Hôm nay, Tương Nhược Lanđang ở Tùng hương viện cùng thái phu nhân bàn chuyện.
Nói qua lại là bàn vềviệc Lý quản sự mua vải. Lý quản sự chừng 40 tuổi, người gầy, bộ dáng khônkhéo.
- Tháiphu nhân, trước đều mua vải vóc từ cửa hàng Vương Kí, tất cả đều là tơ tằm nênmỗi trướng (m) hai phân tiền, nô tài cảm thấy không đáng nên tới các nhà bánvải khác xem qua, nô tài cảm thấy cửa hàng Vân Cẩm mới mở cũng rất được, màusắc chất lượng không kém mà chỉ một phân tiền một trướng.
Tương Nhược Lan nghe xongtrong lòng không khỏi nghi hoặc, theo nàng biết, vải vóc trong phủ vẫn đều muacủa nhà Vương Ký. Hầu phủ nhiều người, hàng năm phải mua vải vóc rất nhiều,theo đạo lý là khách hàng lớn của Vương Kí. Vương Kí là người buôn bán lâu nămsao có thể tùy ý tăng tiền? Trừ phi là không tăng không được, hơn nữa nhất địnhcòn có ưu đãi cho khách hàng. Nhưng Vân Cẩm mới mở lại đưa ra ưu đãi lớn nhưvậy, nếu có thể sao Vương Kí lại không làm.
Bên kia thái phu nhân lạikhông hề hoài nghi, gật đầu nói:
- Nếuthế, sau này cứ mua vải vóc của Vân Cẩm. Chỉ cần chất lượng màu sắc không kémlà được.
Lý quản sự đáp:
- Nô tàitự mình xem qua rồi, chất lượng tuyệt đối không thua Vương Kí
- Lý quảnsự làm việc là ta yên tâm rồi.
Lý quản sự đáp:
- Tạơn thái phu nhân tín nhiệm.
Lý quản sự đi làm rồithái phu nhân nói với nàng:
- Lí quảnsự là từ nhà mẹ đẻ ta tới, rất được việc, là người đáng tin cậy, cho nên ta mớiđể hắn quản chuyện mua bán.
Nghe thái phu nhân nóixong, sự nghi ngờ trong lòng Tương Nhược Lan giảm xuống, nghĩ thầm, có lẽ chínhmình đa tâm.
Lý quản sự đi không baolâu, Triệu di thái thái lại tới Tùng hương viện.
Bà đầu tiên vấn an tháiphu nhân rồi thái phu nhân cho bà ngồi xuống, hỏi:
- Bây giờtới là có chuyện gì?
Triệu di thái thái ngồimột bên, có chút khó khăn, ngẩng đầu nhìn thái phu nhân, môi giật giật, muốnnói lại thôi.
Thái phu nhân cười nói:
- Có cáigì thì cứ nói thẳng.
Triệu di thái thái lúcnày mới đáp:
- Thángtrước, Đường Nhi thu phòng một nha hoàn...
Thái phu nhân nghe vậynhíu mày:
- Đây làthế nào? Không phải ngươi nói Thiệu Đường một lòng đọc sách? Sao lại có chuyệnnày?
Tương Nhược Lan ở một bênnghe, trong lòng cũng cười lạnh không ngừng? Là nha hoàn thứ mấy? Không tínhhai người đã chết thì đây là người thứ tư. Loại nam nhân gì thế không biết?
Triệu di thái thái đê mithuận mắt:
- Ta cũngbiết Đường Nhi quá phận, ta cũng đã mắng hắn rồi.
Thái phu nhân suy nghĩmột chút:
- Đuổi rangoài đi. Loại hồ ly tinh chuyên câu dẫn chủ tử giữ lại làm gì?
- Lúc đầuta cũng nghĩ như vậy.
Triệu di thái thái ngẩngđầu, giọng nói có chút dồn dập:
- Nhưnghai hôm nay ta mới biết chuyện này, vốn định bẩm thái phu nhân đem nô tỳ nàyđuổi đi. Nhưng hôm qua mới phát hiện...... Mới phát hiện......
Triệu di thái thái nhìnthoáng qua sắc mặt thái phu nhân, thấp giọng nói:
- NhưngHương Vân kia đã có thai...
Thái phu nhân nghe vậytrong mắt hiện lên một tia tàn khốc nhưng nhanh chóng thản nhiên nói:
- Nếu nhưthế thì đành sĩ phòng thôi.
Triệu di thái thái vộivàng quỳ xuống:
- Tạ ơnthái phu nhân.
Triệu di thái thái vui vẻđi về, thái phu nhân nhìn bóng lưng bà cười lạnh một tiếng:
- Tưởngrằng ta không biết chủ ý của nàng, sinh nhiều nữa thì có tác dụng gì, con khôngthể tranh giành, sinh nữa cũng phí mà thôi.
Như là bị kích thích,thái phu nhân quay đầu nói với Tương Nhược Lan:
- Ngươicũng nhanh chóng lên, Hầu gia bây giờ đã 24 rồi còn chưa có trưởng tử..
Lại nói:
- Mỗingày ta sai người đưa thuốc bổ ngươi có dùng không?
Tương Nhược Lan đáp:
- Đềudùng.
Trong lòng mơ hồ có chútxin lỗi, thái phu nhân tận tâm hết sức như thế, nếu biết nàng cố ý không chịucùng Hầu gia viên phòng, không biết sẽ tức giận thế nào. Nhưng nàng không thểvì bà vui vẻ mà miễn cưỡng chính mình.
Thái phu nhân cười cười,cầm tay nàng:
- Nghenói mấy ngày trước, mấy hôm liền Hầu gia đều tới phòng ngươi.
- Hầugia thấy ta bị thương, quan tâm thương thế của ta.
Thái phu nhân lắc đầunói:
- Khôngchỉ là thế đâu. Con ta ta hiểu, hắn có thể thường xuyên tới phòng ngươi chắcchắn là trong lòng hắn rất thích ngươi.
Tương Nhược Lan cúi đầukhông nói lời nào, nàng nhớ ra hôm đó Cận Thiệu Khang xoa chân cho nàng.
Có lẽ ... có lẽ hắn cóchút thích chính mình, cũng giống như hắn thích Vu Thu Nguyệt, Hoa Thanh, NhượcLâm. Cái sự thích này không phải là cái nàng muốn.
Bên kia, Vu Thu Nguyệtsau đêm sinh nhật đó, Cận Thiệu Khang rời khỏi phòng nàng khiến nàng vẫn bấtan. Mãi đến hôm đó, nàng phát hiện ra một chuyện mừng. Nhưng nàng không biểu lộgì. Đầu tiên nói với thái phu nhân là muốn trở về nhà một chuyến. Thái phu nhânthấy nàng gả vào cửa lâu như vậy cũng chưa về nhà nên sai chuẩn bị lễ vật xengựa. Cho nàng có thể vinh quang mà về nhà mẹ đẻ.
Nàng sau khi rời khỏi đó,đầu tiên là len lén xác định một việc rồi mới tới Vu phủ.
Bái kiến cha mẹ tổ tiênxong, Vu phu nhân kéo nữ nhi vào phòng.
Vu phu nhân kéo nàng ngồixuống giường, bắt đầu rơi nước mắt.
- Ngươi ởHầu phủ có tốt không? Hầu gia với ngươi thế nào? Mấy ngày nay ta nghe không ítlời đồn, nghe nói Hầu gia đối với Tương Nhược Lan kia rất tốt, Tương Nhược Lankia có gây khó dễ cho ngươi.
Vu Thu Nguyệt lấy khăntay lau nước mắt ẫu thân:
- Mẫuthân, ngươi yên tâm, ta ở Hầu phủ tốt lắm. Hầu gia cũng tốt với ta lắm. TươngNhược Lan dù là chính thất nhưng cũng không làm khó được thiếp thất ta.
Vu phu nhân nghe được haichữ thiếp thất trong lòng đau xót:
- Vu giata là thư hương môn đệ, ngươi là đích nữ (con gái vợ chính) gả cho ai chẳng làchính thất, ngươi không nghe ta nói, hết lần này tới lần khác muốn gả cho Hầugia làm thiếp. Nói Tương Nhược Lan tuyệt sẽ không là đối thủ của ngươi, chủ mẫuđương gia Hầu phủ sớm muộn cũng là vật trong túi, nhưng sao giờ lại thành thếnày.
Vu Thu Nguyệt cúi đầu nói:
- Cha dùlà ngũ phẩm nhưng quan vị không quan trọng, không có thực quyền, ta tuyển tú sẽchẳng thành, không gả cho Hầu gia thì chỉ có thể lấy một tiểu quan. Dù là chínhthất thì có ý nghĩa gì? Gả cho Hầu gia là ta đánh cuộc cuộc đời ta, dù ban đầuhơi không thuận nhưng ta chưa thua...
Nàng ngẩng đầu, nhìn vềphía mẫu thân, hai mắt sáng kinh người:
- Vì bâygiờ ta đã có chỗ dựa.
Thấy mẫu thân lộ vẻ nghihoặc, Vu Thu Nguyệt đổi đề tài:
- Chuyệncữu cữu lần này...
- Thếnào?
Vu phu nhân lập tứcchuyển tới chuyện này. Vu Thu Nguyệt nhàn nhạt cười nói:
- Hầu gianói điều vào kinh là không thành vấn đề.
- Vậychức quan...
Vu Thu Nguyệt cúi đầu
- Hầu gianói hắn sẽ cố gắng
Từ Vu phủ quay về, Vu ThuNguyệt gọi Hồng Hạnh tới.
Hồng Hạnh len lén đi tới,trên đường dáo dác nhìn quanh, vòng vo hồi lâu, xác định không ai đi theo mớitới nơi cùng Vu Thu Nguyệt ước hẹn.
Bây giờ đã đêm muộn, VuThu Nguyệt hẹn nàng chính là nơi trước kia Ánh Tuyết gặp Trương quản sự, làBách lý đình tối nhất hậu hoa viên...
- HồngHạnh, dạo này Thu đường viện có gì?
Vu Thu Nguyệt vừa thấynàng liền hỏi.
Hồng Hạnh rụt cổ, cònđang nhìn quanh, lúc nào cũng cảm giác từ trong bóng tối sẽ nhảy ra một người.
- Vu dinương, ta chỉ sợ sau này không thể giúp ngươi rồi, phu nhân đã biết ta làm hạiÁnh Tuyết cho nên không cho ta hầu hạ trong phòng, mọi chuyện trong phòng tađều không biết.
Vu Thu Nguyệt lạnh lùngcười:
- Nói nhưvậy, ngươi đối ta đã thành vô dụng, ta sao còn phải giúp ngươi giấu diếm? Maita đem chuyện đó nói ra ngoài?
Nàng vất vả lắm mới thuđược một tai mắt trong Thu đường viện, sao có thể dễ dàng buông tha?
Hồng Hạnh cả kinh, quỳgối trước mặt Vu Thu Nguyệt cầu xin:
- Dinương, ta xin ngươi buông tha ta.. ta thật sự không làm được? Ngươi hại ta thìđược cái gì? Hôm nay ta không được phu nhân tín nhiệm bị đuổi ra ngoài hậu hạ,ngươi còn bức ta đến đường cùng sao.
Vu Thu Nguyệt ngồi xuốngtrước mặt nàng, cầm quạt gõ gõ đầu nàng:
- Ngươisai rồi, là phu nhân nhà ngươi bức ngươi vào đường cùng. Nàng không cho ngươicơ hội, nàng đuổi ngươi ra khỏi phòng, nàng cho ngươi không thể tiếp xúc Hầugia. Không lâu sau, nàng sẽ tùy tiện gả ngươi cho hạ nhân. Ngươi là nô tỳ chỉcó thể gả cho nô tài. Tương lại sinh con ra thì con ngươi đời đời kiếp kiếpcũng là nô tài. Hồng Hạnh, nếu ngươi không vì chính mình thì đó sẽ là mệnh củangười.
- Nhưngta còn có thể làm cái gì......
Hồng Hạnh nhỏ giọng khóc:
- Hầu giakhông thích ta, phu nhân bây giờ đề phòng ta, ta đi tới nơi nào cũng cảm giácnhư bị người coi chừng, ta không dám làm gì hết, ta sợ. Cho dù giúp di nươngthì di nương có thể làm gì cho ta.
- Thì ralà ngươi không tin ta.... Vu Thu Nguyệt cười lạnh: - ngươi không cho rằng ta cóthể giúp ngươi là ngươi sai lầm rồi. Hồng Hạnh, bây giờ ta tuyệt đối có khảnăng này.
Hồng Hạnh ngừng khócngẩng đầu nhìn nàng. Vu Thu Nguyệt nói nhỏ mấy câu vào tai nàng.
Hồng Hạnh cả kinh bật dậy:
- Dinương, lời này là thật?
- Ta sẽđem chuyện này ra nói đùa? Bây giờ ta chỉ thiếu một cơ hội thôi, cơ hội này, tacần ngươi giúp! Chỉ cần ngươi giúp ta, Hồng Hạnh, ta tuyệt đối có thể thỏa mãnnguyện vọng của ngươi.
Hồng Hạnh trầm mặc mộthồi, Vu Thu Nguyệt vẫn kiên nhẫn đợi không nói gì. Thật lâu sau, Hồng Hạnh mớingẩng đầu lên, nhìn Vu Thu Nguyệt:
- Ta...ta có thể thử lại, nhưng di nương, ngươi đừng gạt ta.
Vu Thu Nguyệt mỉm cười,tươi cười vô hạn kiều mỵ:
- Ta đãthề độc, ngươi quên rồi?
Sáng sớm hôm sau, Vươngthị đem xiêm y tới Thu đường viện.
Vẻ mặt Vương thị tiềutụy, hai bọng mắt sưng đỏ. Tương Nhược Lan đương nhiên biết vì sao. Hôm qua,nha hoàn Hương Vân mang thai đã được sĩ phòng.
- Phunhân, ngươi xem đi, xiêm y này ngươi có hài lòng?
Vương thị cầm xiêm áo đặttrên bàn.
Tương Nhược Lan nhìn mộtchút, gấm đoạn màu phấn hồng, trên thêu những đóa hoa màu trắng, nhụy hoa vàng,lá cây xanh biếc, thêu vô cùng khéo léo, xinh đẹp.
- Làm tốtlắm, công phu thêu thùa của đệ muội quả là danh bất hư truyền, ta rất thích,cám ơn ngươi.
Nét mặt Vương thị chẳngcó chút vui vẻ:
- Thêuthùa giỏi thì có tác dụng gì...
Mặc dù vẫn không thíchVương thị, chính là nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng Tương Nhược Lan cũngchẳng vui vẻ gì, cũng không biết nên hỏi han gì.
Cũng may Vương thị cũngkhông nói tiếp đề tài này, chỉ muốn Tương Nhược Lan mặc thử xem có chỗ nàokhông vừa thì sửa lại.
Buổi tối, Cận Thiệu Khangtheo quy định tới Thu đường viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...