Tôi nhớ năm ấy, giới truyền thông đều rầm rộ đưa tin về tin đồn ly hôn của chủ tịch cố và dì Nguyệt.
Rắc rối gia tộc khiến tập đoàn Cố gia không còn giữ vững phong độ, tụt dốc không phanh.
Khi mọi chuyện dần chuyển biến tệ hơn, mọi người lại nhận được tin dữ khi thi thể em gái Cố Tư Vũ là Cố Tương Dao vừa được tìm thấy trên ngọn đồi cách xa biệt thự.
Sau khi tiến hành điều tra, cảnh sát kết luận Cố Tương Dao bị mất máu dẫn đến tử vong bởi vết thương ở trán.
Họ còn tìm thấy bức thư tuyệt mệnh trên kệ sách được cho là của Cố Tương Dao trong phòng riêng của em ấy.
Tin tức ấy sớm lan rộng khắp các nước, dư luận xôn xao gây áp lực đến Cố gia.
Nhưng trong một thời gian ngắn, Cố gia lại tự đính chính với giới truyền thông rằng Cố Tương Dao mắc bệnh trầm cảm, không giữ được tỉnh táo đã tự tìm đến cái chết.
Kể từ đó, cái chết của Cố Tương Dao dần dần rơi vào lãng quên.
Không còn một ai nhắc về chuyện ấy nữa.Về phía dì Nguyệt, sự ra đi đột ngột của Cố Tương Dao khiến dì gần như suy sụp hoàn toàn.
Vì quá thương xót cho đứa con bạc mệnh của mình, dì tự đổ mọi tội lỗi cho chính bản thân, ngày ngày sống trong dày vò và khắc khoải.
Tôi vẫn không thể nào quên được cái ôm da diết của dì khi nhầm lẫn tôi là Cố Tương Dao.
Đó là cái ôm nhớ thương con của một người mẹ, hội tụ vô vàn những thứ cảm xúc mãnh liệt và thiêng liêng nhất.
Điều đó cũng đã tác động rất lớn đến trái tim tôi, nhắc nhở tôi hãy thay Cố Tương Dao mà yêu thương bà ấy.
Tôi không còn gia đình, vốn đã tự thân một mình chống chọi với cuộc sống suốt mấy năm dài ròng rã.
Tôi xem bà ấy như mẹ ruột, bà ấy cũng thật lòng đối tốt với tôi.
Nếu có chuyện xảy đến với bà ấy, tôi chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn." Lãnh Cơ Uyển, cô buông súng xuống đã.
Chúng ta từ từ nói chuyện.
"Cố Trạch Dương nhất cử nhất động đều vô cùng thận trọng bởi họng súng của tôi đang ở ngay thái dương của ông ta.
Cố Tư Vũ cả người đầy thương tích, nửa tỉnh nửa mê đang bị bao vây bởi đàn em của hắn." Dì Nguyệt và chủ tịch đang ở đâu? " tôi nghiêm giọng hỏiÔng ta không trả lời, chỉ đứng yên nhìn Cố Tư Vũ, nở một nụ cười thâm độc." Đứa cháu này của tôi rất có bản lĩnh, cô nói có phải không? Nhìn xem! Dù bị tôi chuốc thuốc đến không thể ngóc đầu lên nỗi nhưng nó vẫn dư sức đánh bầm dập đám thuộc hạ này.
Anh trai tôi có được một tên tiểu tử thật tài giỏi.
"Vừa nói ông ta vừa há mồm cười lớn, không để tâm gì đến câu hỏi của tôi.
Cố Tư Vũ bị đánh đến trọng thương, dì Nguyệt và chủ tịch Cố lại đang không rõ tung tích khiến lòng tôi nóng như lửa đốt.
Tôi nắm chặt lấy cán súng, dí sát vào đầu hắn thách thức." Bản lĩnh của tôi cũng không tồi.
Có muốn tôi cho ông xem không? "Cố Dương Trạch thu lại nụ cười, thận trọng liếc mắt nhìn theo họng súng của tôi.
Hiện cả tôi và Cố Tư Vũ đều bị bao vây.
Đám đàn em của ông ta xung quanh biệt thự còn rất nhiều, những tên đang bao vây tôi và cậu ấy căn bản đều không còn sức vì trận đánh nhau.
Dưới sự kiểm soát của tôi, ông ta sẽ không thể chạy trốn.
Chỉ còn vấn đề về thời gian." Mày biết không, tao luôn thích sự nhạy bén và gan lì của mày.
Nhưng mày và cả thằng nhóc chết tiệt kia vẫn còn non nớt lắm.
"Ông ta vừa dứt câu, Cố Tư Vũ phía sau bỗng nôn ra một bãi máu.
Nhìn cậu ấy đau đớn quằn quại vì thuốc bắt đầu phát tán, cả cơ thể tôi cứng đờ vì tức giận.
Tôi run lên từng cơn, trừng mắt với hắn.
Trông thấy tôi tức giận, ông ta hài lòng mỉm cười.
Ngay lập tức, tôi di chuyển súng xuống bàn chân hắn bóp còi.
Máu tươi nhuộm đỏ cả một chiếc giày trắng trên chân Cố Dương Trạch, hắn rên la thảm thiết, định quay sang động thủ với tôi nhưng tôi đã sớm thu hồi vị trí họng súng như ban đầu, đặt ngay thái dương hắn." Non nớt hay không có gì quan trọng.
Mạng ai còn nguyên đến cuối cùng mới thật sự là người thắng.
"Cố Dương Trạch tức giận đến mức gân cổ đã nổi lên cả, trợn mắt nhìn tôi.
Tình hình như thế này, tôi không thể mất bình tĩnh, nếu không cả Cố Tư Vũ, chủ tịch Cố và dì Nguyệt sẽ gặp nguy hiểm.
Cách duy nhất chính là kéo dài thời gian đợi Lăng Bạch Ngôn và Hàn Phong Thần đến.Ngay lúc đó, hàng loạt những tên thuộc hạ bao vây chúng tôi bên trong bất chợt ngã rạp xuống.
Cố Dương Trạch cũng bất ngờ, vẻ mặt liền không giấu được sự lo lắng." Hết rắc rối này đến rắc rối khác.
Có thể nào lựa ngày khác được không, sao cứ phải là đám giỗ của người đã khuất thế.
Ông bất lịch sự quá đó ông già " Hàn Phong Thần từ ngoài đẩy cửa vào, lớn giọng nói." Đám nhóc tụi bây lúc nào cũng kiếm chuyện phá tao.
Tao không dễ dàng gì trụ được tới bây giờ.
Không những vậy còn cất công suy nghĩ kế hoạch dứt điểm bọn mày, vậy mà đám lũ quỷ chúng mày lại quyết đeo bám tao tới cùng.
Tao sẽ không qu...!"" Đưa Cố Tư Vũ đi đi.
Nhanh cái chân lên.
" Hàn Phong Thần ra lệnh cho thuộc hạ cậu ấy.
Cố Dương Trạch đang nói thì bị cắt ngang khiến hắn càng bực tức.Lúc này, dụng cụ truyền âm thanh trên tai chúng tôi truyền đến giọng nói của Lăng Bạch Ngôn.
Cậu ấy đã tìm ra chủ tịch Cố và dì Nguyệt.
Hiện họ vẫn an toàn nhưng cả hai đều đang bất tỉnh bởi thuốc ngủ trong ly nước.
Tôi đoán rằng Cố Tư Vũ cũng bị chuốc thuốc như thế nhưng đó không phải là thuốc ngủ." Tao sẽ giê...!"" Ừ ừ biết rồi.
Lên xe rồi nói tiếp.
"Hàn Phong Thần không quan tâm đến lời Cố Dương Trạch nói, tiến đến định đưa ông ta đi nhưng ông ta lại quát lớn." William! "William? Cố Dương Trạch vừa hô tên Willam sao?Trong chớp mắt, tôi cảm nhận được sau lưng truyền đến một cơn đau nhói như có vật gì đâm vào.
Cơ thể tôi ngay lập tức phản ứng với thuốc, tứ chi đều tê dại.
Tôi mơ màng từ từ ngã xuống.
Cố Dương Trạch thừa cơ nhảy khỏi cửa sổ bỏ trốn cùng William.
Hàn Phong Thần vội vàng chạy đến đỡ tôi." Uyển Uyển! Lãnh Cơ Uyển! Người đâu!!! "Tôi nghe thấy giọng cậu ấy kêu tên tôi nhưng mọi thứ đều trở nên mờ nhạt đi.
Không được! Cố Dương Trạch đã bỏ trốn, không thể để ông ấy bỏ trốn như vậy được.Tôi cố gắng cử động nhưng dù chỉ là một ngón tay cũng không thể kiểm soát được.
Cứ như vậy, tôi dần mất đi ý thức..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...