Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Ngữ khí của Tiểu Ba rất bình tĩnh, không nghe ra anh đang để tâm điều gì, chỉ là vài lời trần thuật lạnh nhạt. Tôi đứng thẳng, nắm tay anh, ngửa đầu hỏi: “Vì sao anh thân cận với em?”
Anh cười nhìn tôi, lấy tay giúp tôi chỉnh lại cây hoa tôi làm nghiêng, đang muốn nói chuyện, thì có một âm thanh quen thuộc truyền tới từ ngã tư đường, “Anh Tiểu Ba.”
Tôi nhíu mày, sao ở đâu cũng gặp cô ta thế? Đúng là âm hồn không tiêu tan!
Cô ta nắm tay Trương Tuấn cao hứng phấn chấn chạy băng qua đường cái, “Hai người đang nói chuyện gì thế?”
Tiểu Ba mỉm cười nói: “Anh đang hỏi Kì Kì phương pháp học tập.”
Cô ta cười đến run rẩy cả người, cho rằng Tiểu Ba đang nói đùa với mình.
“Bọn em muốn đi hát, thấy ít người không vui lắm, muốn Trương Tuấn tìm vài người bạn, anh ấy ngại phiền toái, anh Tiểu Ba đi cùng bọn em nhé.” Cô ta lại nhìn sang tôi, kinh ngạc nói: “La Kì Kì, tối nay em cũng xinh lắm, mua váy ở đâu thế?”
Lòng hư vinh của tôi cũng được thỏa mãn vô cùng, không nhịn được muốn nhìn biểu tình của , nhưng lại chả nhìn thấy rõ cái gì.
Tiểu Ba khách khí nói: “Tối nay anh còn có việc, ngày khác mọi người cùng nhau chơi.”
Trương Tuấn lập tức nói: “Vậy để ngày khác chúng ta cùng chơi.” Cậu ta kéo bạn gái đi, bạn gái cậu còn cẩn thận nhắc lại, “Anh Tiểu Ba, lần sau cùng chơi nhé, em có người chị em muốn giới thiệu cho anh.”
Chờ cô ta đi rồi, tôi mới nghĩ thông, cô ta khen tôi chỗ nào chứ? Khen quần áo thì có.
Tiểu Ba nhìn đồng hồ, nói: “Cũng mười giờ rồi, chúng ta trở về thay quần áo, anh đưa em về nhà.”
Tôi kinh ngạc, “Tối nay anh thật sự có việc à?”
Anh nói: “Chúng ta chính thức đấu với Tiểu Lục, anh lo cho vũ trường, muốn về xem một chút, tiện thể dặn Ô Tặc vài điều, bảo anh ấy phải biết kềm chế.”
Tôi lắc lắc đầu nói: “Anh có biết Gia Cát Lượng chết như thế nào không? Mệt mà chết! Có nhiều việc, không làm hết được thì đừng làm, ngay cả Gia Cát Lượng cũng có điều không chu toàn, huống chi là những người phàm phu tục tử chúng ta?”
Tiểu Ba cười kéo tôi về.
Tôi thay quần áo xong, nói với anh tôi tự về nhà, không cần anh đưa.

Nhìn thời gian còn sớm, tôi đạp xe về, đến bờ sông, ném chiếc xe vào bụi cỏ, đi đến dưới cây cầu, ngồi cạnh hòn đá, nghe tiếng dòng nước chảy ào ào.
Trong bóng đêm, chỉ thỉnh thoảng mới có người đi ngang qua. Tôi yên lặng giấu mình trong bóng đêm, có cảm giác rất an tâm. Tôi là người thật dễ suy nghĩ miên man, nhưng ở bên dòng nước, nghe tiếng nước chảy, tôi lại có thể không suy nghĩ điều gì, thường thường cứ ngồi xuống, tôi liền quên thời gian, đến khi đột nhiên nhớ ra, thì đã trôi qua nửa ngày rồi. Loại trạng thái tinh thần như vậy, tôi cảm thấy có điểm giống Phật ngồi thiền, nhưng tôi không thật sự ngồi xuống làm cái tư thế ấy, nên cũng không biết có giống thật hay không.
Ngồi rất lâu trong bóng đêm, đang chuẩn bị về nhà, lại nghe thấy tiếng bước chân thong thả trong bóng đêm yên tĩnh, ngày càng đến gần hơn, cuối cùng đứng lại trên cầu.
Một người dựa vào đầu cầu hút thuốc, là Trương Tuấn, tôi choáng váng không dám làm một cử động nhỏ nào. Thân ảnh tôi dưới này cũng gần giống hòn đá ven sông, cậu lại đang ngắm nhìn nước sông đến thất thần, nên không để ý đến người đang ngồi dưới chân cầu.
Hút xong một điếu thuốc, cậu lại hút điếu khác, vừa hút thuốc vừa liệng đá xuống nước, dù đá không to, nhưng tôi lại đang ngồi dưới bờ sông, thỉnh thoảng cũng có hòn đá rơi gần người, làm nước bắn tung lên đầy mặt.
Trong lòng tôi có rất nhiều điều không rõ, tại sao cái cậu này nửa đêm còn đến đây liệng đá? Cậu ta không đi hát, hay là hát xong rồi?
Không ai có thể cho tôi đáp án, chỉ có những viên đá cứ rơi xuống lại rơi xuống. Ném gần một giờ, mới dừng lại, chắc cậu ta cũng hút hết nửa bao thuốc.
Cậu lại dựa vào cầu, hút thuốc, ném đầu điếu thuốc xuống sông, xoay người rời đi. Cả người tôi gần ướt hết, lên bờ, đạp xe về nhà.
Tôi về muộn, đương nhiên bố mẹ rất tức giận, nhưng tôi được đứng đầu lớp, cũng gần như một kim bài miễn tội chết, họ không nói gì nhiều, chỉ nói với tôi, về sau không được đi chơi muộn thế này nữa.
Tôi chạy vội đi rửa mặt rồi lên giường ngủ.
Buổi tối, ở trong mơ, tôi mơ thấy mình mặc váy, đeo giày cao gót, đi gần về phía Trương Tuấn, nhưng cậu vẫn không để ý đến tôi, cậu chỉ nhìn và mỉm cười với cô gái xinh đẹp bên cạnh. Họ không ngừng khiêu vũ trên sàn nhảy, một bài lại một bài, tôi đau lòng chạy về nhà, nhưng trong nhà không có ai, bố mẹ đã đưa em gái rời đi, tôi bắt đầu gào khóc dữ dội.
[1] Bài hát hoa hồng hoa hồng nở khắp mọi nơi:
.youtube /watch?v=t2qpVvIM7jU
[2] Đôi giày đỏ: là một câu chuyện cổ tích
Đôi giày đỏ
Hans Christian Andersen

Karen là một cô gái nhỏ rất xinh xắn và rất ngoan. Mẹ cô nghèo nên cô chẳng có giày dép gì, mùa hè đi chân đất, mùa đông đi guốc gỗ, chân không chịu được rét, đỏ ửng lên.
Trong làng có một bà thợ giày già. Thương cô bé, bà nhặt những mẩu da đỏ chắp vá cho cô bé một đôi giày. Đôi giày ấy chẳng lấy gì làm đẹp lắm vì bà lão phúc hậu ấy mắt đã kém, tay lại run, nhưng bà lão đã tặng vật ấy cho Karen với tấm lòng trìu mến. Cô bé thích quá.
Ngay ngày hôm ấy mẹ cô qua đời. Đúng ra, nhà có tang không được đi giày đỏ. Nhưng vì không có đôi giày nào khác nên cô bé đành phải đi giày đỏ vậy. Cô bé vừa đi vừa khóc rũ rượi. Chợt có một cỗ xe ngựa lớn và cũ đi qua, trên có một bà quý phái già. Trông thấy cô bé mồ côi đang nức nở, bà động lòng thương, nói với cụ đạo hỏi xin cô bé. Bà nói:
– Cụ cho tôi xin cô bé này, tôi sẽ đem về nuôi nấng và chăm sóc cẩn thận.
Lúc đầu Karen cứ tưởng bà già lưu ý đến em vì em có đôi giày đẹp, nhưng bà lại bảo đôi giày xấu lắm phải vứt đi. Rồi bà cho em ăn mặc đẹp đẽ sạch sẽ, lại cho em học viết, học đọc, học may vá. Mọi người khen em đẹp và ngoan. Nhìn vào gương, gương cũng bảo em đẹp và ngoan.
