Thời Gian Của Chúng Tôi Là Vô Hạn


Khi tôi thức dậy thì trời đã trở tối.

Trước mắt tôi là một căn phòng trắng toát nồng nặc mùi thuốc khử trùng.

Cả cơ thể tôi đã không còn khó chịu như trước, có vẻ như thuốc đã không còn.

Tôi bỗng nhớ đến Cố Tư Vũ đang bị trọng thương, cả dì Nguyệt cũng không biết hiện giờ ra sao.

Tôi nhanh chóng bước chân xuống giường, kéo theo cây truyền nước biển đi ra khỏi phòng.

Tôi đi dọc theo dãy hành lang dài tối tăm để tìm người hỏi thông tin.

Lúc này một cô y tá xuất hiện.

Cô ấy trông thấy tôi thì hốt hoảng chạy đến." Chị Lãnh chị không được phép rời phòng bệnh.

Thể trạng chị còn rất yếu, nếu chị có chuyện gì thì Hàn thiếu gia sẽ kiện chúng em mất.


" cô ấy vừa lo lắng vừa nói.Tôi nhìn thấy sắc mặt hoang mang của cô ấy thì đành đứng yên không làm loạn nữa.

Trong đầu tôi nghĩ ngay đến Hàn Phong Thần, cậu ta chắc chắn lại giở trò dọa nạt người khác đây mà." Cô tên là gì? " Tôi hỏi." Kiều Băng Di.

" cô ấy nhìn tôi tươi cười nói.Bỗng dưng Hàn Phong Thần từ đâu bay đến kêu tên tôi rõ lớn." Uyển Uyển!!!! "Cái tên thần kinh này không nhận ra đây là bệnh viện hay sao mà lại rống lên như con khỉ đột thế kia, lại còn là buổi đêm.Kiều Băng Di thấy Hàn Phong Thần thì mặt mày chuyển sắc, lo sợ đến mức chân tay run rẫy." Tại sao cậu lại ra đây? Chẳng phải tôi đã dặn các người là không được để cậu ấy ra khỏi phòng sao! "Hàn Phong Thần trừng mắt hăm dọa nhìn Kiều Băng Di khiến cô ấy không dám thốt nửa lời.

Tôi liền không nhịn được đứng ra khẽ nói." Be bé cái mồm lại, đây là bệnh viện! Vả lại là tôi tự mình muốn ra ngoài.

"Hàn Phong Thần nghe vậy thì thu lại dáng vẻ hung hăn, không còn chất vấn Kiều Băng Di nữa.

Tôi thì thầm vào tai kêu cô ấy hãy tiếp tục làm công việc của mình, đừng chú ý đến chúng tôi.

Cô ấy sau đó rời đi, lòng thở phào nhẹ nhõm." Dì Nguyệt sao rồi? Cả Cố Tư Vũ nữa.

Mau đưa tôi đến chỗ cậu ấy.

" tôi lo lắng nói." Dì Nguyệt không sao.

Cố Tư Vũ đã qua được cơn nguy kịch nhưng vẫn còn chưa tỉnh.

Lăng Bạch Ngôn đang ở cùng cậu ấy.

Cậu yên tâm.

"Hàn Phong Thần đặt tay lên vai tôi trấn an.

Sau đó bởi vì cậu ấy ra sức đẩy tôi vào phòng nên tôi đành miễn cưỡng đợi đến ngày mai sang xem tình hình Cố Tư Vũ.

Chỉ là nếu cậu ấy biết được William là người phản bội chắc hẳn sẽ rất thất vọng.Sáng hôm sau, tôi hối thúc Hàn Phong Thần đưa tôi đến chỗ Cố Tư Vũ.

Nhìn từ ngoài phòng bệnh, tôi thấy dì Nguyệt đang ngồi gọt táo, trong lòng xúc động vội chạy đến." Uyển Uyển con đừng vận động mạnh.

