Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Edit: susublue

Lúc Mộc Yên đang đấu tranh nội tâm, xe đã đến Nhà họ Dung.

Do dự một lúc, cô đã bị Dung Lạc ôm lấy.


"Dung Lạc." Cô sợ hãi kêu một tiếng.

Nhưng anh lại làm như không nghe thấy, cố chấp ôm cô, mím môi thật chặt tỏ vẻ uất ức như trẻ con.

Dung Trạch thấy Dung Lạc ôm Mộc Yên đi vào thì hơi kinh ngạc, một người thì ướt nước mưa, một người thì có vẻ mặt bi thương. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Nhưng cảm nhận được khí lạnh Dung Lạc tỏa ra, anh vẫn không dám mở miệng hỏi, chỉ có thể yên lặng nhìn chăm chú vào hình ảnh Dung Lạc ôm Mộc Yên lên lầu ba.

Mở cửa ra, hai người đều im lặng không nói gì.

Dung Lạc ôm cô ngồi bên giường, quỳ gối trên thảm lông cừu cởi đôi giầy ướt đẫm của cô ra, tuy rằng anh tức giận, nhưng động tác của anh vẫn mềm nhẹ như trước. Mộc Yên nhìn anh như vậy, không biết vì sao những lời đến miệng không thể nói ra được. Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay cô không ngừng nói thầm với chính mình: Chỉ cần nói ra thì anh sẽ an toàn, diẽn[dafnnlle3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận