩn cả ra, hiển nhiên nhận biết Thôi Bội Thiến, vội vã lột mũ trụ chiến trư trên đầu, dùng tay bắt chéo ngực làm điệu bộ cung kính.
"Thì ra là Hạ Nhĩ Ba thương đoàn." Thôi Bội Thiến chăm chú nhìn cờ xí màu đỏ phất phới ở đó, thở dài một tiếng, quay sang nói với Lưu Chấn Hám: "Lý Sát, để bọn họ đi đi."
"Không thể được." Lưu Chấn Hám chỉ vào chiêu bài do chính hắn viết: "Muốn từ đây đi qua, lưu lại tiền mãi lộ, nếu miệng nói nửa tiếng không, giết chẳng thèm chôn!" Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lời nói này cực kỳ lanh lợi, giống như một vị thổ phỉ chứ không phải lĩnh chủ.
"Hạ Nhĩ Ba thương đoàn không chế năm trong chín vũ khí phường ở Uy Sắt Tư Bàng chúng ta. Bọn họ hứa năm sau sẽ tiếp tục tăng thêm năm xưởng. Chúng ta hiện giờ đang đánh nhau với nhân loại trong sa mạc, rất cần binh khí ưu tú của nhân loại! Ngươi có hiểu ý tứ của ta không?" Mỹ nữ xà đạo sư bảo.
"Thì ra là thế." Lưu Chấn Hám hơi trầm ngâm: "Vầy lần này coi như xong vậy, vì lợi ích của quốc gia, ta nghĩ ta không nên quá cố chấp, dù gì dạy cho sa mạc nhân loại một bài học là tâm nguyện mà ta khát khao hoàn thành."
Hải Luân đứng cạnh đó cười thật ngọt ngào.
Thôi Bội Thiến cũng cười hân úy, nhiều ngài nay mỹ nữ xà đạo sư mới lần đầu thấy Lưu Chấn Hám thuận mắt một chút.
"Ngươi quả nhiên có thể hiểu rõ nỗi ưu tư này của vương quốc?" Ca Thản Ny dường như có điểm không hiểu tên ngốc này, nên có điểm cảm thấy hoạt kê, thích thú nhìn hắn.
"Đấy chính là trách nhiệm mà một quý tộc đáng ra cần phải làm cho trọn. Dù gì đối tượng mà ta thành tâm công hiến cũng chính là Bỉ Mông vương quốc." Lưu Chấn Hám mếu máo.
"Mở rào gỗ ra! Tiện dân!" Hai tên thất cách kỵ sĩ nghe lĩnh chủ nói như vậy, đắc ý dùng roi ngựa chỉ vào Ngao nhân Bối Lạp Mễ. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lưu Chấn Hám phất tay, ra dấu cho qua.
Bọn dong binh hiện mục quang trào tiếu đi ngang qua người Lưu Chấn Hám. Những nữ nhân người Bối Phổ Tái khi đi ngang qua hắn thậm chí còn vén váy.
Lưu Chấn Hám phát hiện dưới những cái vái này tuyệt chẳng mặc thứ đồ lót gì, nên hơi ngẩn ra.
Hải Luân kêu thét lên, vùi đầu vào trong lòng đao sư. Thôi Bội Thiến và Ca Thản Ny lậ tức nhướn mày.
Duy Ai Lý phun một ngụm nước bọt, bực dọc bước ra.
Các dong binh và Bối Phổ Tái kỹ nữ đồng thời cười ha hả, Bối Lạp Mễ dở những một côn chuẩn bị mang đi, bị Lưu Chấn Hám ngan lại.
Ánh mắt của Lưu Chấn Hám ngưng tụ.
Thứ nhãn thần này quả thật rất tức cười trong ánh mắt của bọn dong binh.
Một hàng xe ngựa chạy ngang qua Lưu Chấn Hám, ngay cả tiếng chuyển động lộc cộc cũng như đang cười giễu.
Các nô lệ ngã nghiên bị buộc vào xe ngựa cuối cùng, xích sắt trên chân vang lên những tiếng xổn xoảng đinh tai điếc óc, trên những bàn chân trần là bùn đất nhiễm lớp đất hồng.
Rõ ràng là một đám nô lệ dơ dái, nhưng khi ngang trước mặt Lưu Chấn Hám lại bốc ra một mùi hương mê người. Thứ hương vị này khác biệt với mùi hương yêu mị trên cơ thể của Hải Luân. Nó là một thứ mang mùi dược hương nhè nhẹ, Lưu Chấn Hám đứng ở phía trên gió, gió lạnh lại mạnh như thế, mà hắn vẫn ngửi được mùi hương khiến thần kinh thanh sảng như thế.
Án chiếu theo sự liễu giải của Lưu Chấn Hám đối với Đa Lạc Đặc, các Hạ Nhĩ Ba gia tộc đang chuẩn bị tên "Háo sắc thân vương" ấy, nhất định phải mua một hồ tộc mỹ nữ hay là một thiên nga mỹ nữ mới đúng. Trong đám nô lệ này căn bản chẳng tìm được một hình ảnh của Bỉ mông nữ nhân nào, toàn là nam tử rặt. Từ những hài tử cao bốn xích cho đến những ông già tóc trắng như cước, bao gồm cả những nô lệ tráng kiện trẻ tuổi, thì tối đa cũng chỉ đạt con số hai mươi.
Điều này không khỏi khiến Lưu Chấn Hám ngẩn ngơ. Những kẻ buôn nô lệ này đem những Địch Nhĩ tộc Lộc đầu nhân đem về Đa Lạc Đặc để làm gì?
Có một vị lộc đầu nhân nô lệ già nua đặt chặt lên đê bị loạng choạng, rồi bị sợ dây kéo phía trước vặt một cái, đứng không vững ngã lăn ra đất. Chiếc xe phía trước không hề ngừng, những cọng cỏ cứng và những đất đai chai sạn cào trên bụng lão, để lại những vết thương đầy máu.
Những nô lệ đầu tóc rối bời định đưa tay kéo lão dậy, nhưng cũng bị xe lớn kéo đi, chỉ có thể cố sức kêu gào. Trên mái tóc dài của những Bỉ Mông nô lệ này đầy cỏ, thỉnh thoảng bay tung lộ ra mặt mày đầy bùn đất có dấu ấn đỏ lòm của lửa nung, hiện thân cho thân phận nô lệ.
Lưu Chấn Hám nhíu tít đôi mắt, thò tay ra định chụp lấy vị Địch Nhĩ tộc Lộc đầu nhân ấy, thì một ngọn roi đã linh hoạt hiện ra trước mặt hắn, vút lên người vị nộ lệ đó, xé rách một lỗ lớn trên lớp vải gai, tạo ra một vết thương sâu hoắm. Máu tươi nóng hổi bắn văng ra vài giọng đụng vào môi của Lưu Chấn Hám.
Vị mằn mặn.
"Tên đáng chết này! Trên đường hắn cứ mệt làm giảm tốc độ của chúng ta hoài!" Một dong binh che kín một mắt lạnh lùng thu lại roi.
"Dừng xe! Dừng xe!" Bọn Lộc đầu nô lệ đều cố sức bảo dừng xe, đồng thời kéo gằng sợi dây trong tay. Trong tiếng quát tháo của các dong binh, bọn họ dường như trân mình chịu đòn roi, cố sức kéo xe ngựa dừng lại.
Bốn con ngựa chõi đạp hết sức, xa phu có đánh quát thế nào cũng không thể tiến lên được.
Lộc đầu nhân nô lệ ở gần xe là những người trẻ tuổi, cố gắng cắn răng kéo, dây trói trên tay hằn lên tạo ra những đường đỏ hồng. Vô luận là dong binh dùng roi đánh độc ác thế nào, bọn họ cũng không ngơi tay.
Lưu Chấn Hám chuẩn bị ra tay ngăn lại, thì một thanh âm êm tay dễ chịu chợt vang lên.
