Thịnh Thế Yêu Sủng

Không đề cập tới Ám
vương thì thôi, vừa nhắc tới Ám vương, nụ cười vẫn duy trì trên mặt Văn
Hoàng quý phi từ từ tắt hẳn, trên gương mặt không nén nổi sự tức giận,
mị thuật của Hồ tộc khi thi triển có liên quan đến biểu cảm trên gương
mặt, hắn ta vừa mất tập trung thì mị thuật liền yếu đi một chút.

Cho nên lúc hắn không cười nữa, mị thuật khống chế Nhược Ly liền giảm bớt
một ít, nhờ vậy mà Nhược Ly có thể khôi phục được một chút thần trí.
Nàng mở miệng thở mạnh, hi vọng làm như thế có thể giảm bớt tác dụng mị
thuật, nhưng hi vọng này lại không có kết quả.

Nàng ngước mắt
nhìn thấy diện mạo dữ tợn của Văn Hoàng quý phi, biết Ám vương chính là
nổi đau của hắn ta, nàng biết Văn Hoàng quý phi chỉ là cầu tài cầu quyền lực, mục đích không phải là giết nàng, mà hắn ta cũng không dám giết
nàng, cho nên nàng mới dám không chút kiêng kỵ khiêu khích hắn ta.

Nàng cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói, "Nếu ngươi động vào bổn hoàng, bổn
hoàng đảm bảo Ám Vương chắc chắn để cho ngươi muốn sống cũng không được
muốn chết cũng xong, mà đợi đến lúc bổn hoàng khôi phục thần trí cũng
nhất định sẽ cho ngươi hối hận vì đã làm ra chuyện như thế."

Mặc
dù lúc này Nhược Ly không còn chút sức lực nhưng lời nói vẫn rất có khí
phách, lập tức thành công khiến khuôn mặt dữ tợn của Văn hoàng quý phi
cũng có hơi trắng bệch, Yêu Hoàng này mặc dù nhìn như nhỏ yếu, nhưng
khiến hắn ta cảm thấy nàng có khí chất khác xa Yêu Hoàng tiền nhiệm, còn khác chỗ nào thì hắn ta lại không nói ra được.

Đôi mắt hắn đảo

đảo, cảm thấy chuyện đã làm đến nước này, cho dù lúc này có buông tha
cho Nhược Ly, theo tính cách của nàng như vậy cũng sẽ không dễ dàng bỏ
qua cho hắn ta, còn không bằng được ăn cả ngã về không, nói không chừng
dựa vào sự "sủng ái" của Nhược Ly, còn có thể thắng được Ám Vương Nhất
một bậc.

Nhược Ly nín thở, thấy sự do dự vừa xuất hiện trong mắt
Văn hoàng quý phi rất nhanh liền biến mất, chợt cảm thấy không được, lại thấy hắn ta nở nụ cười khiến đầu nàng ngay lập tức trở nên hỗn loạn.

Lúc này trên người Nhược Ly chỉ còn lại một bộ trung y màu trắng, đường
cong như ẩn như hiện sau lớp áo mỏng, kết hợp với dung nhan tuyệt mỹ, là một nam nhân bình thường cũng sẽ không dễ dàng buông tay, huống chi còn là một tên có lòng dạ xấu xa thì làm sao có thể chống lại sự hấp dẫn
trí mạng này của Nhược Ly.

Văn Hoàng quý phi không biết vì sao
cảm thấy hô hấp của mình cũng tăng nhanh, nhìn khuôn mặt nhẵn mịn xinh
đẹp trước mắt, mặc dù trên mặt có sự tức giận nhưng trong mắt hắn ta lại mang theo một vẻ đẹp hết sức khó tả, dường như khuôn mặt trước mắt
không phải là đang tức giận mà giống như đang làm nũng. (Phuong: Không
biết nên gọi người này là ông hay bà nữa, quá biến thái ( >.

. . . . . .

Lúc này Dạ Ly Lạc đang đứng bên ngoài Mê Vụ sâm lâm. Mê Vụ sâm lâm được bao phủ ở một màn làn khói độc màu đen, bốc mùi hôi thối kinh khủng, nhưng
đó chỉ tình trạng bên trong kết giới của khu rừng rậm, còn bên ngoài
rừng rậm, ánh nắng tươi sáng, so sánh hai nơi lại thấy giống như hai thế giới.

Trong rừng rậm thỉnh thoảng truyền đến tiếng gào thét của
dã thú, còn có tiếng kêu của vài thứ không biết tên, điều này khiến xung quanh càng thêm hoang tàn vắng vẻ, thê lương vô cùng.


Dạ Ly Lạc thấy tình huống này thì khẽ chau mày, hoàn cảnh này xem ra còn ác liệt hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều.

Hắn đang dò xét một con đường tương đối dễ vào, đột nhiên cảm thấy trong
lòng khó hịu, liền dừng bước lại bay ra khỏi rừng rậm, thiên lý truyền
âm hỏi thăm Dạ Lượng, hắn cảm giác bên kia nhất định có chuyện gì đó.

"Tiểu thư đang làm gì vậy?" Giọng nói của hắn lạnh nhạt khác thường, có thể
là do không có Nhược Ly bên cạnh nên có hơi buồn phiền, Dạ Lượng nghe
thấy liền cảm giác da đầu cũng run lên.

"Buổi tối nay tiểu thư không
chịu dùng bữa, bọn thuộc hạ khuyên nhủ không được, nhưng vừa rồi Văn
Hoàng quý phi đem tới chút điểm tâm và nước canh, bây giờ tiểu thư đang
uống."

Dạ Lượng bẩm báo lại sự tình, nhưng chuyện hai người kia
có tư thế mập mờ hắn cũng không dám nói ra, chỉ sợ chủ tử của hắn chạy
về giết người, khiến hắn một thân máu me be bét, hơn nữa hắn nhìn thấy
dáng vẻ vừa rồi của Nhược Ly thì cảm thấy dường như nàng còn rất hưởng
thụ, nếu nàng biết hắn lén báo cáo, không chừng cái mạng nhỏ của hắn
không chết cũng phải mất một nửa.

Dạ Ly Lạc vẫn cảm thấy kỳ quái, Văn Hoàng quý phi kia nhìn thế nào cũng có chút quái dị, chỉ là nàng ta vẫn an phận thủ thường, mà hắn cũng chưa có thời gian đi tra xét nàng
ta, hôm nay nàng ta lại chủ động đến gần Nhược Ly, động cơ nhất định
không trong sáng, nhưng hắn nghĩ dù sao nàng ta cũng là một nữ nhân,
chắc chắn không thể xảy ra được chuyện gì.


"Để ý kỹ, có chuyện gì phải nhanh chóng bẩm báo với Bổn vương." Dạ Ly Lạc lạnh nhạt nói một
câu, dù sao hắn rất yên tâm về Dạ Lượng, bất quá không biết vì sao hắn
vẫn có chút lo lắng, liền thuận miệng hỏi thêm một câu, "Văn Hoàng quý
phi đi vào đã bao lâu."

"Đại khái khoảng nửa canh giờ rồi ạ." Dạ Lượng không biết tại sao Dạ Ly Lạc lại hỏi như thế, đánh giá một
chút, sau đó tận lực nói ít lại một chút. Sợ chủ tử bọn họ ăn dấm chua
mà vội vã trở về làm bứt dây động rừng.

Dạ Ly Lạc nhẹ giọng ừ một tiếng, nhìn bên cạnh trống rỗng, đột nhiên cảm thấy không quen, thời
gian qua ở chỗ đó luôn luôn có Nhược Ly, hôm nay rời đi mới biết đối
phương đối với hắn mà nói còn quan trọng hơn hắn tưởng rất nhiều.

Thật giống như câu nói kia, một ngày không gặp như cách ba thu, nhưng mới
chỉ nửa ngày mà hắn lại cảm thấy cả người khó chịu, trong lòng không
yên. Hắn cảm thấy hơi phiền muộn, chắc là do mình đa tâm, nghĩ vậy hắn
liền thu hồi yêu lực.

Nhưng hắn ngồi trong lương đình bên ngoài
Mê vụ sâm lâm, nhìn rừng rậm âm u trước mặt cũng không tiến lên dò đường nữa, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

. . . . . .

"Không còn sớm nữa rồi, để nô tì hầu hạ Điện hạ đi ngủ!" Văn Hoàng quý phi cố ý lớn tiếng nói, để cho Dạ Lượng đang giữ cửa bên ngoài nghe thấy, đây
cũng là đang giải thích tại sao hắn ta lâu như vậy còn chưa đi ra ngoài.

Hắn ta cười nói, dáng vẻ mị hoặc này nếu như để Dạ Mị nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy bản thân mình không bằng, nhưng vào trong mắt Nhược Ly thì nàng
chỉ cảm thấy hắn ta vô cùng xấu xí.

Mặc dù nhược Ly cảm thấy thân thể nóng lên, nhưng trong lòng đã lãnh thấu, nàng lạnh lùng nhìn Văn
Hoàng quý phi ôm nàng đi đến bên giường.


Nhìn hắn ta đặt ngang
mình ở trên giường, Nhược Ly cắn răng nói ra từng chữ, mặc dù tiếng nói
rất nhỏ bé, nhưng lực uy hiếp lại không nhỏ, "Bổn hoàng cho ngươi một cơ hội cuối cùng, hiện tại dừng tay lại thì bổn hoàng có thể tha chết cho
ngươi."

Văn Hoàng quý phi chống tay hai bên Nhược Ly, hắn ở phía
trên nhìn xuống Nhược Ly, dáng vẻ rất chân tình thắm thiết, nhưng trong
mắt kia lóe lên sáng loáng, làm cho người ta không thể tin được chân
tình thắm thiết của hắn ta.

"Điện hạ, hiện nay tên đã lắp vào
cung không bắn không được, ngài cảm thấy ta sẽ dại dột như vậy sao, coi
như hiện tại ta buông tha ngươi, ta cũng sẽ không có kết quả tốt, không
có ngài bảo vệ, Ám Vương điện hạ định không không dễ dàng tha cho ta."

Điều hắn ta nói là sự thật, nhưng hắn ta còn chưa ý thức được, nếu như chọc
phải Nhược Ly thì có lẽ hậu quả hắn ta gặp phải so với chết còn đáng sợ
hơn.

Nhược Ly thấy hắn ta không hề muốn dừng lại, hừ lạnh một
tiếng, "Nếu bổn hoàng không chết, chắc chắn sẽ khiến cho ngươi sống
không bằng chết!" Bị hắn cường bạo thì cùng lắm giống như bị chó cắn một cái, nhưng chỉ cần nàng còn sống, nàng nhất định khiến hắn hối hận vì
đã đầu thai đến Yêu Giới, hối hận vì hôm nay đã làm ra việc này.

Ôm mỹ nhân trong ngực, Văn Hoàng quý phi cũng chỉ là một nam nhân bình
thường, đâu còn quản được nhiều chuyện như vậy, cùng lắm thì chết dưới
hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.

Nhược Ly hít một hơi sau đó nhắm mắt lại, đè
nén thân thể khó chịu, nhưng phẫn hận trong lòng khiến nàng không thể
chịu được, nàng cắn môi, không hề lên tiếng nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận