Thấy Nghiêu Mã đã tắt thở, Dã Lũng Kì ném đao, ngồi trên đất thở dài.
Tương Thanh nhìn hắn, nhẹ nói: “Đi thôi.”
Dã Lũng Kì ngẩng đầu nhìn Tương Thanh: “Ta phải trở về tộc một chuyến.”
Tương Thanh bật cười: “Ta không nghĩ đây là chủ ý tốt.”
Dã Lũng Kì nhặt đao lên, nhìn chằm chằm Tương Thanh, trong mắt lộ ra sát ý, Tương Thanh cũng không để tâm, chỉ đứng yên tại chỗ.
“Ta biết ta không giết được ngươi, ta cũng không muốn giết ngươi, bất quá ta cần phải trở về cứu con dân trong tộc.” Dã Lũng Kì nghiêm mặt lại: “Nếu không, ngươi chỉ có thể mang thi thể của ta về cho Ngao Thịnh.”
Tương Thanh nhún vai: “Ngươi nếu thật không muốn sống thì hãy sớm nói một tiếng, vừa rồi ta sẽ không cứu ngươi.”
Mặt Dã Lũng Kì đỏ lên, cắn răng nhíu mày.
Tương Thanh nhìn hắn, lại xem xét thi thể trên mặt đất, ngồi xuống đối diện với hắn: “Cho dù bây giờ ta thả ngươi đi, ngươi cũng không thể đánh đuổi được Hổ tộc cứu bộ tộc của ngươi.”
Dã Lũng Kì chỉ nhìn Tương Thanh, không nói chuyện.
“Nhưng ta lại có một biện pháp có thể giúp ngươi.” Tương Thanh cúi người nhặt một nhánh cây khô dưới đất, ngó nghiêng một chút, lại thản nhiên hỏi: “Ngươi muốn nghe không?”
Dã Lũng Kì trầm mặc một lúc mới hỏi: “Ngươi muốn ta quy thuận Ngao Thịnh?”
Tương Thanh cười, Dã Lũng Kì choáng váng, không phải vì nội dung câu chuyện, mà là vì nụ cười của Tương Thanh.
Hắn đột nhiên cảm thấy rất thư thản… Nếu như buộc phải giải thích vì sao, thì cảm giác đó giống như có một thứ nào đấy, từ trước đến nay vẫn luôn muốn nhìn thấy nhưng không cách chi thấy được, đột nhiên có một ngày ngoài ý muốn lại xuất hiện trước mắt, khiến bản thân thấy rất thỏa mãn hài lòng.
Tương Thanh cũng không phát giác vẻ khác thường của Dã Lũng Kì, đoạn lại nói tiếp: “Ngươi đã biết Hổ tộc vây khốn Dã Lũng quốc, như vậy Ngao Thịnh nhất định còn biết trước ngươi.”
Dã Lũng Kì đầu óc rồi loạn, im lặng không lên tiếng.
Tương Thanh ném nhánh cây khô xuống, đứng lên vỗ vỗ tay: “Dưới tình huống này, dùng ngươi làm nhân chất căn bản không hề có giá trị, Ngao Thịnh muốn ngươi sống mà vào cung, chỉ có duy nhất một lý do…”
(Một người có địa vị trọng yếu của nước này được gửi sang làm con tin ở nước kia, được gọi là nhân chất – 人质 hoặc chất tử -质子.)
Dã Lũng Kì ngẩng đầu lên nhìn Tương Thanh đang đứng chắn trước mặt, chỉ thấy y khẽ mở đôi môi, chậm rãi nói: “Hắn muốn ngươi đứng trên vạn người, chỉ dưới một người.”
Dã Lũng Kì nhíu mày thật sâu, cắn răng nói: “Hắn chẳng qua chỉ muốn đem cả thiên hạ đặt dưới chân mình.
Hắn dễ dàng đứng trên vạn người, sao lại còn buộc ta phải cúi đầu trước hắn? Ta sao có thể cam tâm?”
Tương Thanh lắc đầu: “Thế sự luôn không thể vẹn toàn, mọi thứ đều có khiếm khuyết, chỉ tùy vào ngươi lựa chọn thế nào, nhưng nếu điều kiện là do Ngao Thịnh đề ra thì ngươi không có quyền chọn lựa, nên hãy đồng ý đi.”
Dã Lũng Kì cười nhạt, ngã lưng nằm xuống nền cỏ, trừng Tương Thanh: “Con bà nó, sao ngươi nói chuyện lại mang đầy vẻ dụ người thế chứ?!”
Tương Thanh thoáng ngẩn ra.
Dã Lũng Kì không cam lòng nói thầm: Vậy ngươi là người của Ngao Thịnh, ta đứng dưới hắn, chẳng phải là cả đời cũng không cách nào trèo lên giường của ngươi?
Tương Thanh rất không khách khí nâng tay cho hắn một bạt tai rất kêu.
Một bạt tai đánh cho Dã Lũng Kì đau đến rát mặt, sự bất mãn trong lòng cũng vơi đi không ít.
Hắn lại trầm mặc chốc lát, đoạn hỏi Tương Thanh: “Ngao Thịnh có thể tin tưởng ta sao? Nếu ta nhờ vào sự sự giúp đỡ của hắn chấn hưng Dã Lũng quốc, sau lại quay lưng sang phản chiến thì sao?”
Tương Thanh bình thản lắc đầu: “Ngươi sẽ không làm thế.”
“Tại sao?” Dã Lũng Kì bĩu môi: “Ta là tên man di chữ to không thông, chữ nhỏ không biết, nói chuyện sẽ không giữ lời!”
Tương Thanh vẫy tay ý bảo hắn đứng lên: “Ngươi nói chuyện không giữ lời, đó là việc của ngươi, bất quá ngươi có thắng, cũng chẳng vẻ vang gì.”
Dã Lũng Kì sầm mặt xuống, trừng Tương Thanh, Tương Thanh tiếp nhận chủy thủ trong tay hắn: “Nếu ngươi lật lộng với Ngao Thịnh, vậy ngươi vĩnh viễn bại dưới tay hắn, đây là chuyện ngươi tuyệt đối không dễ dàng tha thứ được.”
“Ha ha ha…” Dã Lũng Kì lắc đầu, “Ngươi nghĩ như vậy, không có nghĩa Ngao Thịnh cũng sẽ nghĩ như vậy.” vừa nói, vừa dựa gần vào người Tương Thanh: “Chúng ta dù sao cũng thông thuộc nhau hơn?”
Tương Thanh đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: “Chẳng có gì khác cả.
Ngao Thịnh biết cách nhìn người…Bởi vì, hắn là do ta dạy dỗ.” Nói xong, đột nhiên phất tay, chủy thủ thẳng tắp lao vào phía bụi cỏ, một tiếng hét thảm tiếng truyền.
Dã Lũng Kì chau mày: “Nguy rồi, ta ở trên đường để lại ký hiệu chỉ có Dã Lũng tộc mới có thể nhìn ra, nhất định là đồng bọn của Nghiêu Mã.”
Vừa dứt lời, một nhóm hắc y nhân phóng ra, cầm đao trên tay, bao quanh hai người.
“Ngươi biết chúng chứ?” Tương Thanh hỏi Dã Lũng Kì.
Dã Lũng Kì lắc đầu: “Chưa từng thấy qua, bất quá tai bọn chúng điều thiếu một góc, là Hổ tộc.”
“Để Dã Lũng Kì lại.” Kẻ cầm đầu bập bẹ thứ tiếng Hán không thạo, ra giọng uy hiếp: “Ngươi có thể đi!”
Tương Thanh đột nhiên thở dài, Dã Lũng Kì khó hiểu nhìn hắn, đúng lúc này, chợt nghe “sưu sưu” vài tiếng, mấy đạo ánh sáng nháng lên, đều chuẩn xác nhắm thẳng vào ngực đám người Hổ tộc, chúng kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng ngã quỵ xuống đất.
Bốn phía đồng loạt vang lên tiếng bước chân, tám nam nhân vận cẩm bào nhảy ra từ bụi cỏ, phía sau đại khái có hơn ngàn binh mã.
Sau khi tiến vào, đội quân vội dàn người xếp theo hình cánh én, đồng loạt quỳ xuống trước mặt Tương Thanh: “Tham kiến Thanh phu tử.”
Tương Thanh nhìn họ, mệt mỏi nói: “Đều đứng lên đi.”
“Phu tử, nhiều ngày không gặp.” Người dẫn đầu tám nam nhân vận cẩm bào có chút kích động khi thấy Tương Thanh.
Kỳ thật đây đều là cận vệ của Ngao Thịnh, cũng là đội ngũ ngày đó Tương Thanh mang đi từ Hắc Vân Bảo.
Khi Tương Thanh rời đi, những thành viên đến từ Hắc Vân Bảo vẫn ở lại hoàng thành, một nửa trong số đó thì quay về bảo, nửa kia cam nguyện ở dưới trướng Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh đối những người này thập phần tín nhiệm.
Còn nhớ năm đó Tương Thanh tự mình bồi dưỡng bảy mươi hai người, Ngao Thịnh trang bị cho mỗi người họ một ngàn nhân mã, hợp thành cấm quân, bảo vệ hoàng thành.
Những người này đều vận cẩm bào đen hệt nhau, đó cũng là y phục Tương Thanh thường mặc khi còn ở Hắc Vân Bảo, chỉ có một điểm khác biệt là hoa văn bạc trên y phục, tượng trưng cho thân phận.
Tương Thanh đương nhiên rất quen thuộc với họ, liền gật đầu chào hỏi, thấy mấy mọi người khí sắc đều tốt, hơn nữa thủ hạ đều nghiêm chỉnh xếp thành hàng chỉnh tề, rất có tổ chức, trong lòng thấy được an ủi, vừa định đem Dã Lũng Kì giao cho bọn họ mang về hoàng thành, lại nghe “rầm râp” tiếng binh khí đồng loạt rút khỏi vỏ.
Tương Thanh sửng sốt, chỉ thấy mấy ngàn binh sĩ đều rút đao đặt trên cổ, người dẫn đầu kiên quyết nhìn Tương Thanh: “Thanh phu tử, Hoàng Thượng có lệnh, nếu ngài không theo chúng tôi cùng trở về, thì chúng tôi phải xử quyết Dã Lũng Kì ngay tại chỗ, sau đó cũng tự sát.”
Tương Thanh chau mày, trong lòng thầm mắng, thằng nhãi con này thật đúng là chiêu gì cũng đều có thể nghĩ ra được.
“Thỉnh phu tử cứu chúng tôi một mạng.” Hơn một ngàn binh sĩ cùng hô, Tương Thanh chỉ thấy tai ong ong cả lên, trầm mặc thật lâu sau mới vô lực đáp: “Được rồi, ta và các ngươi cùng quay về…..Bỏ vũ khí xuống hết đi.”
Các tướng sĩ vui mừng ra mặt, tách ra hai phía, Tương Thanh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy phía trước xuất hiện một chiếc xe ngựa thật lớn, mành trắng buông rũ phấp phới bay….
Đây là xe ngựa năm xưa khi y đưa Ngao Thịnh đi khỏi Hắc Vân Bảo, rồi cùng nhau tiến nhập hoàng thành đã dùng qua.
Đứng một bên, Dã Lũng Kì thở dài, thản nhiên nói: “Xem ra ta và Ngao Thịnh đều muốn ngươi là chuyện không thể.”
“Phu tử, xin mời.” Tám người cận vệ mời Tương Thanh lên xe.
Tương Thanh thở dài: “Cần gì phải phô trương như thế, ta cưỡi ngựa được rồi.”
Họ cũng không nhiều lời, chỉ giương vẻ mặt đáng thương vô bờ ra cho Tương Thanh xem: “Phu tử, tính mạng của chúng tôi đều đặt hết trên người ngài, ngài nếu muốn lấy thì cứ lấy đi.”
Tương Thanh hít sâu một hơi, trong lòng mắng Ngao Thịnh quả thực là một tên vô lại, nhưng không còn cách nào khác, đành phải bước lên chiếc xe ngựa màu trắng kia.
Dã Lũng Kì vừa định theo sau, nhưng lại bị một cận vệ ngăn lại, chỉ tay về chiếc xe ngựa nhỏ khác nằm ở hướng ngược lại: “Ngươi sang bên kia.”
Dã Lũng Kì nhíu mày đầy bất mãn, quay lưng đi đến chiếc xe bé tẹo kia, lại chợt nghe cận vệ bên cạnh hạ giọng nói với hắn: “Nếu muốn bảo toàn mạng mình thì tốt nhất ở trước mặt bệ hạ ngươi đừng có liếc ngang nhìn dọc Thanh phu tử.”
Dã Lũng Kì sửng sốt, xoay mặt nhìn gã, chỉ thấy gã cận vệ nghiêm mặt nói tiếp: “Không phải đang đùa với ngươi, cứ mắt nào nhìn là sẽ móc mắt đó ra.” nói xong, đẩy hắn lên xe.
Dã Lũng Kì lên xe, vẫn như cũ hồ nghi đầy mình.