" dì Nguyệt" Uyển Uyển từ từ thôi! " Hàn Phong ThầnTôi giật mình bởi giọng nói của hai người họ vang vọng bên tai.


Chợt nhận ra chính mình còn đang là bệnh nhân nên tôi từ tốn đi vào.

Dì Nguyệt nhanh chóng tiến đến và ôm tôi vào lòng không ngừng rơi nước mắt." Ta nghe nói con cũng cùng nhập viện với thằng bé nên rất lo sợ.

Con vẫn ổn chứ? Còn thấy khó chịu không? " Dì Nguyệt vừa vuốt ve gương mặt tôi vừa quan sát." Không sao không sao, con vẫn rất khỏe! " tôi tươi cười nói.Cả ba chúng tôi sau đó cùng ngồi nói chuyện trong phòng bệnh của Cố Tư Vũ về ngày hôm đó.

Cố Dương Trạch vẫn chưa từng từ bỏ ý định cướp đi tập đoàn Cố gia.

Vì Cố Tư Vũ là người thừa kế nên mỗi năm vào ngày đám giỗ của Cố Tương Dao, ông ta đều lập kế hoạch trừ khử cậu ấy và chủ tịch Cố để thuận lợi một bước lên cao nhưng đều thất bại.

Ông ta đã đoán sẵn rằng chúng tôi rồi sẽ đến hỗ trợ Cố Tư Vũ nên lần này sử dụng con cờ đặc biệt là William.

Không một ai nghi ngờ hay phòng bị William, vậy nên cậu ta đã lén lút bỏ thuốc vào ly nước của chủ tịch Cố, dì Nguyệt và Cố Tư Vũ.

Thời khắc Cố Dương Trạch không còn đường lui nữa, anh ta đứng ở cửa sổ và bắn thuốc vào lưng tôi rồi lợi dụng thời cơ đưa Cố Dương Trạch bỏ trốn.

Loại thuốc trên người tôi và Cố Tư Vũ là loại độc dược được điều chế riêng, chưa từng thấy trên thị trường.

Điều đó khiến tôi nhớ đến việc William ở Tây Ban Nha trong vụ việc về Alberto.

Anh ta đột ngột mất liên lạc với Cố Tư Vũ có phải là vì gặp gỡ riêng Alberto bàn bạc về loại thuốc này? Nếu vậy thì Alberto có thể vẫn đang âm thầm hoạt động.Dì Nguyệt vì sức khỏe của chủ tịch Cố nên không thể ở lại lâu.


Hàn Phong Thần có chuyện gấp ở công ty nên cũng rời đi.

Trước khi đi, cậu ấy nói rằng Lăng Bạch Ngôn sẽ đến sau khi xong việc ở tập đoàn.

Không những vậy còn để lại cho tôi rất nhiều đồ ăn và trái cây vì lo tôi sẽ đói.Ngày qua ngày tôi chỉ ở bệnh viện nên cảm thấy rất chán vì vậy tôi đã gọi thư ký của mình mang laptop và tài liệu quan trọng đến.

Chợt nhớ đến Cố Tư Vũ ở một mình cũng sẽ rất cô đơn nên tôi đã mang mọi thứ sang phòng cậu ấy.Tôi ở phòng Cố Tư Vũ làm việc đến quên cả giờ giấc, chớp mắt trời đã tối đen.

Tôi đứng dậy co dãn xương cốt.

Cơn đau ở lưng và cổ của tôi dường như đã trở nặng hơn trước.

Có lẽ tôi cần về phòng nghỉ ngơi một chút.

Tôi quay sang nhìn Cố Tư Vũ, nhẹ nhàng đến bên giường cậu ấy khẽ thì thầm." Mẹ cậu vẫn ổn, chủ tịch Cố cũng ổn, cả tôi cũng vô cùng khỏe mạnh.

Vậy nên cậu cũng phải mau hồi phục nhé! ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận