Những lời Tương Nhược Lannói với Vu Thu Nguyệt sau hoa viên vừa lúc bị mấy kẻ hạ nhân quét dọn hoa viênnghe được. Không bao lâu đã truyền khắp hầu phủ.
Trưa đó, mấy kẻ hạ nhânlàm xong chuyện, ngồi nói chuyện phiếm.
Một người nói trước:
- Có nghekhông? Hình như phu nhân cố ý đoạt lấy hài tử của Vu di nương.
- Có thểnhư thế? Một người khác hỏi.
- Đươngnhiên có thể!
Một nha hoàn khác vungtay lên, thu hút sự chú ý của mọi người:
- Phíasau phu nhân là ai, là thái hậu, là hoàng hậu! có muốn đoạt hài tử của Vu dinương cũng chỉ là một câu nói thôi.
- Nhưngđoạt được thì thế nào? Chỉ cần một ngày Vu di nương còn sống, cuối cùng đứa trẻcũng biết ai mới là mẫu thân của mình! Máu mủ ruột già, đến lúc đó sợ phu nhâncũng chỉ là trắng tay.
Lời này vừa nói ra, mọingười đều gật đầu, lại có một người nói:
- Ngươixem, các quản sự trong phủ đều tới Cẩm tú viên, mà thái phu nhân lại toàn lựcche chở di nương, có thể thấy được, vị kia mới là chủ tử thật của Hầu phủ.
- Đúngthế, nghe nói phu nhân vẫn không cùng Hầu gia viên phòng, cứ như thế, Hầu gialạnh tâm, cho dù sau này phu nhân đem hài tử nuôi bên người, dưới tay thái phunhân và Hầu gia, hài tử vẫn sẽ thân cận với Vu di nương.
- Đúng,lời này có đạo lý, đàn bà a, đúng là nên để nam nhân yêu thích mới là đúng đắn.Sau này, Vu di nương sinh hạ hài tử Hầu gia, chỉ sợ càng được Hầu gia yêuthương, vốn Vu di nương đã được người yêu thích hơn phu nhân...
- Lưuthái gia, lời này ngươi cũng dám nói, nếu như bị phu nhân nghe được, cẩn thậnlột da của ngươi ra!
Lưu thái gia cười cười:
- Ai dámlột da ta, lão nương sẽ bắt kẻ đó ra, đánh cho chết luôn.
Mọi người cười ầm lên rấtvui vẻ, đột nhiên phía sau có tiếng quát:
- Lũ điêunô kia, nói hươu nói vượn cái gì.
Mọi người ý thức quay đầunhìn lại, vừa nhìn thấy, cả người ai nấy như bị hắt một chậu nước lạnh, lạnh từxương tủy lạnh ra.
Không xa phía sau, Hầugia mặc triều phục chặp tay sau lưng, sắc mặt còn đen hơn đêm tối, ánh mắt âmlệ dọa người.
Bọn hạ nhân sợ đến hồnphi phách tán, đều quỳ rạp xuống đất, dập đầu như tế sao kêu tha mạng.
Cận Thiệu Khang tức giậnđến cả người phát run, chỉ vào bọn họ cả giận nói:
- Cácngươi là lũ điêu nô, dám nói loạn sau lưng, những lời về phu nhân, đám nô tàinhư các ngươi xứng để nói! Đúng là ghê tởm. Trữ An, sai người tới, mỗi ngườiđánh 50 trượng lớn, phạt tiền nửa năm.
50 trượng lớn chẳng phảilà muốn đánh rớt nửa cái mạng? Bọn hạ nhân dập đầu cầu xin tha thứ, khóc lớnnước mắt chảy dài.
Cận Thiệu Khang mặt khôngđổi sắc, quay đầu nói với Trữ An:
- Ngươi ởđây trông, nếu thiếu trượng nào thì tính lên đầu ngươi tất.
- Vâng
Trữ An chưa bao giờ thấychủ tử tức giận như vậy, sợ tới không dám thở mạnh.
Cận Thiệu Khang quay đầurời đi, trở về Sở thiên các, chỉ chốc lát sau, Trữ An quay lại phục mệnh. Đivào thư phòng đã thấy Hầu gia đứng ở cửa sổ, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ mà ngẩnngười.
Trữ An khẽ gọi thì thấychủ tử không có phản ứng. Thời gian này, chủ tử thường xuyên như thế, thườngngẩn người rất lâu, có khi sẽ cười khúc khích, có khi vẻ mặt u sầu, hoàn toànkhác hẳn bộ dáng nghiêm túc lạnh lùng khi trước. Khiến cho người hầu bên ngườinhư hắn khó mà đoán được.
Vừa định xoay người đi rangoài, lại nghe chủ tử đang ngẩn người đột nhiên hỏi:
- Trữ An,hẳn ngươi nghe được cái gì chứ!
Trữ An xoay người:
- Chẳngbiết Hầu gia là hỏi...
- Làchuyện về phu nhân, dạo này ta đi sớm về muộn cũng không tới Thu đường viện,rốt cuộc trong phủ xảy ra chuyện gì? Ta không rõ ràng lắm, nhưng ngươi hẳn phảinghe được cái gì chứ
Trữ An cúi đầu, nhỏ giọngđáp:
- Về phunhân, quả là nô tài có nghe được chút chuyện.
- Bây giờnói hết ra cho ta.
Đêm đó, Cận Thiệu Khangtới Thu đường viện.
Nha hoàn trong viện vừathấy Cận Thiệu Khang thì mừng rỡ vô cùng. Mấy ngày nay, Thu đường viện chịu đủlạnh lùng, mọi người đều hiểu, Hầu gia tới là quan trọng thế nào. Đặc biệt làLiên Kiều, Hoa Anh biết Hầu gia từng tức giận rời đi, giờ thấy Hầu gia ở lúcmấu chốt tới Thu đường viện, kích động tới muốn rơi lệ.
Cận Thiệu Khang đi vàophòng, Tương Nhược Lan tiến lên hành lễ, Cận Thiệu Khang thấy nàng vẫn như cũmà thần thái sáng láng thì sự lo lắng trong lòng dần buông xuống. Có lẽ hắn lolắng thừa rồi, nữ tử này, bất kể là tình huống gì vẫn có thể cười mà sống.
Lúc đầu hắn không phải làbởi vì như thế mới từ từ chú ý tới nàng, sao lại quên rồi?
- Hầu giađã ăn cơm tối chưa? Tương Nhược Lan cười hỏi hắn.
Cận Thiệu Khang cười màkhông đáp, yên lặng nhìn kỹ nàng, Liên Kiều vốn bưng nước vào, thấy thần sắcHầu gia như thế thì lại lén lút lui ra.
- Trướckhi ta tới cũng đã chuẩn bị bị nàng chê cười, nhưng nàng lại không nhắc tới mộtcâu, khiến ta có chút thất vọng. Cận Thiệu Khang cười nói.
Tương Nhược Lan nhớ ralần trước hắn nói sẽ coi nàng không tồn tại thì cũng cười cười, nhẹ giọng nói:
- Ta biếtHầu gia tới nơi này là vì tốt cho ta, sao ta lại cười Hầu gia? Nhược Lan cũngchẳng phải là kẻ không biết tốt xấu.
Nói thật, tình cảnh củanàng hôm nay, có thể có hắn bảo hộ đương nhiên là tốt, hắn có thể tới, đươngnhiên nàng sẽ không đuổi hắn đi.
Mãi tới lúc này Cận ThiệuKhang mới biết được, hảo ý của mình được đối phương hiểu là chuyện khoái trá cỡnào. Lòng hắn nóng lên, không nhịn được bước lên ôm nàng vào lòng.
Tương Nhược Lan tựa vàolòng hắn mà liếc mắt. Con khỉ này, giờ ăn đậu hũ của nàng càng lúc càng thuầnthục, càng ngày càng tự nhiên! Muốn đẩy hắn ra nhưng tay vừa chạm tới ngực hắnthì lại không dùng được lực.
Một lát sau, nàng buôngtay, bĩu bĩu môi, quên đi, xem tại ngươi tình nguyện bị ta chê cười cũng tới,cho ngươi ôm một lát.
Cận Thiệu Khang thấy nàngkhông giãy dụa, trong lòng vui vẻ, hai tay ôm càng chặt hơn.
Hai người cùng ăn cơmtối, tắm qua, thấy còn sớm thì nằm trên giường nói chuyện phiếm.
Chẳng biết tại sao, TươngNhược Lan cũng không còn phòng bị hắn như trước. Cõ lẽ nàng biết hắn thật sự sẽkhông thương tổn nàng. Nàng nghiêng người nhìn hắn, chống tay đỡ đầu, Cận ThiệuKhang cũng nằm như thế, tóc hai người xõa xuống, lặng lặng giao triền một chỗ.
- Dạo nàyHầu gia bận việc, hiếm khi thấy Hầu gia.
- Nàngmuốn gặp ta sao? Cận Thiệu Khang nhìn nàng cười, đôi mắt nâu chợt lóe.
Khóe miệng Tương NhượcLan giật giật:
- Hầugia, ngươi đúng là tự luyến!
- Tự luyến?Cận Thiệu Khang nghĩ tới dại người: - từ này rất mới mẻ.
- Có phảilà cảm giác được từ này để hình dung về ngươi rất phù hợp?
Cận Thiệu Khang nhíu mày:
- Nàngnói như vậy, ta cảm giác đây không phải là từ tốt.
- A a
Tương Nhược Lan cườicười, đôi môi đầy đặn cong lên khiến hắn không nhịn được mà muốn hôn.
Nhưng hắn không nhúcnhích. Bọn họ bây giờ dù có thể dễ dàng trò chuyện nhưng trong lòng hắn cũngrất nặng nề. Có một số việc, hắn không để ý, không muốn để ý, nhưng khi đối mặtnàng thì việc này sẽ bất tri bất giác biếnthành tảng đá lớn trong lòng hắn, khiến hắn không thể tự nhiên được.
Tỷ như thiếp thất củahắn, tỷ như hài tử kia. Đó vốn là chuyện hắn coi là đương nhiên, nhưng hôm naylại thành cái gai trong lòng hắn. Thậm chí hắn từng nghĩ tới, nếu không cónhững thứ đó thì tốt rồi. Sự biến hóa này là từ đâu mà có?
- NhượcLan, những chuyện này mẫu thân làm khiến nàng khó chịu, sao nàng không nói chota biết?
Hắn nhẹ nhàng hỏi, nếukhông phải hôm nay hắn về sớm sẽ không nghe được những lời đó, sẽ không biếtđược việc này.
Tương Nhược Lan lắc đầu:
- Khôngkhó chịu, ta nghĩ trong lòng mẫu thân càng khó chịu hơn ta. Bà đối với ta rấttốt, nhưng ta lại lừa bà lâu như thế. Bà tức giận như thế, ta có thể hiểu.
Thái phu nhân là đàn bàphong kiến, coi nam nhân là trời, con cháu nối dõi là trọng, mình là chính thấtmà không chịu sinh con trưởng, không tức mới là lạ.
Cận Thiệu Khang ôn nhucười, không khỏi vươn tay vuốt tóc mai nàng. Cảm giác nàng kháng cự thì vội rụttay về.
Lại nói:
- Nàngmuốn đem hài tử của Thu Nguyệt tới đây nuôi? Chủ ý này rất tốt, sau này hài tửnuôi bên người, có ta ở đây, không ai dám nói lung tung.
Tương Nhược Lan nhìn hắn:
- Ngươikhông sợ Vu di nương thương tâm khổ sở?
Như thế này thật khônggiống hắn.
Cận Thiệu Khang chớp mắtxuống, trầm mặc một lúc rồi mới nói:
- NhượcLan, ta không thể cố được nhiều...
Thanh âm nhẹ nhàng vanglên trong không gian yên tĩnh, quanh quẩn trong ngực nàng, tựa như sương khói,xua không tan. Tương Nhược Lan chỉ cảm thấy lòng bị bị kiến cắn, tê tê ngứangứa mà đau.
Như là muốn che dấu tâmtình này, nàng cười rộ lên, ra vẻ dễ dàng nói:
- Ta mớikhông thèm nuôi con của nàng ta, đó là dọa nàng ta! Để nàng đừng có tới gâychuyện với ta nữa, ta không có nhẫn nại mà đi đối phó nàng. Cho dù ta không sợbạt tai người nhưng bạt nhiều, tay cũng sẽ đau. Cứ như vậy, có lẽ sau này nàngthấy ta sẽ vòng sang đường khác mà đi, ta có một đoạn thời gian thanh tĩnh rồi,
Nàng dừng dừng, chậm rãinói:
- Hài tửnuôi bên cạnh thân mẫu mới là tốt nhất, ai cũng không thể thay thế được địa vịcủa mẫu thân. Không phải ai cũng có phúc khí này. Rõ ràng có phúc khí đó,rõràng có mẫu thân, cũng không thể ở bên mẫu thân là chuyện rất tàn nhẫn. ta chỉlà nói một chút cho sướng miệng. Dù ta không phải là người tốt cho lắm, dù cólúc cũng sẽ vì chính mình mà làm thương tổn người khác, nhưng là loại chuyệnnày ta không làm được.
Không ai hiểu rõ sự bi aicủa trẻ con không có mẫu thân quan tâm thương yêu như nàng.
Cận Thiệu Khang lẳng lặngnhìn nàng, sau lưng nàng, ánh nến chiếu khiến cả nàng như nhiễm ánh hồng quangnhàn nhạt khiến nàng có một vẻ đẹp yên lặng, nhu hòa, động lòng người:
- NhượcLan, nếu ngay cả nàng cũng không phải là người tốt thì thế giới này không cóngười tốt nữa
Cận Thiệu Khang nghiêngngười hôn lên đôi mắt sáng bừng của nàng.
Kế tiếp liên tiếp vàingày, Cận Thiệu Khang đều nghỉ ở Thu đường viện, lấy hành động thực tế nói chongười trong phủ vị trí của Tương Nhược Lan trong lòng hắn. Mà hắn vì TươngNhược Lan đánh phạt hạ nhân cũng truyền ra, Cứ như vậy, làm cho trong phủ tìnhhình tương lai của phủ càng khó đoán, mơ hồ. Nhưng có một số ngươi đã thấy rõ,lúc này, trong lòng Hầu gia, phu nhân vẫn có địa vị rất trọng yếu. Bất kể tươnglai như thế nào, lúc này, đắc tội Thu đường viện là không hay ho.
Mà bên kia, chuyện TươngNhược Lan không chịu viên phòng và Vu Thu Nguyệt mang thai đã nhanh chóngtruyền khắp kinh thành. Không bao lâu, tin truyền tới cung, Thái hậu hoảng sợvội truyền Tương Nhược Lan, Cận Thiệu Khang và thái phu nhân vào cung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...