Một hôm nhà vua, hoàng hậu và công chúa ngự giá đến thành phố gần đấy. Nhân dân nô nức kéo nhau đến chiêm ngưỡng long nhan. Cô bé Karen cũng theo người lớn đến xem. Cô trông thấy công chúa bận toàn xatanh trắng đứng trên bao lơn để ọi người dân trông thấy. Dưới chân công chúa đi đôi giày da dê màu đỏ rất đẹp, khác hẳn đôi giày bà cụ thợ giày nghèo phúc hậu đã tặng Karen.
Đến ngày Karen chịu lễ thêm sức, bà quý phái may cho cô quần áo đẹp và dẫn cô đến nhà người thợ giày giỏi nhất thành phố thuê đóng cho cô một đôi giày. Đến nơi, Karen chìa đôi chân bé nhỏ cho bác thợ giày đo. Cô nhìn chung quanh thấy trong tủ có một đôi giày đỏ cũng đẹp như đôi giày công chúa đi hôm trước. Karen reo lên: Đôi giày mới đẹp làm sao! Cháu thích đôi giày ấy lắm! Bác cho cháu đi thử nếu vừa thì bán cho cháu. Bác thợ giày đưa cho bé thử và nói:
– Đôi giày này là của con gái vị bá tước đặt, nhưng nhỏ quá đi chật không vừa nên tôi còn để đây.
– Giày bằng da dê phải không, bà quý phái nói, trông bóng bẩy và đẹp quá!
– Thưa vâng, bằng da dê đấy ạ.
Đôi giày Karen đi rất vừa nên bà quý phái mua ngay cho em. Nhưng bà không biết là màu đỏ, vì bà kém mắt; nếu biết màu đỏ, bà đã không để cho Karen đi vào ngày chịu lễ thêm sức.
Thấy Karen đi giày đỏ vào nhà thờ mọi người lắc đầu. Khi đi qua ngưỡng cửa tất cả các bức tranh treo trên tường chằm chằm nhìn cô. Karen không những không ngượng mà còn hãnh diện. Cụ đạo nhắc nhở Karen về bổn phận của cô gái đến tuổi biết suy nghĩ và bước vào hàng ngũ con chiên. Đại phong cầm vang lên điệu nhạc thánh ca. Dàn hợp xướng nhi đồng cũng nổi lên bài hát cầu ngắm nghía đôi giày đỏ đẹp như giày của công chúa.
Chiều hôm ấy nghe mọi người xì xào bà quý phái mới biết. Bà bảo cô bé:
– Vào nhà thờ dự lễ, lại đi giày đỏ như thế là ngạo nghễ. Từ nay đã bước chân đến nhà thờ phải đi giày đen, dù cũ dù rách cũng phải đi.
Chủ nhật sau Karen phải đi chịu lễ ban thánh thế. Nhớ lời bà quý phái dặn, Karen đã đi giày đen vào. Nhưng nhìn đi nhìn lại đôi giày đỏ, thấy đẹp hơn, cô bé lại tháo giày đen ra, đi giày đỏ.
Hôm ấy trời đẹp. Muốn tận hưởng ánh nắng ấm áp, bà cụ quý phái dẫn Karen đi qua các con đường nhỏ rồi mới ra đường cái để đến nhà thờ. Họ phải đi qua con đường đầy bụi. Một ông cụ già thương binh chống gậy thấy hai người đi đến. Ông cụ xin bà già quý phái cho đánh giày. Bà già đồng ý, Karen chìa đôi giày nhỏ nhắn cho ông cụ chải bụi.

– Chà đôi giày khiêu vũ đẹp quá! Khi khiêu vũ cô phải cho giày bám chặt vào chân kẻo rơi.
Bà quý phái cho ông lão tàn tật một đồng bạc rồi cùng Karen bước vào nhà thờ. Cả cử toạ trợn to mắt nhìn đôi giày đỏ. Các bức chân dung treo trên tường cũng dán mắt vào đôi giày. Còn Karen thì cứ mải nhìn đôi giày quên cả cầu nguyện khi chịu ban lễ thánh thể, cô lơ đãng chỉ nghĩ đến đôi giày đỏ dưới chân. Cô cứ tưởng chung quanh người ta ghen tị với cô vì đôi giày đỏ.
Ở nhà thờ ra, bà quý phái lên chiếc xe đã chờ sẵn ngoài cửa. Karen cũng bước lên theo.
Ông già tàn tật lúc này vẫn đang còn đấy. Trông thấy Karen, ông lại tấm t
– Đôi giày khiêu vũ đẹp thật!
Bỗng Karen thấy người như nhấc bổng lên, đôi chân nhún nhảy liên hồi, muốn ghìm không được.
Người đánh xe ôm vội lấy cô ấn vào xe. Vào xe rồi cô bé vẫn nhảy, đá cả vào bà già quý phái. Nhưng rồi xe cũng về đến nhà. Chị hầu phòng phải bế vội cô bé vào, tháo ngay đôi giày quái gở ra, không thì còn nhảy nhót mãi. Bấy giờ ai chân Karen mới được nghỉ ngơi.
Đôi giày được bỏ vào tủ, khoá chặt lại. Mỗi ngày Karen đến ngắm nghía hàng chục lần.
Được ít lâu bà già quý phái ốm, cần có người ở bên trong nom chăm sóc. Đấy là nhiệm vụ của Karen. Cũng vào hôm ấy cô lại nhận được giấy mời đi dạ hội. Cô đã nghĩ mình phải ở nhà để chăm sóc ân nhân. Nhưng rồi cô lại nghĩ bà già chẳng còn sống được bao lâu, chăm sóc có ích gì! Thế là Karen mở tủ lấy giày, đôi giày đỏ vẫn cất đấy từ lâu. Sỏ chân vào giày cô nghĩ đi dạ hội mang giày này có sai sót gì.
Thế là cô ra đi. Nhưng vừa bước chân ra khỏi cửa hai chân đã lại nhảy nhót, hết đập vào nhau, lại nhảy sang phải, rồi nhảy sang trái. Thấy cô xinh đẹp, nhảy khéo, người đi đường dừng cả lại xem. Suốt dọc đường từ nhà nơi đến dạ hội, Karen cứ nhảy nhót như thế đến nỗi mệt lử không còn lê vào hội trường được nữa. Cô phó mặc cho đôi giày đưa khắp nơi qua các phố, rồi ra ngoại thành đến các khu rừng xa. Đến đây cô bé lại nhìn thấy ông lão tàn tật. Ông lão nói:
– Chào cô em xinh đẹp. Cô có đôi giày khiêu vũ kháu quá.
Đến lúc này Karen mới nhận ra lão già tàn tật là một tên phù thủy. Lão đến không phải xin đánh giày để kiếm tiền mà để phù phép. Cô bé phát hoảng lên, muốn trút bỏ đôi giày, nhưng không sao lôi ra được. Đôi giày cứ dính chặt vào chân và bắt cô bé phải cử động liên hồi, không sao ngồi xuống được.
Cô bé cứ nhảy nhót như thế, băng qua đồng cỏ, ruộng mương, rừng núi, chẳng được nghỉ ngơi lấy một giây, chẳng kịp lấy lại hơi thở. Hết ngày nọ qua ngày kia cô bé không ngớt quay cuồng cả dưới ánh nắng như lửa đốt, cả trong giá lạnh và mưa rào.
Cô bị cuốn vào một nghĩa địa, cố bám lấy một ngôi mộ, nhưng lại bị bật ra ngay, không sao níu được. Cô lại bị lôi đến một nhà thờ, cô muốn ẩn vào thánh thất cầu xin thượng đế xá cho tội đã ngạo mạn người.
Nhưng một vị tiên cánh dài chấm đất, thái độ nghiêm khắc, vung thanh gươm sáng loáng bảo cô:
– Con cứ nhảy đi, nhảy mãi với đôi giày đỏ mà con quý hơn mọi cái, nhảy cho đến lúc chỉ còn da bọc xương, cho đến thân tàn ma dại. Khi nào qua nhà những đứa trẻ hay sĩ diện và tự phụ, con hãy gõ cửa gọi chúng ra xem để chúng biết tính kiêu ngạo thiệt hại như thế nào. Nhảy đi! Nhảy mãi đi!
– Xin tha tội! Xin tha tội cho tôi.
Karen kêu van nhưng đôi chân đã kéo cô đi xa không nghe thấy tiếng trả lời của vị tiên nữa.
Hôm sau cô bé đến một ngôi nhà trông quen thuộc. Một đám người mặc đồ tang đưa từ trong ra một cỗ quan tài trên trải đầy hoa. Đó là đám ma bà già quý phái, ân nhân của Karen. Karen đã bỏ mặc bà ở nhà để đi khiêu vũ. Karen cảm thấy có tội.

Đồi giày vẫn tiếp tục lôi cô bé đi qua núi non, rừng rậm, gai góc cào rách cả mặt, xước cả chân tay. Rồi cô đến trước cửa một nhà mà cô biết là đao phủ. Cô đập cửa gọi:
– Ông ơi! ông ra đây! Cháu van ông! Cháu không vào được. Đôi giày cứ bắt chân cháu quay cuồng liên tục, không sao ngừng được.
– Gọi ra làm gì? Cô biết ta là ai không? Ta là người chặt đầu những kẻ gian ác. Búa tạ đang reo lên đây hẳn là sắp có việc.
– Vâng! Karen nói – Nhưng xin ông đừng chặt đầu cháu, để cháu còn sám hối; ông chặt chân cháu thôi.
Nói thế rồi cô bé thu hết tội lỗi đã ngạo mạn. Đao phủ túm chặt cô chặt một nhát đứt phăng hai chân.
Hai chân vẫn tiếp tục quay cuồng mang theo đôi giày đỏ, biến thẳng vào rừng, sau đấy cô bé đi đến nhà thờ để mọi người thấy rằng cô đã được xá tội>
Nhưng vừa tới nhà thờ, cô đã thấy đôi chân đi giày đỏ của cô đã lại đang nhảy múa ở đấy rồi. Cô bé ù té chạy.
Cô lang thang khắp chốn, sống nhờ của bố thí. Cô buồn phiền, nước mắt tuôn rơi như suối.
Cô bé rời nhà thờ đến nhà ông mục sư xin ông được làm người giúp việc, xin nhận mọi công việc có thể làm được, miễn là ít phải đi lại và không hỏi công xá gì, chỉ càn có chỗ dung thân mà thôi.
Bà vợ ông mục sư thương tình giữ cô lại. Karen đã tỏ ra quyết tâm tiến bộ và chăm chỉ làm việc. Cô trở nên trầm tĩnh, lặng lẽ. Buổi tối khi ông mực sư đọc kinh, cô chú ý lắng nghe. Các em nhỏ rất quý cô, nhưng hễ thấy chúng khoe khoang với nhau, đứa nào xinh, đứa kia có quần áo đẹp là cô khuyên nhủ bảo rằng đó là những thói xấu cần phải tránh.
Đến một ngày lễ, mọi người đến nhà thờ dự lễ. Cô không đi được, thấy buồn, khóc thút thít. Cô leo lên gian phòng nhỏ của mình quỳ xuống đọc kinh. Giữa lúc đang tĩnh tâm cầu nguyện, tiếng đại phong cầm vọng đến. Cô ngước mắt nhìn lên trời cầu khẩn: “Xin thượng đế hãy cứu vớt con”.
Bỗng quanh mình cô ánh hào quang rực sáng. Trước mặt cô hiện ra một tiên cô đã trông thấy ở nhà thờ hôm trước. Những lúc này vị tiên không cầm gươm mà cầm một bông hồng rực rỡ. Người đẩy bông hông lên trần nhà, tức thì các bức tường mở ra, Karen được đưa vào giữa nhà thờ. Tiếng đại phong cầm vang lên, khi bài hát chấm dứt, ông mục sư nhìn thấy cô và bảo:
– Con đã đến đấy à? Tốt lắm!
Cô bé đáp:
– Thượng đế xá tội cho con rồi!
Tiếng đại phong cầm lại vang lên. Các em nhỏ cất tiếng hát bài cầu nguyện. Một tia nắng rực rỡ xuyên qua cửa kính, rọi vào Karen. Tim cô tràn đầy sung sướng, hồn cô lao theo tia nắng lên thiên đường.
[3] D>:Loại cây có hoa trắng, ban đêm tỏa hương rất thơm.
Bài hát: mp3.zing.vn/bai-hat/Da-lai-huong-Dang-Le-Quan-Teresa-Teng/IW69IEW...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui