Thiếu Gia Danh Môn


Trong phòng, nến đỏ layđộng không ngừng, trong không khí tràn ngập mùi rượu say lòng người.
Cận Thiệu Khang lại lénlút kéo nàng gần một chút, ngón tay nhẹ điểm chóp mũi nàng:

- Nóihươu nói vượn, cái gì yêu nghiệt, đó cũng không phải là từ có thể nói với phuquân

Giọng nói bất tri bấtgiác mang theo một tia sủng nịch:

- Cònnữa, Cổ Thiên Lạc, Huỳnh Hiểu Minh là ai?

Bị hắn hỏi câu này, nàngmới ý thức được mình lỡ miệng, khoát tay nói:

- Khôngcó gì, hai người ngày trước từng gặp.

Ngẩng đầu thấy hắn vẫncười như trước, không khỏi vươn tay bẹo hai má hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Khôngđược cười, không được cười.


- Làmloạn

Hắn kéo tay nàng rồi ômlấy nàng, để nàng tựa vào ngực mình. Hắn cúi đầu nhìn nàng, càng cười như giómùa xuân:

- Như vậykhông tốt?

Tương Nhược Lan cúi đầu,không nhìn hắn cười, vô lực tựa đầu vào ngực hắn, nghe thấy tiếng tim hắn đậpchấn động bên tai, quanh quẩn trong lòng nàng.

- Khôngtốt, có gì tốt, cho dù lớn lên tuấn mỹ, bên người lại có vài người đàn thì thìcó gì tốt? Hôm nay nhìn ta cười, ngày mai sẽ nhìn người khác cười, có cái gìtốt?

Ý cười trên mặt Cận ThiệuKhang dần thu liễm:

- Ta lắmđàn bà? Ta chỉ là một thê một thiếp thôi, nàng xem Thiệu Đường, hôm qua lại nạpthêm một thiếp.

Tương Nhược Lan ngẩngđầu, nhìn hắn:


- Hắn tacăn bản là cặn bã được chưa, ngươi đi so với hắn? Theo ta thấy, những nam nhâncó thiếp thì đều là đồ bỏ đi.

Thấy hắn bất động, TươngNhược Lan lắc lắc đầu:

- Quênđi, nói với ngươi không thông, giữ lại chút nước miếng thì hơn. Cũng may takhông ôm hy vọng với ngươi...

Nàng đứng dậy, lẩm bẩmmột câu:

- Đồ hưhỏng, cho ta uống rượu định nhân cơ hội làm loạn.

Nàng ngồi lại vị trí khinãy, tựa đầu vào bàn càng lúc càng mơ hồ.
Ngoài phòng, Liên Kiều vàHoa Anh canh giữ bên ngoài, hai người đang nói chuyện phiếm thì đột nhiên HoaAnh ôm bụng, mặt cứng lại:

- Ai u,Liên Kiều tỷ, bụng ta đau quá, ta đi nhà xí một chút, ngươi ở đó nhé.

Liên Kiều nói:

- Được,ta ở đây nhìn, ngươi nhanh lên một chút nhé

Hoa Anh vừa đi chưa đượcbao lâu, bụng Liên Kiều cũng hơi lâm râm đau, lúc đầu nàng còn cố chịu nhưng làcàng chịu càng đau, đau đến mặt trắng bệch. Nàng không ngừng nhìn quanh, ngóngtrông Hoa Anh nhanh về nhưng mãi vẫn không thấy Hoa Anh quay lại.

- Nha đầuchết tiệt kia, sao còn chưa quay lại.

Liên Kiều đau đến suýtkhóc nhưng lại không dám rời đi. Nếu chủ tử gọi bên ngoài không có ai cũngkhông phải là chuyện đùa, hôm nay Hầu gia tới đây, nàng không dám có sai sótgì.
Muốn gọi một nha hoàn bênngoài tới giúp mình canh chừng nhưng các nhà hoàn bên ngoài đều là chút tiểunha hoàn, không hiểu chuyện hầu hạ trong phòng nên nàng không thể yên tâm, nànggấp vô cùng thì đột nhiên lại nhìn thấy Hồng Hạnh.
Liên Kiều thấy nàng nhưnhìn thấy cứu tinh, vội gọi giật lại:

- HồngHạnh tỷ tỷ!

Hồng Hạnh quay đầu lại,đi tới:

- LiênKiều, gọi ta chuyện gì?



- Hồnghạnh tỷ tỷ, giúp ta một chút, Hoa Anh đi nhà xí còn chưa trở lại, ngươi trôngchừng giúp chúng ta được không?

Hồng Hạnh do dự nói:

- Khôngđược, bây giờ phu nhân không cho ta vào phòng hầu hạ rồi!


- Bây giờchắc phu nhân sẽ không gọi người đâu, nếu thật có chuyện thì cũng chỉ có ngươimới làm được, những nha đầu này không hiểu biết. Đến lúc đó ta sẽ nói với phunhân. Hồng Hạnh tỷ tỷ ta van ngươi đó, ta thật sự không nhịn được.

Hồng Hạnh lúc này mới ravẻ khó khăn nói:

- Được...nhưng vạn nhất phu nhân trách tội xuống, ngươi nhất định phải nói cho ta


- Được!được! Liên Kiều nói xong thì vội xoay người bỏ chạy

Hồng Hạnh nhìn bóng lưngnàng, khóe miệng nổi lên tia cười lạnh:

- Đêm naycòn nhờ các ngươi chịu tội, cứ chờ ở nhà xí đi!

Nàng nhìn trái phải mộtchút, thấy xung quanh không có ai thì lén lút đi tới gần cửa, dán lỗ tai lên đónghe lén chuyện bên trong.
Trong phòng, Cận ThiệuKhang thoáng tới gần nàng, kéo tay nàng, ôn nhu nói:

- NhượcLan, ta đồng ý với nàng, sau này ta sẽ không lấy nữ nhân nào vào cửa có đượchay không? Chính là Thu Nguyệt đã vào cửa, đã là người của Cận gia, ta khôngthể làm chuyện quá đáng.

Tương Nhược Lan ngẩngđầu, nhìn hắn:

- Hầugia, sao ngươi còn không hiểu, ta chưa bao giờ yêu cầu ngươi làm cái gì a, tacũng không có muốn ngươi lãnh lạc Vu Thu Nguyệt, ũng không muốn ngươi không đểý tới hai nha hoàn thông phòng, ta cũng không muốn ngươi làm những chuyện quáđáng.

Cận Thiệu Khang nhíu mày:

- Đã nhưvậy, sao nàng vẫn không chịu......


Hắn dừng lại một chút,thanh âm thoáng ép xuống:

- Khôngchịu viên phòng cùng ta, chẳng lẽ không phải nàng muốn chuyên sủng?

Ngoài cửa, Hồng Hạnh cảkinh vội bưng miệng, hai mắt trợn to. Tiểu thư lại dám yêu cầu chuyên sủng?Chẳng lẽ tiểu thư còn chưa cùng Hầu gia viên phòng?
Trong phòng, Tương NhượcLan nhìn hắn cười cười, ánh mắt mê ly:

- Hầugia, tại sao ngươi nhất định phải cùng ta viên phòng, không phải ngươi rất chánghét ta sao, là ta cho ngươi chịu sự nhục nhã chưa bao giờ có. Đêm động phònghoa chúc đó, ngươi cũng khinh thường không để ý ta là gì. Ngươi đã có ba ngườiđàn bà bên cạnh, thêm ta không nhiều, bớt ta không ít. Ngươi coi ta như vậttrang trí, cùng ta cả đời diễn kịch không được sao? Ngươi mặc dù rất đẹp, mặcdù có lúc ta sẽ hoa si với ngươi, nhưng ta biết, ngươi tuyệt đối không phải làloại nam nhân ta thích. Ta không thích cùng nữ nhân khác tranh giành một namnhân. Hôm nay ôm ta, ngày mai ôm người khác......

Nói đến đây, Tương NhượcLan run lên, vẻ mặt hiện ra một thần sắc chán ghét, vẻ mặt này đánh sâu vàolòng hắn khiến hắn đau đớn.
Hắn chậm rãi đứng dậy,sắc mặt càng lúc càng âm trầm.

- Ngươiđã có rất nhiều rồi cần gì cứ miễn cưỡng ta, cá và tay gấu chỉ có thể chọn một,không có chuyện ngươi chiếm hết tiện nghi được, không có chuyện ta không maynhư thế! Nếu ngươi thật sự cảm giác được rất thiệt thòi thì chúng ta đến tìmHoàng thượng, xin hắn giải trừ hôn ước của chúng ta. Ngươi lấy một chính thấthiền lương thục đức hay dứt khoát đưa Vu Thu Nguyệt phù chính chẳng phải là hơnsao?

Ngày thường những lờikhông dám nói, hôm nay vì men rượu mà nàng nói hết ra.

- Ầm!

Cận Thiệu Khang mộtchưởng đập lên bàn khiến những chén đĩa trên bàn rơi hết xuống đất, vỡ tantành, cũng khiến Tương Nhược Lan trong phòng và Hồng Hạnh ngoài phòng giậtmình.
Tương Nhược Lan ngẩngđầu, hoảng sợ nhìn hắn, đã thấy hắn mặt xanh mét, trên trán nổi gân xanh, khuônmặt âm trầm dọa người. sâu rượu trong người nàng chạy đi hơn nửa
Nàng...... Nàng vừa rồinói cái?

- TươngNhược Lan, nàng có biết nàng đang nói cái gì?

Những lời này gần như làhét lên, thanh âm lớn như muốn phá vỡ nóc nhà. Ánh mắt hắn âm lệ dọa người,phảng phất như muốn nuốt chửng nàng. Nàng chưa bao giờ thấy hăn như vậy, cho dùlà đêm đầu tiên xuyên qua, hắn cũng tức giận nhưng không đáng sợ thế này!
Ngoài phòng, Hồng Hạnh sợđến lui vội về sau ba bước không dám nghe tiếp. Vừa lúc này, Hoa Anh và LiênKiều cùng quay lại, thấy sắc mặt Hồng Hạnh tái nhợt vội hỏi:

- HồngHạnh tỷ tỷ, sao thế

Hồng Hạnh chỉ vào phòng:

- Hầu giaphát hỏa rồi! Các ngươi ở đây đi, ta...ta.. ta đi làm việc đây.

Nói xong xoay người bỏchạy.
Hoa Anh cùng Liên Kiềucòn chưa biết xảy ra chuyện gì thì lại nghe thấy trong phòng có tiếng quát:

- TươngNhược Lan, nếu nàng chán ghét ta như vậy, sao ban đầu còn muốn gả cho ta?

Hai người sợ đến chân mềmnhũn, toát mồ hôi hột, chuyện gì xảy ra, mới vừa rồi còn tốt, mới chỉ mộtchút...

Trong phòng, Tương NhượcLan nhìn khuôn mặt tức giận của Cận Thiệu Khang, lòng dựng lên nói:

- Hầugia.... Bình tĩnh một chút......

Để nha hoàn nghe đượcthật không hay...
Nàng tiến lên kéo ống tayáo hắn.
Cận Thiệu Khang dùng sứcvung lên, hắn chưa bao giờ khó chịu như bây giờ, trong lòng nàng, hắn là cáigì? Nàng sao có thể có ánh mắt này, tựa như nhìn thấy vật đáng sợ, ghê tởm nhấttrên đời. Nàng sao có thể dễ dàng nói ra câu giải trừ hôn ước kia, chẳng lẽnói, từ đầu đến cuối, hôn sự của bọn họ, trong mắt nàng chỉ là trò đùa trẻ con?
Cho dù là trên chiếntrường bị thương đến trí mạng cũng không đau đớn như bây giờ. Loại đau đớn nàylà từ xương tủy mà ra, nhanh chóng lan tràn khắp người hắn, khiến hắn đau đếnkhông thở được.
Hắn tiến lên từng bước,khẩn khoản kéo nàng lại, cúi đầu nhìn mặt nàng. Sắc mặt hắn trong xanh có trắng,ánh mắt bi thống vô cùng.
Chẳng biết tại sao, nhìnánh mắt này của hắn, lòng Tương Nhược Lan đột nhiên trầm xuống.
Hai người dựa vào nhaugần như vậy, gần tới nỗi có thể ngửi thấy hơi rượu trong hơi thở của nhau.
Sau đó, hắn chậm rãi mởmiệng:

- NhượcLan...

Giọng ép xuống rất thấp.

- Nàngvốn chưa bao giờ thực sự thích ta. Trong lòng nàng, ta chưa bao giờ tồn tại.

Hắn lắc đầu, trong mắthơi ngấn lệ nhìn nàng không chớp mắt:

- Không,nàng không có tim, cho dù có, tim của nàng cũng là băng lạnh...

Một giọt nước theo khóemắt chảy xuống, hắn vội vàng quay đầu đi, không cho nàng nhìn thấy sự quẫn báchcủa hắn. Sau đó, hắn lướt qua người nàng, chạy ra ngoài cửa.
Ra tới cửa, hắn đột nhiênngừng bước.
Tương Nhược Lan xoay người,nhìn hắn.

- Nhưnàng mong muốn, sau này, ta sẽ coi nàng không tồn tại. Hắn nói.

Sau đó, hắn đi ra phòng,thân ảnh lập tức biến mất trong bóng đêm.
Tương Nhược Lan xoayngười, không nhịn được vuốt vuốt ngực lẩm bẩm nói:

- Tim takhông phải lạnh băng.... sao lại nói như thế, khiến ta thật khó chịu...

Nàng chậm rãi ngồi xuống,nhìn ánh nên chập chờn mà ngẩn người.
Uống rượu ngộ sự a......
Bên kia, Hồng Hạnh vộichạy tới Cẩm Tú viên tìm Vu Thu Nguyệt.
Vu Thu Nguyệt vốn đã ngủnhưng lại nghe Lệ Châu bẩm báo, biết Hồng Hạnh nhất định là có chuyện quantrọng tìm nàng, vội vàng thức dậy đi ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui