Edit+beta: Ha Phuong
Nhược Ly cảm giác có một vật nặng đè lên người mình, dạ dày nàng lập tức nhộn nhạo muốn nôn, từ khi có ý thức tới nay, ngoại trừ Dạ Ly Lạc thì
đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc gần gũi như vậy với nam nhân, ngoài
cảm giác sợ hãi thì chỉ có chán ghét cùng cực.
Nhưng chuyện xấu xa kế tiếp không hề xảy ra, nàng chỉ cảm thấy trên
người chợt nhẹ rồi nghe thấy âm thanh của đồ vật rơi xuống đất, Nhược Ly vội vàng mở to hai mắt, khi nhìn thấy Dạ Ly Lạc đứng bên cạnh lo lắng
nhìn nàng thì lập tức cảm thấy mũi đau xót, nhưng vẫn cố nén không cho
nước mắt chảy xuống.
Tuy nói cùng lắm xem như bị chó cắn một hớp, nhưng đã là nữ tử thì có ai lại không quan tâm đến chuyện này, thấy hắn tới, Nhược Ly liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, mị thuật vì vậy lập tức bộc phát.
Lại nói Dạ Ly Lạc ngồi ở lương đình suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy không
đúng, Nhược Ly rõ ràng không thích Văn Hoàng quý phi, làm sao có thể để
cho nàng ta ở tẩm điện của nàng ngây ngốc lâu như vậy, hắn cảm thấy có
một nỗi lo lắng bao trùm hết tâm trí của mình, liền không quản điều gì
nữa lặng lẽ dùng thuấn gian di động quay về.
Lúc hắn đứng trong tẩm điện nhìn thấy một màn kia, hắn đã cố gắng đè nén nổi tức giận muốn xông vào giết chết tên nam nhân đang ở bên trong.
Hắn còn tưởng rằng Nhược Ly phản bội hắn, nhưng khi hắn ném tên nam nhân kia sang một bên, nhìn thấy trên người Nhược Ly chỉ còn bộ y phục ngủ
mỏng manh, lại nhìn tròng mắt đỏ hoe long lanh nước của nàng, Dạ Ly Lạc
cảm thấy hốt hoảng.
Hắn đứng ở bên giường, muốn vươn tay đỡ Nhược Ly đang yếu ớt dậy nhưng
hắn phát hiện tay của mình hơi run rẩy, hắn liền dừng lại, hít một hơi
thật sâu mới bình ổn được tâm tình kích động của mình.
"Lạc. . . . . ." Nhược Ly chỉ là tùy tâm mà phát nỉ non gọi một tiếng,
dáng vẻ của nàng vẫn rất ngây thơ, giờ lại bị trúng mị thuật nên sắc mặt phiếm hồng, y phục trên người xốc xếch, biết người bên cạnh là người
mình yêu thì không cách nào áp chế được mị thuật trong người.
Dạ Ly Lạc nhẹ nuốt nước miếng một cái, mặc dù khuôn mặt vẫn lạnh lùng
như cũ nhưng trong mắt đã nhu hòa hơn, hắn cúi người nâng Nhược Ly dậy
hỏi, "Nàng cảm thấy thế nào rồi?"
Lúc tiếp xúc gần với nàng hắn mới cảm thấy thân thể nàng nóng ran, hắn
cau mày, vốn cho rằng Nhược Ly chỉ bị yêu lực vây khốn không thể động
đậy nhưng xem ra chuyện này phức tạp hơn hắn tưởng tượng.
"Nóng . . . . ." Vừa nhìn thấy người quen thuộc mà mình tin tưởng nhất,
Nhược Ly liền thoải mái tựa vào trong ngực Dạ Ly Lạc, cảm thấy thân thể
hắn thật mát mẻ, nàng không nhịn được ở trong lòng hắn làm nũng.
Dạ Ly Lạc thấy thần trí của Nhược Ly càng ngày càng không tỉnh táo, sắc
mặt cũng càng ngày càng kém, Dạ Lượng đứng bên ngoài cảm thấy có gì đó
không ổn cũng tiến vào, khi nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng run lên
rồi lập tức quỳ xuống, "Thuộc hạ thất trách, cầu xin Vương Gia trách
phạt!"
Dạ Ly Lạc nào còn tâm trạng mà trách phạt hắn ta, do hắn bí mật quay về
nên đã cố ý che giấu yêu lực của mình nên tứ đai hộ pháp tất nhiên không biết, lúc này hắn chỉ lạnh lùng nói: "Bí mật truyền Dạ Mị đến đây
ngay!"
Dạ Ly Lạc chỉ có thể khống chế tác dụng của mị thuật chứ không thể giải
được, đây không phải lĩnh vực hắn am hiểu. Dạ Lượng nghe vậy cũng tự
biết Dạ Ly Lạc bí mật trở về, vội vàng truyền Dạ Mị.
Dạ Mị lúc này đang mây mưa ở trên giường nên tính lơ luôn Dạ Lượng,
nhưng sau khi mệnh lệnh triệu kiến khẩn cấp lần nữa, hắn đành bất đắc dĩ đứng dậy mặc lại y phục rồi di chuyển đến, thấy Dạ Lượng đang quỳ dưới
đất, vừa định mở miệng trách cứ hắn quấy rầy chuyện tốt của mình, lại
phát hiện có điều không bình thường.
Vừa quay người, Dạ Mị bị dọa sợ đến quỳ sụp xuống, thấy Dạ Ly Lạc sắc
mặt tái xanh đang ôm Nhược Ly trong lòng, mặc dù thân thể nàng đã được
bọc kỹ trong chăn nhưng hắn vấn nhìn ra được nàng có điều bất thường.
"Xin để thuộc hạ xem!" Dạ Mị biết Dạ Ly Lạc rất tức giận, hắn vội vàng tự động xin đi giết giặc, bước lên xem cho nàng.
Xem mạch cho nàng xong sắc mặt Dạ Mị trầm xuống, quay đầu lại liếc mắt
nhìn Văn Hoàng quý phi bị đánh nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất, nhanh
chóng biết rõ nguyên nhân.
"Vương thượng, có hai loại phương pháp có thể giải mị thuật của tiểu
thư, thứ nhất, chắc hẳn ngài đã biết, dùng phương pháp âm dương điều
hòa. Thứ hai, chính là dùng rượu thuốc hòa vào nước của Hàn Băng trì rồi ngâm mình ở đó, đợi mị thuật biến mất là được. Trừ hai phương pháp này, thứ cho thuộc hạ vô năng không nghĩ ra cách nào khác!" Dạ Mị thận trọng nói rồi nhanh chóng quỳ xuống.
Với cách thứ nhất, nhìn sắc mặt Dạ Ly Lạc rất rõ ràng hắn không muốn làm chuyện đó khi Nhược Ly mới mười bốn tuổi, hơn nữa lúc này nàng hoàn
toàn không có một chút phòng bị. Cách thứ hai lại khiến thân thể nàng bị tổn thương, chắc chắn Dạ Ly Lạc sẽ không đồng ý.
Dạ Ly Lạc lạnh lùng liếc mắt nhìn Văn Hoàng quý phi đang nắm dưới đất,
trầm giọng nói: "Tốt nhất là ngày mai các ngươi phải giải thích rõ ràng
chuyện này cho bổn vương! Trông coi hắn ta cẩn thận, đợi bổn vương tự
mình xử lý hắn."
Dạ Lượng nghe vậy chợt thấy lạnh cả người, Dạ Mị cũng cũng không cười
nổi nữa, Văn Hoàng quý phi chính là một tên nam nhân, chuyện đại sự như
vậy mà bọn họ lại không tra xét kỹ càng, hôm nay để xảy ra chuyện này
bọn họ thật khó mà thoát tội.
"Dạ! Thuộc hạ tuân lệnh!" Dạ Mị, Dạ Lượng vẫn quỳ, không dám đứng dậy,
Dạ Ly Lạc cũng không để ý tới họ, hắn ôm Nhược Ly nhanh chóng bước ra
ngoài.
"Chuyện bổn vương trở về không được để lộ ra ngoài!" Dạ Ly Lạc nói xong rồi biến mất ở trong không khí.
Dạ Mị thấy Dạ Ly Lạc đi rồi mới thở phào một hơi, sau đó rất không có
hình tượng tựa vào cây cột bên cạnh rồi đá một cước vào vị Văn Hoàng quý phi đã sớm bất tỉnh nhân sự nằm dưới đất.
"Đều do người này gây họa, hừ, nếu không phải là không được để hắn ta
chết thì tiểu gia ta nhất định khiến hắn sống dở chết dở, lại dám giở
trò với người của chủ tử, đúng là chán sống rồi." Dạ Mị bị lôi từ trong
chăn ra, trong lòng vốn dĩ đang khó chịu, lúc này rất muốn phát tiết một chút cho đỡ tức.
Dạ Lượng im lặng, sắc mặt vỗn dĩ đã trắng vì xảy ra chuyện lớn như vậy
nên lúc này càng thêm trắng bệch, Dạ Mị thấy Dạ Lượng không lên tiếng
liền quay đầu lại, vừa nhìn thấy bộ dáng hắn như vậy, sợ đến mức hô lên
một tiếng.
"Này, không đến nỗi như vậy chứ? Cùng lắm thì thiếu đi cánh tay hoặc cái chân, cũng không phải là chuyện lớn gì, uống thuốc cộng thêm tu luyện
khoảng vài chục năm sẽ lại có lại thôi, lo gì."
Dạ Mị tưởng rằng Dạ Lượng lo lắng chuyện bị trách phạt, nhưng hắn nào
biết, là do Dạ Lượng chưa bao giờ phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy nên trong lòng hết sức khó chịu.
Dạ Mị nhìn lại lần nữa thì trước mặt đã không có bóng
người, hắn rất giận dữ, hừ, tên kia quá không nể mặt hắn, dầu gì hắn cũng là nhị ca đấy...
Cúi đầu nhìn Văn Hoàng quý phi biến thái đáng chết, hắn thấy giận dễ sợ, lại bổ một cước, một cước này sức lực vừa đúng, có thể làm cho Văn
Hoàng quý phi cảm thấy đau nhức nhưng không trí mạng.
Nhưng mà hắn cũng không vội, nhìn dáng vẻ phẫn nộ của chủ tử nhà mình,
cho dù hôm nay người này giữ được mạng, sau này chắc chắn cũng không có
ngày nào tốt đẹp, bị Dạ Ly Lạc chỉnh e là chỉ muốn chết cho mau.
Dạ Mị hừ lạnh một tiếng, sử dụng yêu lực đưa hắn ta đến nhà giam, rồi tỉ mỉ xóa hết dấu vết của Dạ Ly Lạc ở xung quanh, nếu ngay cả chuyện này
hắn cũng làm không xong, chờ chủ tử nhà mình quay lại, nhất định sẽ
thẳng tay trừng trị bọn họ một lần, có gãy tay thiếu chân thì đó cũng là hình phạt nhẹ nhất rồi.
Dạ Ly Lạc đi tới Hàn Băng Trì, trong tay cầm thuốc của Dạ Mị, nhìn người trong lòng sắc mặt ửng đỏ, trong lòng hết sức mẫu thuẫn, nước trong Hàn Băng trì lạnh vô cùng, nếu để nàng xuống, nhất định sẽ ngã bệnh, nhưng
nếu như không xuống ngâm....
Dạ Ly Lạc cúi nhìn tiểu nữ nhân mình yêu trong ngực, nếu làm chuyện đó
trong lúc thần trí nàng mơ hồ, nàng có thể oán hận hắn hay không?
Vừa nghĩ tới chữ hận thì cả người Dạ Ly Lạc run lên, hắn thật sự không
dám tưởng tượng đến hậu quả của việc đó, hắn hít một hơi thật sâu, ôm
lấy Nhược Ly, ánh mắt không nỡ nhìn chằm chằm nàng.
"Tiểu Nhược Ly, hiện tại nàng cảm thấy như thế nào?" Dạ Ly Lạc trầm
giọng, giọng nói so với bình thường khàn khàn hơn, hô hấp cũng nặng nề
hơn, nhưng hắn vẫn cố gắng đè nén.
Nhược Ly chỉ cảm thấy cả người nóng như bị bốc cháy, lý trí đã hoàn toàn không còn, chỉ theo bản năng muốn gần gũi Dạ Ly Lạc, giống như làm vậy
mới có thể giảm bớt sự khó chịu trong cơ thể.
Nàng khẽ mở miệng, mơ hồ cảm thấy có người gọi nàng, giọng nói hình như
là của Dạ Ly Lạc, nàng khó khăn phát ra tiếng, vốn định nói hắn không
cần phải lo lắng cho nàng, nhưng mở miệng lại chỉ nghe thành từng tiếng
"ưm....nóng..."
Dạ Ly Lạc khẽ thở dài, kéo tấm chăn gấm đang bọc trên người nàng ra, sau đó vung tay lên, thuốc Dạ Mị đưa hắn đều rơi xuống Hàn Băng trì sau
lưng, hắn khẽ tăng thêm chút yêu lực để thuộc rơi xuống nước không bị
đông thành băng.
"Tiểu Nhược Ly, cố chịu đựng một lát...."Giọng nói của Dạ Ly Lạc hết sức dịu dàng, hắn ôm nàng trực tiếp bước xuống Hàn Băng Trì, trong nháy mắt khí lạnh xâm nhập vào thân.
Nhược Ly thì lại không cảm giác giống vậy, nàng cảm thấy có một cỗ mùi
thuốc thấm lạnh chảy vào bên trong thân thể, hết sức thoải mái khiến
nàng không nhịn được "ưm" một tiếng.
Dạ Ly Lạc không muốn giảm hiệu quả của dược lực nên không dùng yêu lực
chống lạnh, dù thân thể hắn tráng kiện nhưng dòng nước lạnh như băng thế này cũng khiến hô hấp của hắn rối loạn.
Trên lông mày cũng đã kết một tầng băng mỏng, mặt và môi cũng lạnh đến
cứng đờ, còn Nhược Ly trong ngực hắn đang được trung hòa mị thuật nên
thân thể đã bớt nóng, chân mày đang cau lại cũng khẽ giãn ra.
Dạ Ly Lạc thấy thân thể Nhược Ly dần dần khôi phục nhiệt độ bình thường, đôi môi sắp đông thành băng liền nâng lên một nụ cười dịu dàng, trên
người lúc ấy cũng không còn thấy rét lạnh nữa.
...........
Trong lều trại của Sài Hầu Vương, trong góc tối vẫn có một người đang
ngồi, Sài Hầu Vương tự nhiên ngồi ở trước án, uống rượu trước mặt người
kia, người ngồi trong góc tối trông thấy dáng vẻ vân đạm phong khinh của ông ta lập tức nóng nảy.
"Ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào? Tại sao còn chưa phái ra nhóm thích
khách thứ hai?" Người trong góc tối hết ngồi im được nữa động thân một
bước, âm thanh cũng hơi lớn.
Chân vừa tiếp xúc với ánh sáng, hắn cảm thấy không thích hợp lại lui trở về giọng cũng giảm thấp xuống một phần: "Ngươi rốt cuộc nghĩ như thế
nào?"
Sài Hầu Vương cũng trầm tư một chút, lại uống một hớp rượu mạnh, hiện
tại ông ta cũng không biết rõ Yêu Hoàng cùng Ám vương rốt cuộc đang suy
nghĩ gì, theo lý thuyết mà nói, Ám Vương chắc chắn phải ở bên cạnh Yêu
Hoàng, thế nào lại có tin tức hắn muốn đi tìm Ngự Linh Châu?
"Ngươi có cách gì hay sao?" Nếu hai người đã liên minh, Sài Hầu Vương
cũng không tiện quá độc đoán, hơn nữa chuyện lần này ông ta không dám
quyết định chắc chắn, vậy nên hai người thương nghị vẫn tốt hơn một
người.
Người trong góc tối vừa định lên tiếng, chợt nghe có tiếng động ngoài
cửa, hắn vội vàng giấu giếm hơi thở của mình, Sài Hầu vương cũng cảnh
giác hơn, người có thể nhẹ nhàng đi vào lều trại của ông ta yêu lực nhất định vô cùng cường đại.
Nhưng sau khi trông thấy người kia, Sài Hầu vương liền thu hồi yêu lực,
ông ta không thể dò xét được gì từ trên người hắc y nhân trước mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...