Editor: Serena Nguyen
Kim Nguyên Bảo mất tích, mặc ta vận dụng lực lượng Vô Đạo đường, tìm khắp vùng lân cận Tông Nhân phủ cũng không thấy tung tích của cậu ta.
"Người ngươi muốn tìm kia, đêm hôm đó tới tìm ngươi." Mộ Dung Ti Ti được ta cứu về từ Quỷ Môn quan nói cho ta biết.
"Vậy sau đó thì sao?" Ta hỏi.
"Ta nói cho cậu ta biết, ngươi chết."
"Cái gì? !" Ta tức giận túm lấy Mộ Dung Ti Ti, hại nàng bị động tới vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
"Nha đầu chết tiệt kia ngươi buông tay cho ta! Ta nói có lỗi sao? Nhìn mi tâm của ngươi là biết, ngươi đã trúng Truy Hồn nhiếp tâm hoàn của Thiên Ma cung chúng ta, chết là chuyện sớm hay muộn, ta chỉ là nói sớm chút." Nàng cười lạnh, nụ cười kia thấy thế nào thế nào làm người ta ghét.
Ta nói: "Lão thái bà, ngươi đã biết ta trúng độc, mau mau cho ta thuốc giải, ta chính là ân nhân cứu ngươi một mạng."
"Ngươi mới lão thái bà, cả nhà các ngươi là lão thái bà!" Mộ Dung Ti Ti tức đến xanh mét cả mặt mày, "Ta có van ngươi cứu ta sao? Coi như ngươi đã cứu ta, cũng vẫn còn mối thù giết Kim Tín của ta, muốn ta cứu ngươi, không có cửa đâu!"
"Tốt, muốn chết mọi người cùng nhau chết, ta sẽ trả tất cả người Thiên Ma cung các ngươi lại cho Tông Nhân phủ, coi như ta chưa từng cứu!"
"Ngươi!" Mộ Dung Ti Ti cắn răng, cuối cùng vẫn không thể tiếp tục mạnh miệng, "Xem như ngươi lợi hại, chẳng qua hiện tại ta cũng không thể nào cứu được ngươi, bởi vì thuốc giải Truy Hồn nhiếp tâm hoàn, chỉ có Cung chủ chúng ta mới có, nếu như ngươi muốn bảo vệ tánh mạng, tốt nhất là cứu cung chủ chúng ta ra, ta liền cầu xin cung chủ cho ngươi thuốc giải."
"Cái gì, ngươi nói Ma Tinh cũng bị bắt?" Ta kinh ngạc.
"Nói nhảm, nếu không phải Cung chủ bị tay sai triều đình bắt, sao Thiên Ma cung chúng ta lại huy động nhân lực đi trước cứu người? Tóm lại ngươi chỉ cần đồng ý ta cứu ra cung chủ nhà chúng ta, d đ l ê q u ý đ ô n ta liền đồng ý giúp ngươi tìm được thuốc giải, Mộ Dung Ti Ti ta nói lời giữ lời, quyết không nuốt lời."
"Nằm mơ, ngươi hại Kim Nguyên Bảo mất tích, ta có chết cũng không giúp ngươi!" Ta liếc Mộ Dung Ti Ti trên giường bệnh một cái, đi không quay đầu lại, khiến nàng tức giận ở phía sau mắng ta không biết điều, không để ý sống chết các loại.
Không biết điều? Không để ý sống chết?
Ta cũng chỉ là chọc tức nàng một chút mà thôi, người đương nhiên là phải cứu, mạng dĩ nhiên cũng phải cần bảo vệ, thế nhưng việc quan trọng nhất vẫn là phải tìm Kim Nguyên Bảo.
Vô Đạo đường, có vẻ tương tự như bộ khoái, trong mắt người ngoài là một phần của triều đình, kì thực từ trước đến giờ là một tổ chức độc lập với triều đình. Tổ chức này do cha ta thành lập, nhiệm vụ cũng không lien quan tới triều chính, hàng năm ở giữa triều đình và võ lâm, chỉ để ý lùng bắt tội phạm quan trọng Thập Ác Bất Xá* của triều đình, có lúc cũng sẽ xử lý tranh chấp giữa các bang phái trong giang hồ.
* thập ác bất xá: 10 tội ác không thể dung tha
1) Mưu phản: làm hại đến xã tắc;
2) Mưu nghịch: phá hoại tôn miếu, sơn lăng, cung thất;
3) Mưu loạn: phản nước theo giặc;
4) Ác nghịch: đánh và mưu giết ông bà, cha mẹ, chú bác, cô thím, anh chị em, ông bà ngoại, ông bà, cha mẹ chồng;
5) Bất đạo: giết người vô tội; giết người chặt thây ra từng mảnh, bỏ thuốc độc, bùa mê;
6) Đại bất kính: ăn trộm đồ thờ trong lăng miếu, đồ vua thường dùng, làm giả ấn của vua, chế thuốc để vua dùng không theo đúng cách thức, dâng vua những món ăn cấm, không bảo quản và giữ gìn thuyền của vua dùng, chỉ trích vua, không đối xử lễ độ đối với sứ giả của vua;
7) Bất hiếu: tố cáo, rủa mắng ông bà, cha mẹ, trái lời dạy bảo, nuôi nấng thiếu thốn, có tang cha mẹ mà lấy vợ, lấy chồng, vui chơi ăn mặc như thường. Nghe thấy tin ông bà, cha mẹ mất mà giấu không để tang, nói dối là ông bà, cha mẹ chưa mất;
8) Bất mục: giết hay đem bán những người thân thuộc gần;
9) Bất nghĩa: giết quan bản phủ và các quan đương tại nhiệm, giết thầy học, nghe tin chồng mất mà không để tang, vui chơi ăn mặc như thường;
10) Nội loạn: gian dâm với người trong họ, nàng hầu của ông cha.
~Se- ~
Những thứ này đều là sau đó Gia Cát Hoành nói cho ta biết, cũng chính bởi vì nguyên nhân đó, cho nên hôm đó đêm khuya xông vào Tông Nhân phủ cứu người, ta mới có thể vận dụng lực lượng Vô Đạo đường, bởi vì dõi mắt trên triều đình, chỉ có Vô Đạo Đường không cần nghe theo Tuấn Hiền vương ra lệnh, có quyền tiền trảm hậu tấu.
Ta không biết cái gì gọi là tiền trảm hậu tấu, vì vậy liền hỏi Gia Cát Hoành.
"Nói đúng là, giết người trước, sau đó sẽ tâu Thánh thượng."
"Nhưng ta không bảo bọn họ đi giết người!" Đêm hôm đó, ta đặc biệt dặn dò mọi người không cần tổn thương tới tính mạng, chính là không muốn cho cha ta thêm phiền toái không cần thiết.
"Đây chỉ là một ví dụ, ý tứ của ta đó là, Vô Đạo đường có thể không thông qua cấp trên đồng ý, làm chuyện muốn làm trước, rồi đi khải tấu triều đình, đạt được phê chuẩn."
"Cho nên ý của ông là nói, chuyện tối ngày hôm qua, ta còn phải hồi báo triều đình?"
"Cái này, chỉ sợ là. . . . . ." Không đợi lão Thừa Tướng nói hết lời, nên đến cũng đã đến.
Một giọng kì quái vang lên ở đại đường phủ Thừa Tướng: "Thánh! Chỉ! Đến!"
"Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết, cho Sở Tiểu Bắc con của Sở Khuynh Vũ yết kiến!" Cuối cùng, lão thái giám đưa chỉ đó vẫn không quên âm dương quái khí thêm một câu, "Kính xin Sở công tử lập tức yết kiến, không được sai sót!"
Ta nhìn lão thái giám một chút, lại nhìn lão Thừa Tướng một chút, len lén hỏi: "Ta có thể không đi sao?"
Gia Cát Hoành bị sợ đến mặt mũi trắng bệch, vội vàng nói: "Kính xin công công hồi bẩm Thánh thượng, cựu thần an bài Sở công tử rửa mặt một phen, vào cung gặp vua."
"Không cần." Lão thái giám phất phất tay, "Chuyện khẩn cấp, kính xin Sở công tử đi theo lão nô vào cung thôi." Dứt lời, phất trần vung, dùng tay làm dấu mời. Mấy vệ binh sau lưng xanh mặt, một bộ nếu như ngươi không nghe lệnh, liền bắt ngươi đi.
Đi thì đi! Ta cắn răng, trong ánh mắt lo lắng của lão Thừa Tướng, nhắm mắt đi ra khỏi phủ Thừa Tướng.
Một đường không nói gì, không khí hết sức quỷ dị, vì hóa giải không khí khẩn trương, ta cố gắng làm quen cùng công công truyền chỉ, chưa từng nghĩ tên thái giám chết tiệt này không những không để ý ta, còn bỏ cho ta ánh mắt tự cầu nhiều phúc, hại ta nhất thời có chút sợ.
Đậu hũ thúc thúc đã từng nói với ta, Hoàng đế là nhân vật lợi hại nhất quốc gia này, có quyền lợi chí cao vô thượng, ông ta bảo ngươi đi hướng đông liền quyết không được đi tây, nếu ông ta muốn ngươi chết ngươi nhất định phải chết, nếu ông ta bảo ngươi sống ngươi đã chết cũng phải sống lại. Lúc ấy ta còn cảm thấy buồn cười, người đã chết còn sống thế nào? Đậu hũ thúc thúc lại trêu chọc ta chơi!
Nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, giờ phút này ta sớm đã không có ý nghĩ ngây thơ trước kia, một Tuấn Hiền vương đã có thể tùy tùy tiện tiện giết chết người toàn võ lâm, huống chi là Hoàng đế so với Tuấn Hiền vương còn lớn hơn? Ban đầu Kim Nguyên Bảo không chịu để cho ta sử dụng Vô Thượng Lệnh, cũng chính là sợ sẽ xảy ra chuyện ngày hôm nay, nếu hoàng thượng mất hứng vì chuyện ta cứu người, tiếp theo giận chó đánh mèo cha ta, hạ lệnh giết tất cả chúng ta vậy cũng làm thế nào? Ta không muốn chết, càng không muốn hại cha mẹ ta, trong lòng càng nghĩ càng sợ.
Dưới ảnh hưởng của cảm xúc lo lắng hãi hùng, ta theo thái giám truyền chỉ vào cung, màn đêm buông xuống, dần dần bao phủ cả hoàng cung, tăng thêm một phân nghiêm trang cùng nặng nề cho cung điện nguy nga này, giống tâm tình của ta giờ khắc này.
Bỗng nhiên ta rất nhớ Kim Nguyên Bảo, kể từ khi tới Kinh Thành, mặc kệ ta gây bao nhiêu họa, cậu ta đều tuân thủ lời hứa với cha mẹ ta lúc rời Trấn Bạch Vân, vẫn luôn ở bên ta, thay ta dọn dẹp tàn cuộc, không xa không rời. Nhưng giờ phút này, cậu ta lại biến mất, lưu lại một mình ta đối mặt với hoàng cung to như vậy cùng Hoàng đế không biết tính nết trong cung, loại cảm giác không có chỗ dựa này, thật rất đáng ghét!
Kim Nguyên Bảo, tên khốn kiếp, đi ra mau cho ta, nếu không đời này đừng nghĩ ta sẽ lại để ý đến ngươi! Ta vừa thầm mắng trong lòng vừa vào cung, cũng không biết đi bao nhiêu con đường, rốt cuộc đã tới trước một cái phòng lớn, thái giám dẫn đường dùng giọng kì quái thông báo từ ngoài cửa: "Khởi bẩm hoàng thượng, lão nô đã dẫn Sở Tiểu Bắc tới."
Bên trong không ai đáp lại, mơ hồ có thể nghe được tiếng cười của con gái.
Lão thái giám có chút lúng túng, một hồi lại kêu: "Hoàng thượng, lão nô theo phân phó của ngài dẫn người đến!"
Tiếng cười càng to, cửa chính vẫn khép chặt như cũ.
Ta có chút đứng không yên, ghé đầu hỏi: "Công công, không phải là ngài truyền sai chỉ chứ?"
"Càn rỡ! Ta đây ba tuổi vào cung, phục vụ qua Thái Thượng Hoàng, tiên hoàng cùng Đương Kim Thánh Thượng, làm sao có thể truyền sai thánh chỉ?" Lão thái giám bị ta nói thẹn quá thành giận, lại hắng giọng hô, "Hoàng ~~~ thượng ~~~"
Tiếng nói còn chưa rơi, liền nghe được một giọng nam không nhịn được vang lên: "Phiền phức, lăn tới đây cho trẫm!"
Trước khi vào cung, ta dự đoán rất nhiều tình huống có thể xuất hiện, ví như hoàng thượng rất tức giận với hành động tiền trảm hậu tấu của ta, tính mang ta xuống chém tại chỗ. Hoặc là, hoàng thượng thật thưởng thức dũng khí của ta, quyết định mặc kệ hiềm khích lúc trước, thứ cho ta vô tội. Nhưng mà ta lại vạn vạn không ngờ, tình huống chân thật lại cùng tưởng tượng khác nhau trời vực!
Sau khi ta đi vào phòng dưới sự hướng dẫn của lão thái giám, phát hiện ngay giữa phòng là một cái bàn dài, trên bàn bày đầy rượu và thức ăn, nhiều cô gái ăn mặc hở hang đang vây quanh một thiếu niên người mặc trường bào màu vàng óng, không cần phải nói khẳng định chính là Hoàng đế trong truyền thuyết rồi. Trong đầu ta không khỏi tiến hành so sánh Hoàng đế đậu hũ thúc thúc tả cho ta, với Hoàng đế đang uống rượu tán tỉnh với gái trước mắt, cuối cùng cho ra một cái kết luận: con mẹ nó là một hôn quân!
Tác giả có lời muốn nói: mọi người đoán chương kế tiếp ai sẽ ra sân đây? aaaaaaaaaaaaaa~~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...