Hắn đột nhiên cảm thấy tò mò về Ngao Thịnh, kẻ đã thí huynh giết cha, dùng trăm vạn binh mã vây khốn hoàng thành để bước lên ngôi vị ở cái tuổi rất trẻ như thế, đến tột cùng là dạng người gì?
Tương Thanh thật sự không cam lòng nguyện ý, y không muốn vào hoàng thành, không muốn gặp Ngao Thịnh.
Tuy đã ly biệt ba năm nhưng y vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho giờ gặp lại.
Song con sói Ngao Thịnh này lại nắm được nhược điểm của y, dùng tính mạng của ngàn người uy hiếp y, trong khi họ lại là những người mà y coi trọng nhất, là huynh đệ cùng sinh tồn trong Hắc Vân Bảo.
Do dự một hồi, Tương Thanh vẫn bước lên xe, xốc mành.
Sa mành trắng vừa xốc lên, đột nhiên có một bàn tay từ trong vươn ra.
Tương Thanh theo bản năng nghĩ muốn đánh bạt đi.
Một chưởng vừa xuất ra, lại thấy gương mặt vừa quen thuộc lại có chút xa lạ xuất hiện, nên liền thu tay về, nhanh chóng đè áp nội công xuống, nhưng người này cũng không quan tâm, lập tức bắt lấy tay y, kéo vào xe.
Tương Thanh trở tay không kịp, song lại không thể động thủ đả thương hắn, chỉ biết khó xử phó mặc.
Người nọ cong khóe miệng cười xấu xa, đem y đặt dưới thân, nghiêng thân cúi đầu, hung hăng hôn lên môi y…
Tương Thanh nháy mắt liền đần mặt ra, hơi thở kẻ phía trên rất quen thuộc, loại hành động bá đạo như thế chỉ có mỗi Ngao Thịnh sở hữu.
Nhưng so với thiếu niên đơn bạc lúc y rời đi, hiện tại, Ngao Thịnh đã hoàn toàn đổi khác, trưởng thành rồi.
Điều đó có thể nhìn ra ở bàn tay đang nắm lấy y.
Tay Ngao Thịnh siết rất chặt, Tương Thanh đột nhiên thấy khó hiểu, sao tay hoàng đế lại thô ráp đến như thế, xương xẩu và gai góc? Như vậy chứng tỏ hắn vẫn mỗi ngày đều chăm chỉ luyện công? Màu da cũng tỏa ra khí chất mạnh mẽ, hữu lực, thuyết minh hắn thường kỵ mã, chuyên cần thao luyện? Dáng người khôi ngô tuấn tú, rõ ràng là kế thừa huyết thống chinh chiến của Viên thị.
Trong lúc Tương Thanh còn đang thất thần, Ngao Thịnh đã kiêu ngạo mà siết lấy tay y, tay kia đồng thời cũng ôm chặt thắt lưng, đầu lưỡi dùng sức mở khớp hàm đang đóng chặt của y ra, đầu lưỡi xâm nhập vào trong, dùng hết toàn lực dựa sát vào Tương Thanh, tựa như muốn càng khảm sâu vào, hoàn toàn mặc kệ bàn tay vẫn còn tự do kia của Tương Thanh, có thể thoải mái bổ một chưởng vào đầu hắn.
Tương Thanh tức giận khôn cùng, thằng nhãi con trước kia cũng thường xuyên hung hăng mãnh liệt như vậy.
Nguyên nhân chỉ có một, là vì hắn không sợ, hắn biết y không tài nào xuất một chưởng đánh chết hắn.
Y càng nghĩ lại càng giận nên liền nhe răng cắn xuống.
“Uiii…” Ngao Thịnh bị cắn đau, môi dưới chảy ra máu, liếm môi ngẩng đầu nhìn Tương Thanh đang nằm dưới thân.
Nhiều năm không gặp, Tương Thanh cơ hồ không thay đổi gì nhiều, ngoài việc gầy đi, và đôi môi vốn nhạt màu lưu lại huyết sắc của hắn, đỏ sẫm…
Ngao Thịnh nhìn sâu vào mi mắt Tương Thanh, rồi cúi đầu, vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm đi máu đọng trên môi y.
Không ngoài dự kiến, tai Tương Thanh đỏ ửng lên.
Ngao Thịnh cười nhẹ ra tiếng, thở dài một hơi, thấp giọng nỉ non: “Thanh, ta rất nhớ ngươi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...