Thiếu Gia Danh Môn


Từ khi nàng bị thương ởtrong cung, Cận Thiệu Khang tới hai ngảy rồi những ngày sau hắn không tới khiếnTương Nhược Lan thở dài một hơi.
Lúc này, Liên Kiều lạinói cho nàng:

- Phunhân, hôm sinh nhật Vu di nương, Hầu gia chỉ ở đó ăn bữa tối nhưng cũng không ởlại. Vu di nương tức giận tới cả đêm đánh đàn!

Nói xong bưng miệng cườitrộm.
Tương Nhược Lan khóemiệng giật giật:

- Ngươivui vẻ thế làm gì?

Vẻ mặt Liên Kiều trông cóphần hả hê...

- Đươngnhiên rồi. Liên Kiều vênh mặt lên đắc ý nói: - như vậy có thể thấy rõ, tronglòng Hầu gia, phu nhân ở vị trí quan trọng nhất.


- Saongươi biết được?

Liên Kiều bật ra:

- Ngàyđó...

Sau đó vội bưng miệng cúiđầu, mặt đỏ bừng.
Tương Nhược Lan tự nhiênbiết nàng muốn nói cái gì, nhớ ra đêm đó mình xích lõa nằm trong lòng Cận ThiệuKhang bị các nàng thấy, mặt cũng nóng lên.

- Khôngcó Vu di nương thì còn Hoa Thanh, Nhược Lâm. Hầu gia không phải ngày nào cũngnghỉ ở Sở thiên các? Tương Nhược Lan thuận miệng nói

Liên Kiều xua tay:

- Khôngcó không có, phu nhân, ta hỏi Trữ An rồi, trong thời gian này Hầu gia cũngkhông sai Hoa Thanh, Nhược Lâm hầu hạ, buổi tối chỉ có một người.


- Trữ An?

Tương Nhược Lan hồ nghinhìn nàng:


- Ngươivà hắn thân nhau khi nào, ngay cả việc này, hắn cũng nói cho ngươi.

Liên Kiều cười hai tiếng,hơi cúi đầu, có chút ngượng ngùng.
Mùng một đó, Cận ThiệuKhang tới chỗ thái phu nhân thỉnh an rồi trực tiếp tới Thu đường viện.
Đi đường, hắn đi nhanh vôcùng, hận đường không thể ngắn hơn, trong lòng nóng lên như chất chứa điều gìđó, rất nhanh sẽ được phát ra.
Trữ An đằng sau vội vãchạy theo, trong bụng thầm mắng: - muốn tới đó như thế sao, có ai cản trởngươi? Bây giờ đi nhanh như tù nhân được phóng thích.... =))
Cận Thiệu Khang đi tớicửa Thu đường viện thì dừng bước thở sâu mấy lần, khôi phục lại bộ dáng nghiêmtúc bình thường, chắp tay sau lưng, thong dong đi vào.
Đó là cái gọi là uynghiêm!
Trữ An phía sau miệnggiật giật: giả bộ, ngươi sẽ giả bộ... Cận Thiệu Khang ở đằng trước gọi mộttiếng, Trữ An vội cúi đầu, vẻ mặt cung kính đi tới.
Đi qua sân thì đã có mộtnha hoàn vào phòng báo:

- Phunhân, Hầu gia tới.

Trong phòng có tiếng độngnhỏ, sau đó rèm xốc lên. Tiếp đó là một nữ tử cười xinh đẹp đi ra, thần tháinhư bay lên, hai mắt linh động. Nàng mặc một chiếc áo lụa màu vàng thêu hoasen, quần trắng như tuyết. Rõ ràng tư sắc không phải xuất chúng nhưng lại khiếnngười càng nhìn càng thuận mắt, càng nhin càng vui vẻ.
Cận Thiệu Khang dừng bướcnhìn nàng. Chỉ cảm thấy thời gian này lòng trống rỗng, chỉ trong khoảng khắcnày đã được lấp đầy. Cảm giác này thật tốt, tựa như lúc trời đông giá rét, độtnhiên nghênh đón mùa xuân, trong lòng đầy vui mừng.
Khuôn mặt hắn bất tri bấtgiác gian nhu hòa xuống:

- NhượcLan.


- Hầugia. Tương Nhược Lan bước lên uyển chuyển thi lễ.


- Hầu giađã ăn cơm tối? Tương Nhược Lan vừa nói vừa đón hắn đi vào


- Chưaăn.

Không biết tại sao, trướcmắt nàng, hắn không muốn bộc lộ sự hân hoan trong lòng ra.
Tương Nhược Lan nhìn hắnbày ra vẻ mặt nghiêm khắc thì nhàn nhạt cười nói:

- Ta đãchuẩn bị canh hạt sen Hầu gia thích ăn cùng vài món ăn thanh lương giải nhiệt.


Cận Thiệu Khang mặt khôngđổi sắc ư một tiếng, sau đó đi vào phòng.
Liên Kiều Hoa Anh bướclên giúp hắn đổi thường phục, lại bưng nước lên cho hắn rửa mặt. Tất cả xongxuôi, Tương Nhược Lan sai người bưng cơm tối lên.
Có lẽ là vì một khoảngthời gian không tới, hơn nữa vì trong lòng Cận Thiệu Khang có cảm giác vi diệunày, một mực giả bộ lạnh lùng nên hai người không biết nên nói gì, hơi ngạingùng.
Cận Thiệu Khang rất khôngthích cảm giác này, hắn nhìn món ăn đầy bàn nói:

- Có rượukhông? Hôm nay đột nhiên muốn uống chút rượu.


- Rượu?

Tương Nhược Lan nhìn hắnmột chút, đột nhiên nghĩ tới từ say rượu làm loạn, trong lòng hơi hoảng:

- Hầugia, ngày mai người còn phải thượng triều, không nên uống rượu thì hơn.


- Phuquân muốn uống chút rượu, thân là thê tử sao lại ngăn cản? Việc thê tử nên làmlà lập tức bưng rượu tới. Đây cũng là một trong những trách nhiệm của thê tử.Cận Thiệu Khang bày ra vẻ nghiêm khắc giáo huấn nàng.

Tương Nhược Lan đảo mắtlườm lườm, chẳng có cách nào, đành đứng dậy ra cửa sai nha hoàn bưng rượu lên.
Nàng nhỏ giọng bảo LiênKiều:

- Nhớ kỹ,mang rượu nhẹ nhất lên, đem loại uống bao nhiêu cũng không say.

Tránh con khỉ kia mượnrượu nổi điên.
Chỉ chốc lát sau, LiênKiều bưng một chiếc khay, trên khay có một bình bạch ngọc và hai chén bạch ngọcnhỏ. Liên Kiều định châm rượu cho bọn họ, Cận Thiệu Khang lại sai nàng đixuống.
Sau khi Liên Kiều luixuống, Cận Thiệu Khang bưng chén nói:

- Nào,uống cùng ta một chén.

Tương Nhược Lan cườicười:

- Hầugia, ta không uống rượu.



- Nói cáigì thế, ta nghe nói tửu lượng của nàng tốt lắm. Cận Thiệu Khang nói.

Có đúng không? TươngNhược Lan ngây ngốc, chẳng lẽ thân thể này có tửu lượng tốt?

- Đó làtrước kia ta không hiểu quy củ, bây giờ đã gả cho Hầu gia, sao có thể làm cànnhư trước. Uống rượu không phải là thục nữ nên làm.


- Uốngrượu đúng là thục nữ không nên nhưng chỉ là ở nhà uống cùng phu quân hai chénthì được.

Vừa nói, hắn vừa nângchén rượu lên.
Thật đúng là miệng quan,nói thế nào cũng được. Tương Nhược Lan trong lòng mắng thầm hắn nhưng cũngkhông còn lý do nào để cự tuyệt, đành bưng chén lên. Nàng nghĩ khối thân thểnày tửu lượng tốt, uống đôi chén chắc không thành vấn đề.
Tương Nhược Lan bưng chénlên uống một hơi cạn sạch, buông chén rượu thì lại thấy Cận Thiệu Khang nhìnmình cười cười, má lúm như ẩn như hiện.

- Nàngnóng vội như thế làm gì, từ từ uống

Ai, nhất thời không chúý, trước kia uống rượu cùng khách hàng đều là hào khí bừng bừng mà một hơi cạnsạch.
Đúng, từ từ uống, từ từnguống, từ từ uống mới không say.
Ai ngờ Cận Thiệu Khanglại nói:

- Nếunàng thích uống như vậy cũng được, cho dù là uống rượu, chỉ cần ở nhà thì ta sẽgiúp nàng chịu trách nhiệm.

Vừa nói, hắn cũng uốngmột hơi cạn sạch.
Uống xong, hắn cầm bầurượu châm tửu cho Tương Nhược Lan:

- Thêmchén nữa, lâu rồi cũng chưa uống cho sảng khoái.

Tương Nhược Lan muốn kéochén về đã không kịp, trơ mắt nhìn hắn rót ly rượu đầy tràn ình.
Nhưng cũng may rượu khônggắt, vẫn còn có chút ngòn ngọt, gần giống rượu vang nhẹ, chắc hẳn sẽ không say.

- Hầugia, ngươi ăn đi, bụng rỗng uống rượu không tốt.

Tương Nhược Lan khôngngừng gắp đồ ăn cho hắn, phân tán sự hăng hái muốn uống rượu của hắn.
Thế nhưng đêm nay chẳngbiết vì sao hắn rất hăng hái, một chén lại một chén, chén đầy cạn sạch. Lúc đầuTương Nhược Lan còn hơi e dè nhưng sau uống vào vừa cao hứng lại vừa ỷ vào tửulượng của khối thân thể này tốt nên cũng uống cùng hắn. Rất nhanh, bình rượu đãcạn thấy đáy.
Cận Thiệu Khang lại saiLiên Kiều lấy thêm bình nữa.
Tương Nhược Lan thấy mìnhuống xong chẳng có cảm giác gì, gan càng to, lại cùng hắn uống cạn bình nữa.
Nhưng nàng không nghĩrằng, rượu này vừa uống thì sẽ không có gì nhưng để lâu thì sẽ ngấm. lúc này,Tương Nhược Lan cảm giác toàn thân nóng lên, trong đầu ngất ngất mơ màng mà CậnThiệu Khang trừ mặt hơi đỏ lên thì vẫn bình thường.
Có lẽ là tác dụng của menrượu, Tương Nhược Lan từ từ đứng dậy, nàng bây giờ còn coi là tỉnh, biết mìnhlàm cái gì nói cái gì, chỉ là tâm tình có chút hưng phấn, lực khắc chế yếu đirất nhiều, sự cẩn thận bình thường giờ chạy sạch.

- Rượunày quá nhẹ uống nhiều như vậy cũng chả có cảm giác gì.


Tương Nhược Lan cầm lấychén rượu nhỏ giọng ôm oán. Bên kia Cận Thiệu Khang tức giận nói:

- Khôngphải nàng bảo nha hoàn mang lên loại nhẹ nhất sao? Nghĩ ta muốn nàng uống rượuđể giở trò

Lúc này, Cận Thiệu Khangcùng không tỉnh táo đạm mạc như thường nữa.

- Thì rangươi đều nghe được.

Tương Nhược Lan ngượngngùng cười cười, sau đó nâng chén rượu ngồi vào vị trí cạnh hắn/
Lần đầu tiên thấy nàngchủ động đến gần mình, Cận Thiệu Khang đột nhiên cảm giác được hôm nay đưa raviệc uống rượu đúng là một chủ ý hay. Tâm tình dần thư sướng hơn.

- Nàng dùnói nhỏ nhưng ta vẫn nghe được.


- Đây làcông phu trong truyền thuyết? Tương Nhược Lan cười mơ hồ

Nhìn miệng nàng cười,nhìn hai má nàng đỏ ửng, sóng mắt lưu chuyển, trong lòng hắn trở nên mềm mại,ấm áp. Hắn tựa lưng vào ghế, nghiêng người nhìn nàng. Ánh nến chập chờn chiếulên mặt hắn, đôi mắt nâu như phát sáng, môi góc cạnh hơi cười vô cùng ôn nhu,cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng.
Cảm nhận được ánh mắtnóng rực của hắn, Tương Nhược Lan ngẩng đầu nhìn hắn, đã thấy mắt hắn đầy nhutình nhìn nàng khiến nàng đầu váng mắt hoa. Nếu đổi lại là bình thường TươngNhược Lan sẽ trốn tránh nhưng lúc nàng, nàng lại vươn tay bưng miệng hắn lại.

- Khôngđược cười, không được cười với ta như vậy.

Nàng mơ mơ hồ hồ nhìnhắn.
Hắn nhìn thẳng nàng, ýcười trong mắt càng sâu, càng dịu dàng, môi càng không tự giác mà cong hơn.

- Tạisao?

Khi nói chuyện, bờ môihắn cọ cọ vào lòng bàn tay nàng khiến tay nàng tê tê dại dại mà lòng nàng cũngtê tê dại dại.

- Ngươikhông phải không biết ngươi lớn lên thành bộ dáng gì. Mỗi lần ngươi cười với tanhư vậy khiến ta như hoa si (ngây dại), ta không thích bộ dáng này chút nào.

Nàng hơi lắc lắc đầu lẩmbẩm nói.

- Ta lớnlên thành bộ dáng gì?

Hắn bắt tay nàng, nắmchặt, chậm rãi kéo nàng gần sát mình, lại vẫn cười nhìn nàng, má lúm đồng tiềnlại hiện ra.
Tương Nhược Lan hoàn toànkhông có chú ý tới điều đó, nàng làm mặt khổ chỉ vào hắn:

- Đúng lànhư thế, đúng là như thế. Một đại nam nhân sao lại có má lúm đồng tiền. Quảđúng là yêu nghiệt, yêu nghiệt! Cổ Thiên Lạc, Huỳnh Hiểu Minh cái gì cũng chỉnhư ngươi mà thôi. Một đại nam nhân sao có thể lớn lên thành bộ dáng này...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận