Đồng Kỳ Anh hơi hơi oán giận mà đáp: “Làm mợ cả nhà họ Phó của anh mệt mỏi quá đi nha! Ngày nào cũng thế không phải chơi cờ phẩm trà cùng ông nội thì là thêu thùa cắm hoa khiêu vũ với mẹ chồng, còn phải đi tham gia mấy cái triển lãm tranh gì gì đó, tuần lễ thời trang gì gì đó, nhạc hội gì gì đó! Nhìn anh kiếm tiền có vẻ vất vả như vậy, thế mà phải nuôi mấy thú vui tiêu khiển này”
Phó Quân Tiêu thấy buồn cười, nói: “Dưới danh nghĩa của ông nội anh có vườn trà, còn có câu lạc bộ người già, còn cả cửa hàng đồ cổ đều biết kiếm tiền cho ông nội anh.
Dưới danh nghĩa của mẹ anh lại có phường thêu, câu lạc bộ dành cho danh nhân thượng lưu, còn cả lợi nhuận đến từ khoản đầu tư cho một vài sản phẩm thời trang.
Còn tiền anh kiếm, trên cơ bản là chỉ để nuôi một đứa là em, vậy nên, anh cũng không hẳn là quá vất vả”.
Hiện giờ anh đang chiêu mộ người mới rộng rãi, cơ bản là mỗi một công ty con đều có tổng giám đốc hoặc giám đốc trấn ải thay anh, còn có các công ty kế toán thẩm định của bên thứ ba giúp anh giám sát, anh chỉ cần quyết sách những vấn đề trọng đại và triệu tập mở họp tổng bộ đúng hạn là được, tập đoàn đang vận hành theo phương hướng thuận lợi.
Thêm nữa, bây giờ anh còn có thêm cả thế lực ngầm.
Hạ Kiến Quốc ra lệnh cho anh giải tán thế lực ngầm, anh vẫn chưa giải tán mà chỉ sắp xếp cho bọn họ đi ra ngoài làm việc.
Anh làm như vậy cũng là vì để phòng ngừa Hạ Kiến Quốc qua cầu rút ván.
Phó Quân Tiêu cũng không biết có phải tại mình đa nghi không, anh mơ hồ có một loại dự cảm xấu quanh quẩn trong lòng, luôn cảm thấy Hạ Kiến Quốc sẽ không buông tha cho anh và Kỳ Anh dễ dàng như vậy.
Hiện giờ anh gần như là đối địch với thế lực của Hạ Kiến Quốc, chỉ là Kỳ Anh đã trở thành nhược điểm duy nhất lộ ra ngoài của anh.
Đồng Kỳ Anh nghe thấy Phó Quân Tiêu nói như vậy, đầu nhỏ bỗng thẳng dậy, hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm thẳng tắp vào đôi mắt của anh, cười nói: “Hoá ra nhà của chồng em lắm tiền như vậy cơ!”
“Nhiều tiền không tốt hả? Em muốn mua cái gì thì mua cái đó” Phó Quân Tiêu dùng một tay chống một mình, bốn mắt nhìn nhau với Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh bỗng dưng nảy ra một ý tưởng, hai tay bấu lấy ghế tròn dưới mông, xê nó theo xích lại gần đến trước mặt Phó Quận Tiêu, nghịch ngợm mà hỏi: "Anh cả, em có ý này, hay là anh đầu tư cho em đi?”
Ý tưởng gì vậy?" Phó Quần Tiêu khẽ nhếch khoé miệng.
Đồng Kỳ Anh tiếp tục nói: “Em muốn mở một cửa hàng quần áo online, còn nữa, muốn làm một game mobile về thời trang.
Rồi trang phục trong trò chơi, nếu người chơi thích thì có thể đặt trước trên mạng rồi mới sản xuất”.
Ý tưởng này của cô nghĩ ra lúc đi theo bà Lãnh tham dự tuần lễ thời trang.
Phó Quân Tiêu cười cười: “Có ý tưởng là tốt, nhưng em phải viết một bản kế hoạch cho anh, để anh nhìn xem liệu anh có nên đầu tư không”
“Bản kế hoạch? Bản kế hoạch là gì vậy? Phải viết thế nào?” Đồng Kỳ Anh buồn bực hỏi.
Phó Quân Tiêu nâng lên hai tay, khoa tay múa chân đầu ra đấy mà giảng: “Bản kế hoạch là tất cả những hoạch định, kế hoạch tiến hành mà em vạch ra cho một việc mà em muốn làm, nội dung trong đó sẽ gồm có việc này em muốn làm như thế nào, chủ đề là gì, những nhân viên được đề cập đến, em sẽ chấp hành cái gì, mục đích cuối cùng đạt được, rồi cả khả năng mang lại lợi nhuận vân vân”
Phức tạp như vậy cơ ả!” Đồng Kỳ Anh cảm thấy khó tin.
Phó Quân Tiêu thấy buồn cười, nói: “Chỉ cần em sắp xếp lại kế hoạch thật rành mạch thì sẽ không phức tạp” “Vẫn phức tạp quá đi mất” Đồng Kỳ Anh bĩu môi, oán giận mà nói.
Phó Quân Tiêu khẽ nhướng mày kiểm: Em định đổi nghề ư?”
“Anh không nhớ rõ mấy chuyện như vậy” Phó Quân Tiêu có hơi xấu hổ.
Mấy chuyện lúc nhỏ, anh làm sao mà nhớ được nhiều như thế.
Nhưng mà thật ra anh vẫn nhớ rõ rằng lần đó là lần đầu tiên Kỳ Anh v được ông nội đón tới đại trang viên của nhà họ Phó ở.
Mẹ từng nhắc đến với anh, nói rằng Kỳ Anh trông rất giống con gái của mẹ nuôi, còn nói với anh rằng từ cái ngày con gái của mẹ nuôi sinh ra thì anh đã yêu thích không muốn rời xa, vừa hôn vừa ôm, lại còn muốn về sau em gái nhỏ lớn lên phải làm vợ mình.
- -------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...