"Dừng tay!" Mái tóc màu bạch kinh trên đầu Ca Thản Ny nghênh phong bay loạn. Nàng chỉ trường kiếm đứng trước mặt bọn dong binh chuẩn bị vung roi.
"Bọn họ tuy là nô lệ, nhưng nhân loại các ngươi cần có mỹ đức của mình!" Ca Thản Ny tức giận mắng những dong binh: "Chẳng lẽ đối đãi với một lão nhân mà như vậy hay sao?"
Đám dong binh dường như coi náo nhiệt vậy, không ngừng chỉ chỉ điểm điểm cười, không biết là than thở tại sao Ca Thản Ny lại có vẻ đẹp như vậy, hay là đang bình luận về đôi cánh trắng xinh đẹp của nàng.
"Thiên nga tiểu thư! Thiên nga tiểu thư!" Một vị Thất cách kỵ sĩ thúc con dã trư to mập dưới khố nhanh chóng chạy ra từ trong đội ngũ.
"Đây đều là nô lệ do La Sâm Bác Cách đại nhân gửi tặng cho Đa Lạc Đặc bằng hữu của chúng ta, để biểu đạt năm sau bọn họ cần phải đến hiệp trợ thiết lập các vũ khí phường! Hiện giờ những nô lệ nều đều thuộc quyền của các Đa Lạc Đặc nhân loại bằng hữu..." thái độ hiện giờ của vị thất cách này hoàn toàn khác so với đối đãi với Lưu Chấn Hám lúc nãy, sự siểm mị khiến gân cốt người ta phát nhột.
Thiên nga tộc dù sao vẫn là thiên nga tộc.
Ca Thản Ny tức giận đỡ lão Lộc đầu nhân nô lệ lên, rút một mai kim tệ ra bỏ vào tay lão, cắn cắn môi, vỗ vỗ vào tay người này, thở dài một tiếng rồi bỏ đi.
"Đa tạ đại nhân..." Lão lộc đầu ướt đầm đìa mắt, múm mím miệng, run run quỳ xuống, nhưng bị một dong binh tung chân đá ngã.
"Cái lão chết bầm này!" Tên dong binh này dùng chân án lão lộc nhân năm ngữa trên mặt đất, tham lam thỏ tay vào cướp đoạt mai kim tệ trên tay lão, rồi rút cây chủy thủ sắc bén ra cắt gọn ngang eo của lão lộc nhân, rút từ trong đó ra một cái túi da tròn tròn đầy máu! Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tiếng cười cuồng vọng của bọn dong binh lập tức rộ lên, thậm chí còn hò hét trợ uy.
Tiếng lộc đầu nhân kêu thảm vang vọng cả khắp vùng, bầu mắt của Lưu Chấn Hám ướt đầm đìa.
"Đem bọn không thể đi giết sạch, chúng ta có nhiều nô lệ lắm, cứ lấy hương nang ra là xong!" Kẻ phụ trách đoàn buôn nô lệ dài cổ hò hét, ra lệnh cho bọn dong binh thuộc hạ.
Hùng nhân Duy Ai Lý vừa bị đám kỹ nữ chọc cho một trận điên người, bỏ đi ra rừng trúc uống một chung rượu với Cổ Đức, dốc một hơi cạn sạch. Vừa quay trở lại, gã đã nhận ra lão lộc đầu nhân còn giãy giụa trên mặt đất, gương mặt đau khổ của lão đang ngửa lên trời xanh trút những hơi thở cuối cùng.
"Ân Lý Khắc thúc thúc!" Duy Ai Lý hét một tiếng lớn, hai mắt đỏ hồng, bước nhanh tới trước. Hai tên dong binh to lớn bước lên tính chộp ngực của gã lại, bị Duy hắc tử tung một cước đá bay.
"Bỉ Nhĩ! Chủ nô có quyền quyết định sự sống chết của nô lệ! Ngươi không có quyền ca thiệp.... a...." Vị Thất cách quân quan cũng định bước lên ngăn Duy Ai Lý lại, nhưng lời chỉ mới nói được phân nữa đã bị hùng nhân chộp đầu quật một cái, kêu lên một tiếng thảm thiết, rớt từ chiến trư xuống đất.
Những dong binh vừa được lão bản gọi đến đã xộc vào trong đám nô lệ chọn những người già cả bệnh tật chuẩn bị ra tay. Tuy nhiên, mắt bọn chúng chợt hoa lên, Lưu Chấn Hám đã quật ngã ba tên, đá bay hay tên, đập vỡ mũi một tên - xương vỡ có khả năng đã cắm sâu vào đại não, nên miệng đang sùi bọt trắng.
Duy Ai Lý nhìn lão bản gật gật đầu, lấy chân đạp giữ đầu một dong binh, rút cây đại phủ sau lưng ra, hét lớn cuồng dã: "Ai dám giết lộc đầu nhân nào nữa cho ta coi coi? Các ngươi dám ngang nhiên đứng trước mặt một Bỉ Nhĩ kỵ sĩ mà giết phụ dong tộc của hắn à?"
"Đạp giữ tay bọn chúng lại hết cho ta!" Lưu Chấn Hám cắn chặt điếu xì gà, chỉ những dong binh đang nằm trên đất quát bảo, tàn lửa từ điếu xìa gà bay ra tứ tán.
Dược hương ngào ngạt bay ra hòa lẫn với mùi máu, khiến máu thú toàn thân hắn sôi trào.
Dong binh là thứ vong mệnh, đương nhiên không chịu thua, lập tức rút vũ khí trong eo ra chuẩn bị đánh giết, thì âm ảnh của Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú lập tức che khuất cả thân hình của họ.
"Dừng tay!" Thôi Bội Thiến lớn tiếng quát bảo ngăn sự xung động của Ái Đồ lại.
Trong rừng trúc chợt thò ra những cái đầu cực lớn, lấp ló nhìn về phía này.
Ca Thản Ny kỵ sĩ không biết đã rút trường kiếm ra từ khi nào, lạnh lùng đứng quan sát một bên.
Thôi Bối Thiến nhướn mày nhìn huyết tích đầy đất và lộc đầu nhân đang cong người ôm bụng. Ấn ký nô lệ trên gương mặt của Lộc đầu nhân vì sự thống khổ mà đã co rút lại.
"Thôi bội thiến đại nhân..." Thương nhân lãnh đội của bọn buôn nô lệ cười hì hì bước tới, vừa định mở lời nói vài câu khách sáo, mỹ nữ xà đã lạnh lùng ngăn lời của y lại.
"Nhân loại vô sỉ! Mau rời khỏi chỗ này cho ta! Lập tức! Nếu như thấy được bất kỳ thi thể nào của Bỉ Mông nô lệ trên hoang nguyên, Á Long tế tự Thôi Bội Thiến ta xin chỉ chiến thần phát thệ, nhất định sẽ không tha cho các ngươi!" Gương mặt bình thản của Thôi Bội Thiến ẩn chứa sự phẫn nộ không nói thành lời.
Hải Luân phẫn nộ đến run cả người, Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú gầm lên một tiếng khủng khiếp, nhe răng há miệng cực lớn chuẩn bị phóng về phía họ.
"Hải Luân, hãy để những nhân loại ti bỉ này đi đi!" Thôi Bội Thiến cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, gương mặt đỏ như gấc chín.
"Dừng tay Ngải Vi Nhi! Muốn không gây thêm phiền phức cho Lý Sát nữa thì đừng động thủ!" Thôi Bội Thiến lại ngăn chạn mỹ nhân ngư đang chuẩn bị manh động.
Bọn buôn nô lệ nhân loại hiển nhiên không muốn chọc giận vị Á Long tế tự này, dưới ánh mắt chỉ huy đầy phẫn nộ và âm hiễm của thương nhân mập phì, bọn họ lập tức nâng những thương binh đã bị đánh mặt mũi tơi bời lên rồi nhanh chóng thượng lộ.
Nhân loại đi rất nhanh, nhanh chóng biến mất phía sau đồi núi nhấp nhô, chỉ cần gặp phải chút uy hiếp, nhân loại chạy rất nhanh!
"Tức chết ta được! Những lộc đầu nhân này toàn là phụ dong tộc của ta trước đây! Họ chính là tộc phụ thuộc trực tiếp của Hào Tư tộc ta! Từ nhỏ, Ân Lý Khắc đã cõng ta lên đồi vào rừng chơi, chân của người tàn phế là vì cứu ta khỏi bị sói cắn! Ta cần phải cứu họ! Ta phải giết hết đám nhân loại này!" Duy Ai Lý phẫn nộ vung đại phủ gào thét.
"Phụ dong tộc của ngươi chẳng phải là giao hết toàn bộ cho Đông bắc quý tộc viện hay sao?" Lưu Chấn Hám vừa nghĩ ra đã cả kinh: 'Mẹ ơi! Toàn bộ là những bộ hạ của ngươi trước đây?"
Duy Ai Lý không kịp đáp lời, đạp chân nhảy lên lưng Cự hình thụ thát, quay đại phủ, chuẩn bị thúc vật cưỡi đuổi theo những nhân loại kia, bị Lưu Chấn Hám kéo ghịt đứng lại.
"Dừng lại cho ta!" Lưu Chấn Hám nghiêm miệng quát lớn.
"Người ta có Bỉ mông quân quan đi kèm, huy chương của hai quân quan này chứng minh bọn họ là người của tổng đốc La Sâm Bác Cách đại nhân! Biết La Sâm Bác Cách đại nhân là ai không? Không cần ta nói cho ngươi biết chứ? Hơn nữa bọn dong binh này có đến hơn hai trăm người, xem ra đều là tay thiện xạ có trang bị tinh lương, đao tẩm không biết bao nhiêu máu rồi, đều là thứ vong mệnh! Lần cuối cùng ta cho ngươi biết! Bọn chúng mua bán nô lệ toàn là hợp pháp! Bọn chúng có mọi giấy tờ chứng minh!" Lưu Chấn Hám rống to: "Duy đại đần độn! Ngươi biết ta nói cái gì rồi chứ? Chúng ta không dây vào với chúng được đâu!"
"Đại nhân, dũng khí vừa rồi của ngài đâu?" Duy Ai Lý không dám tin nhìn hắn.
"Cái này quan hệ đến chiến tranh của vương quốc."
Duy Ai Lý gật gật đầu, ngực không ngực dập dồn, biểu tình từ từ bình tĩnh lại.
Thịnh nộ đến cực điểm rồi, sự bình tĩnh nó đáng sợ đến mức nào!
Duy Ai Lý đột nhiên tự hỏi, mình theo phò tá vị tế tự này có phải là sai hay không?
Hiện giờ nghĩ đến điều đó, hắn thật bối rối.
Ca Thản Ny khoanh tay, nhìn Lưu CHấn Hám cười khẩy hai tiếng, quay trở về.
Duy Ai Lý vẫn còn ngồi trên lưng quái thú Thụ Thát thở hồng hộc. Lưu chấn Hám bước tới chòi thu phí quật một cái, bao kim tệ thu được văng tung tóe, rớt xuống đất kêu đinh đinh đương đương.
Quả Quả cõng mật tập trận kéo theo Tiểu Trư Tể ổn à ổn ễnh đi vào trong rừng trúc.
"Mẹ ơi! Ta tự hỏi sao tìm mãi không được, thì ra ngươi lấy đi chơi." Lưu Chấn Hám giật lấy cây lang nha bổng từ tay Quả Quả, đập vào một khối đá thạch anh cạnh bờ sông.
"Ngẩn ra cái gì?" Lưu Chấn Hám quay đầu lại mắng hùng nhân.
"Làm... làm gì vậy?" Duy Ai Lý bị mắng đến trợn trắng con mắt.
"Đi mần thịt chúng chứ chi! Con mẹ nó, cực tức này mà nuốt trôi được à?" Lưu Chấn Hám đáp. Hắn cho tay vào miệng huýt một hồi dài, một đám dân binh từ trong rừng trúc chạy ra, tay đầy vũ khí ngắn dài đều đủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...