Thiếu Tướng Đào Hoa - Lee [bhtt]

Lại 5 năm trôi qua, Lam Duẫn Ninh đã bước sang tuổi 32, thành thục hơn và mị lực hơn. Liễu Vy Vy sinh ra 1 tiểu công chúa xinh xắn là Lam Khuynh Nghiên. Mấy tiểu bảo bảo mập mạp đáng yêu nay đã lớn thêm. Đặc biệt cặp đôi trưởng nam, trưởng nữ: Lam Duẫn Thiên và Lam Thiên Hàn càng lớn càng thông minh vượt trội, lúc nào cũng lạnh lùng, khó gần như mẹ ruột chúng. Còn Lam Hàn Tử mới có 8 tuổi đã bộc lộ tài năng của 1 ngôi sao nhí rồi. Từ lúc 5 tuổi đã được mẹ Tống Tử Kỳ đưa đến studio. Năm lên 6 đi làm người mẫu nhí. Khi 7 tuổi thì bắt đầu đóng phim. Năm nay 8 tuổi mà đã tham gia hơn 20 phim có nhân vật trẻ em. Lam Tử Khuynh thật sự có tố chất của 1 họa sĩ thiên tài. Với sự dạy dỗ của Cố Khuynh Nhan thì Lam Tử Khuynh đã có thể vẽ ra nhiều loại tranh khác nhau như kí họa, sơn dầu, màu nước,... mà ít khi có đứa bé 7 tuổi làm được điều này. Nhắc đến Lam Tử Khuynh, Lam Duẫn Ninh luôn luôn tự hào vì con bé đạt được nhiều giải thưởng của Hội đồng Mỹ thuật quốc gia. Có lần Lam Duẫn Ninh đang ngồi suy nghĩ về việc cải tạo vũ khí thì Lam Tử Khuynh chạy lại giơ tờ giấy vẽ khoe:
- Cha nhìn này. Cha xem con vẽ đẹp không?
Dù bận rộn đến đâu nhưng khi công chúa nhỏ yêu cầu thì không được từ chối. Lam Duẫn Ninh cầm lấy và hết sức ngạc nhiên khi thấy con gái vẽ chi tiết súng trường hết sức tinh xảo. Lam Duẫn Ninh thắc mắc:
- Sao con vẽ được vậy?
Lam Tử Khuynh thành thật:
- Hôm trước, cha để quên 1 bản vẽ ở thư phòng. Con thấy hay nên ngồi vẽ.
Lam Duẫn Ninh nhìn những chi tiết con gái vẽ. Tuy không thể chính xác toàn bộ nhưng Lam Duẫn Ninh lại nhờ những nét vẽ non nớt này mà nảy ra ý tưởng cho vũ khí mới. Nhờ đó mà Lam Duẫn Ninh nhận được vô số lời khen. Khi trở về, Lam Duẫn Ninh cao hứng liền đưa 1 tập bản kĩ thuật về vũ khí cho Lam Tử Khuynh vẽ. Nhưng bé con chưa kịp chạm tay vào thì Cố Khuynh Nhan đã xuất hiện và đoạt mất.

XOẸT

Xong. Tất cả bản vẽ đã bị Cố Khuynh Nhan cho đi đời nhà ma. Cố Khuynh Nhan lạnh mặt:
- Con bé còn nhỏ mà anh đã để nó vẽ súng đạn như thế rồi. Sau này lớn hơn chắc anh mang cả đại bác về cho nó chơi.
Nói rồi Cố Khuynh Nhan ôm Lam Tử Khuynh đi mất. Trước khi ra khỏi phòng, Cố Khuynh Nhan bồi thêm 1 câu:
- Tối nay phạt anh không được đến phòng tôi.
Lam Duẫn Ninh đau khổ, ôm nỗi hận xuống nhà ăn cơm. Vì Lam Duẫn Nhân và Liễu Nhược Y đã giao lại toàn bộ việc cho con trai và con dâu để 2 người du lịch 5 châu 4 bể nên trên bàn ăn chỉ có 11 người. Lam Duẫn Ninh nhìn đứa con gái út Lam Khuynh Nghiên mà mệt mỏi không kém. Di truyền cái tính bướng bỉnh của của cả cha và mẹ nên đứa con gái này rất cá tính. Lam Khuynh Nghiên đã từng tuyên bố:
- Anh Thiên, chị Hàn theo kinh tế để quản lí công ty. Chị Tử là diễn viên. Chỉ Khuynh là họa sĩ nên không ai nối nghiệp làm quân nhân giống cha. Nhưng cha đừng lo. Cha đã có Nghiên Nhi làm người nối nghiệp. Lam Duẫn Ninh lúc đầu đương nhiên là không đồng ý khiến Lam Khuynh Nghiên giận dỗi 1 tuần liền. Cuối cùng, con người mang tiếng là "thương vợ, chiều con" đành phải hạ mình làm lành trước. Sau bữa cơm, Lam Duẫn Ninh phải là người dọn dẹp toàn bộ. Lam Duẫn Ninh thắc mắc:
- Sao đột nhiên lại cho Lôi quản gia, Lôi Tiến, Lôi Vân nghỉ vậy? Anh cứ phải rửa chén, dọn dẹp mãi à?
Sở Thiên Ngưng trả lời:
- Em nghĩ rồi. Mình nên tự làm việc để các con lấy đó làm tấm gương để noi theo. Lôi quản gia cũng đã già rồi nên em tặng ông ấy căn nhà ở khu đô thị Green Houses. Ở đấy không khí trong lành tốt cho người già. Mà Lôi Tiến năm ngoái cũng đã lấy vợ. Chẳng lẽ anh cứ để 2 vợ chồng cậu ta ở trong khu cho người làm. Còn Lôi Vân nữa. Mình cũng nên cho em ấy ra ngoài va chạm với xã hội, rồi còn tìm được 1 tấm chồng tốt mà gửi gắm cuộc đời chứ.

Lam Duẫn Ninh hỏi Sở Thiên Ngưng:
- Vậy anh có phải là 1 tấm chồng tốt không?
Sở Thiên Ngưng trả lời:
- Anh là 1 người chồng, người cha tốt nhất trên đời. Nhưng em thì...
Lam Duẫn Ninh hỏi:
- Em thì sao?
Sở Thiên Ngưng giọng trầm xuống:
- Anh thấy đấy. Em năm nay 35 tuổi rồi. Nhan sắc phai tàn theo thời gian. Em sợ anh chê em già, em xấu. Mà anh thì càng ngày càng có mị lực ghê gớm.
Lam Duẫn Ninh vòng tay ôm lấy eo Sở Thiên Ngưng kéo sát vào người mình:
- Ai nói em xấu. Trong mắt anh, em mãi vẫn là vị học tỷ cao ngạo và anh lúc nào cũng là chú cún nhỏ đi theo đuôi em. Mặt dày đến nỗi em đuổi cũng không đi.
Sở Thiên Ngưng bật cười:
- Dẻo miệng.
Chẳng biết từ bao giờ mà cánh môi của 2 người đã sát lại gần nhau hơn. Ở ngoài cửa, mấy bà mẹ đang che mắt 5 đứa con nhỏ:
- Không được nhìn nha các con.
Do Cố Khuynh Nhan cấm cửa nên buổi tối Lam Duẫn Ninh sang phòng Liễu Vy Vy. Thấy nàng đang quay lưng về phía cửa, Lam Duẫn Ninh ôm lấy Liễu Vy Vy từ đằng sau:
- Đang nghĩ gì vậy?
Liễu Vy Vy hỏi:
- Con ngủ rồi hả anh?

- Ân. Ngủ hết rồi.
Bàn tay đang ôm eo của Lam Duẫn Ninh đưa dần lên ngực Liễu Vy Vy mà xoa nắn. Liễu Vy Vy run nhẹ. Lam Duẫn Ninh xấu xa thì thầm bên tai nàng:
- Bao nhiêu năm rồi mà của em vẫn nhỏ như vậy. Nhiều lúc nhìn em và Nghiên Nhi anh cứ nghĩ 2 người là chị em.
Liễu Vy Vy nhướng mày:
- Vậy anh chê em trẻ con chứ gì?
- Đâu có. Là em tự nghĩ đấy chứ.
Liễu Vy Vy tức giận đẩy Lam Duẫn Ninh xuống giường. Khi Lam Duẫn Ninh định ngồi dậy thì Liễu Vy Vy đã trèo lên người Lam Duẫn Ninh và ngồi vào bụng trong khi 2 tay đè bả vai Lam Duẫn Ninh. Lam Duẫn Ninh mỉm cười:
- Tiểu lão bà~ Em muốn làm gì nha?
Liễu Vy Vy cười, dùng ngón tay trỏ lướt qua mặt Lam Duẫn Ninh:
- Để em cho anh thấy trẻ con cũng được việc.
Lam Duẫn Ninh nắm lấy 2 bàn tay Liễu Vy Vy:
- Trẻ con cũng được nhưng anh chưa muốn phạm tội nên anh chỉ muốn em.
Liễu Vy Vy cười tươi:
- Hảo a~
Vừa nói xong, Liễu Vy Vy đã cúi xuống hôn lên môi Lam Duẫn Ninh. Đầu lưỡi của Liễu Vy Vy tấn công như vũ bão yêu cầu Lam Duẫn Ninh mở hàm. Lam Duẫn Ninh vô cùng phối hợp đưa lưỡi ra cùng Liễu Vy Vy dây dưa. 2 bàn tay của Lam Duẫn Ninh cũng không rảnh rỗi mà xoa nắn bộ ngực không hẳn là nhỏ (mà là rất nhỏ). Dứt ra khỏi nụ hôn, Liễu Vy Vy cởi từng cúc áo sơmi của Lam Duẫn Ninh rồi cắn xương quai xanh mê người. Lam Duẫn Ninh thấy Liễu Vy Vy để lại trên người mình chi chít hôn ngân liền vỗ đầu nàng:
- Em là cẩu sao Vy Vy? Từ nãy em cắn anh sắp đứt thịt ra luôn rồi.
Liễu Vy Vy thôi không cắn mà dùng răng ma sát 2 núm nhỏ hồng hào trên ngực Lam Duẫn Ninh. Bàn tay Liễu Vy Vy lướt qua từng khối cơ bụng vững chắc liền suy nghĩ: "Tên này có thể dùng cơ bụng để câu dẫn con gái nhà lành. Phải tiêu diệt, trừ hại cho dân". Nói là làm, Liễu Vy Vy để lại vô số dấu hôn ở bụng Lam Duẫn Ninh. Xong xuôi, nàng ngồi lên hông Lam Duẫn Ninh. Cách 2 lớp quần mà dùng tay ma sát lên thứ đang độn to ở dưới quần. Liễu Vy Vy vô cùng thành thạo cởi bỏ 2 lớp quần của Lam Duẫn Ninh và cởi bỏ áo ngủ của mình, chỉ đề lại đồ lót. Liễu Vy Vy cầm lấy dương vật của Lam Duẫn Ninh ma sát với đáy quần lót của mình. Cảm giác hơi thô ráp của vải quần truyền đến sự khoái cảm cho Lam Duẫn Ninh:

- Ân... hừ... chỗ đó.
Thấy vẻ mặt của Lam Duẫn Ninh, Liễu Vy Vy càng ma sát nhanh hơn và bao nhiêu tinh dịch của Lam Duẫn Ninh bắn ra ướt đẫm quần lót của nàng. Liễu Vy Vy cởi bỏ toàn bộ đồ lót rồi quay thân hướng cánh hoa của mình đến trước mặt Lam Duẫn Ninh trong khi nàng cầm lấy dương vật đưa vào miệng mút. Cả 2 trong tư thế 69 đưa nhau đến đỉnh liền phóng xuất. Bao nhiêu tinh hoa của Liễu Vy Vy bắn ướt mặt Lam Duẫn Ninh. Còn Liễu Vy Vy thì nuốt hết tinh dịch của Lam Duẫn Ninh vào bụng. Liễu Vy Vy thở hồng hộc rồi dịch thân xuống ngồi trên hông Lam Duẫn Ninh. Liễu Vy Vy cầm lấy dương vật để vào cánh hoa rồi nhấn hông cho toàn bộ dương vật ngập vào trong hang động huyền bí. Mặc dù đã sinh 1 đứa con nhưng hoa huyệt của Liễu Vy Vy vẫn bóp chặt làm Lam Duẫn Ninh sung sướng. Liễu Vy Vy chuyển động thân lên xuống nhịp nhàng rồi nhanh dần. Từng giọt dâm thủy rơi ướt bụng của Lam Duẫn Ninh. Lam Duẫn Ninh ngồi dậy chuyển động hông cùng nàng, ra sức cắn mút, liếm láp bộ ngực sữa của nàng. Liễu Vy Vy ôm lấy cổ Lam Duẫn Ninh mà rên rỉ:
- Ân... Ninh... ca ca... a... của anh... hư... to quá... ư... em đau... rát... hưm...
Lam Duẫn Ninh thở dốc:
- Em... hộc... có... ân... thích không?... ha... sướng không?
Liễu Vy Vy mồ hôi đầm đìa:
- Ân... sướng lắm... em thích...
Lam Duẫn Ninh cười đểu:
- Thích gì?
Liễu Vy Vy thở liên hồi:
- Thích... ư... thích... Ninh... ca ca... tiến vào... vào trong... em... ư... Ninh... ca ca... em... ư... ra....aaaaa.
Lam Duẫn Ninh nhịp hông mạnh thêm:
- Anh cũng ra...
Từ đầu khấc, dòng tinh dịch trắng đục đặc sệt phóng thẳng vào tử cung nàng. Thấy Liễu Vy Vy không còn sức, Lam Duẫn Ninh đỡ nàng xuống giường, không rút dương vật ra mà cầm lấy 2 chân nàng vắt cong gập lên vai mình. Từ đây, Lam Duẫn Ninh thúc hông tiến thẳng chạm vài tử cung Liễu Vy Vy. 2 người luật động được 1 lát rồi cùng xuất. Cả 1 đêm, Lam Duẫn Ninh dằn vặt Liễu Vy Vy không biết bao nhiêu lần và mỗi lần đều lấp đầy nàng bằng tinh hoa của mình. Liễu Vy Vy sờ bụng mình:
- Anh có sợ có con không? Mình không dùng biện pháp bảo vệ nên em lo.
Lam Duẫn Ninh lắc đầu:
- Không sao hết. Sinh thì lại nuôi. Em ngủ đi. Mệt mỏi rồi.
Liễu Vy Vy gật đầu rồi ôm Lam Duẫn Ninh ngủ say. Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ đánh thức con heo lười đang ngủ. Lam Duẫn Ninh thức giấc nhưng không thấy Liễu Vy Vy nên đi tắm và xuống nhà ăn sáng. Khi bước vào cửa phòng ăn, tất cả các lão bà và 5 đứa con đều ngồi trên bàn. Mọi người đều chào đón Lam Duẫn Ninh bằng 1 nụ cười rạng rỡ. Sở Thiên Ngưng cười ôn nhu:
- Anh mau lại đây ăn sáng.
Lãnh Hàn Tuyết quyến rũ:
- Anh muốn ăn sáng hay ăn em.

Tống Tử Kỳ vui vẻ:
- Anh không ăn là em ăn hết đấy.
Cố Khuynh Nhan tiến lại gần hôn vào má Lam Duẫn Ninh:
- Xin lỗi đã lớn tiếng với anh.
Còn Liễu Vy Vy thì đi đến ôm lấy cánh tay Lam Duẫn Ninh:
- Ninh ca ca. Ăn sáng thôi.
Mấy đứa con cũng rất quy củ:
- Chúc cha buổi sáng tốt lành.
Lam Duẫn Ninh mỉm cười:
- Các con cũng vậy. Mau ăn đi.
Phải rồi. Hạnh phúc là đây chứ đâu. Hạnh phúc ấm áp của gia đình, bên những người mà mình yêu thương. Thấy Lam Duẫn Ninh ngồi cười 1 mình, Sở Thiên Ngưng thắc mắc:
- Sao anh cười ngây ngô ra vậy?
Lam Duẫn Ninh vẫn cười:
- Anh cười vì anh vui, anh hạnh phúc vì mọi người là món quà của Thượng Đế ban đến cho anh vậy.
Trong đôi mắt vốn đã trong veo nay lại càng rạng rỡ trong niềm hạnh phúc ngập tràn, các lão bà cũng hạnh phúc:
- Chúng em cũng hạnh phúc khi có anh. Cảm ơn anh.
Bữa sáng tràn ngập tiếng cười trong Lam gia, Lam Duẫn Ninh nhìn qua cửa sổ hướng lên trời xanh: "Cảm ơn Chúa đã cho con đến thế giới này và gặp được những người con thương yêu". Trên bầu trời cao, những đám mây trắng như tụ lại với nhau, lúc ẩn lúc hiện 1 bóng hình mặc áo trắng. Đức Chúa hiền từ nhưng không kém phần hóm hỉnh nháy mắt:
- Phải thật hạnh phúc đấy! Ngài Thiếu tướng đào hoa.


---------------HOÀN--------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận