Thiếu Chủ Đào Hoa [np]

Tiếng xe tốc độ cao phóng nhanh đến bìa rừng phía đông xé toạc màn đêm yên tĩnh. Cả hai ngồi trong xe như đang suy tính chuyện gì đó không khỏi nhíu mài


-Theo em,bọn tấn công chỉ là cảnh sát thôi sao?

Hàn Thiếu rít một hơi thuốc thật sâu,ánh mắt thập phần nghiêm trọng



-E là không chỉ có cảnh sát, người ở căn cứ phía đông của chúng ta đều là lực lượng đặc công trung thành với Thiên Nhất. Hành tung của bọn cảnh sát họ nắm rất rõ,trước đây nơi này hết sức an toàn nay lại bị tấn công...


Vức đi điếu thuốc,cô đưa tay áp lên tay nàng


-Tuyên! Phải thật cảnh giác!


Trong lòng nàng không khỏi bất an,dường như có dự cảm nào đó chẳng lành nhưng được cô trấn an nàng cũng thoải mái mấy phần




*Căn cứ phía đông*

Hàng trăm người đang cố chống chọi tấn công từ bên hai phía,cố thủ không để bất cứ ai động vào kho hàng nhưng có phần yếu thế



Một bên là cảnh sát trang bị súng,một bên là đám người cao to không rõ lai lịch.
Phòng thủ ngày càng yếu khi cảnh sát bắt đầu nổ súng.Máu tươi loang lổ khắp nơi,người bị thương nhưng vẫn cố dậy chiến đấu,người phải bỏ mạng nơi chiến trường.
Người của Thiên Nhất tuy là đặc công tinh nhuệ nhưng chỉ đẩy lùi được phía cảnh sát,còn phía đám người không rõ lai lịch quá mạnh
Bọn họ sắp không trụ nổi thì từ xa mấy tên đô con đã bị lực đạo khủng khiếp đá văng




Người của Thiên Nhất như với được chiếc phao cứu sinh mà lấy lại tinh thần


-HÀN THIẾU!!!



Hàn Thập Nhất cầm trên tay con dao luồng lách qua từng tên phá bỏ vòng vây




-Các cậu không sao chứ?


A Lục người phụ trách căn cứ bị thương không ít,chạy đến Hàn Thiếu



-Hàn Thiếu! Người của ta tổn thất nhiều quá,ta đã khắc chế được cảnh sát nhưng....những tên này toàn là quái vật. Bọn em sắp không chịu nổi rồi...



Hai bên không ngừng giao đấu quyết liệt,A Lục bị chặt đứt cánh tay bên trái vẫn quyết không từ bỏ,cái mạng nhỏ này được Hàn Thiếu nâng đỡ,cho dù có chết cũng phải bảo vệ nơi này



Bên phía cảnh sát vì không đủ sức đấu với băng Thiên Nhất mà thiệt hại hơn phân nửa,còn lại đều bị còng lại bởi chiếc còng mang theo bên người mình



Đã loại được một đối thủ,chỉ còn đối phó bọn không rõ lai lịch sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng với sức lực đã bị cảnh sát bào mòn,họ khó chống nổi từng nắm đấm của những tên to con huống chi hiện tại chỉ còn vài người
Hàn Thiếu chỉ giết được mười mấy tên,so với số tên còn lại là quá ít.
Cô cũng đã thấm mệt,quần áo sộc sệt. Chiếc áo sơ mi đã bị bung mấy cúc nhưng ánh mắt của cô vẫn kiên định. Tử thần vẫn là tử thần không một ai có thể ngăn cản Hàn Thiếu nữa



-A Lục! Mọi người vất vả rồi......tôi có nhiệm vụ khác cho mọi người



A Lục nghe thanh âm đứt quãng liền khựng lại nhìn sang Hàn Thiếu
Cậu không dám tin vào mắt mình khi người bên cạnh đã nhuộm đầy máu,tóc tai xộc xệch được người vuốt tạm ra sau
Ánh mắt sắc bén thập phần đáng sợ hướng về đám người to lớn,thầm mắng một câu



-Chết tiệc! Các ngươi là cái quái gì vậy?



-A LỤC!!!!



A Lục bấc giác quay về hiện thực




-V..vâng Hàn Thiếu!


Hàn Thiếu hai tay nắm chặt hai con dao sắc xảo nhuốm màu đỏ thẫm,ánh mắt tử thần nhìn sang cậu


-Các cậu đã bảo vệ lô hàng rất tốt rồi,giờ thì hãy đưa thiếu phu nhân về nhà an toàn,nếu có sai sót tất cả các cậu sẽ phải rơi đầu. Rõ chưa!!!!



-Nh....Nhưng Th.... Thiếu chủ!



-ĐÂY LÀ MỆNH LỆNH!!!!



Hàn Thiếu hét rõ từng chữ,âm thanh như cắm sâu vào màng nhĩ của từng người,A Lục kiên định bấc giác bị đẩy lùi vì quyền uy của người đứng đầu.
Nghiêm nghị cúi đầu chào Hàn Thiếu rồi dẫn người chạy ra ngoài.


Hàn Thiếu gầm lên một tiếng rồi lao thẳng vào đám người to con kia.



-KHỐN KIẾPP!!!!



Quay lại 30p trước.....


Cả hai vừa đến nơi hỗn loạn liền gấp rút chạy ra ngoài,bỗng Hàn Thiếu khựng lại làm nàng khó hiểu mà tiến đến gần



-Tiểu Nhất! Em làm sao vậy?



Cô bước thêm một bước choàng tay ôm lấy nàng,dùng lực siết chặt lại như sợ nàng rời đi mất




-Tuyên!!! Như vậy thì quá mạo hiểm


Hàn Thiếu biết rõ đám người dám đá động tới Thiên Nhất thì không hề tầm thường,nếu để nàng vào trong khác gì đẩy nàng vào con đường chết. Huống chi Lưu Tuyên lại là điểm yếu của cô
Nàng có mệnh hệ gì Hàn Thiếu không sống nổi mất



-Nếu em có mệnh hệ gì thì....Tuyên..phải sống cho thật tốt!



Lưu Tuyên khó hiểu đẩy Hàn Thiếu ra,ánh mắt chất vấn



-Em....


Hàn Thiếu một tay đánh ngất Lưu Tuyên tay còn lại đỡ nàng vào lòng. Cô bế xốc nàng lên,hai chân nặng nề bước về phía chiếc xe. Đặt nàng ngồi vào trong,hôn khẽ lên trán nàng liền đóng chặt cửa chạy vào bên trong nơi hỗn độn



Quay về hiện tại...........



Đám người A Lục chạy ra xe liền thấy Lưu Tuyên bất tỉnh bên trong,nhanh chóng vào xe phóng nhanh về Thiên Nhất,không quên gọi cứu viện đến hỗ trợ Hàn Thiếu




Hàn Thiếu bên này đã sắp không gượng nổi nữa,cả người đi loạng choạng,mắt dần mờ đi nhưng tay vẫn nắm chặt con dao mà lao về phía trước

Phía bên địch chỉ còn lại ba tên,bọn hắn cũng đã thấm mệt nhưng vẫn cố vì số tiền thưởng mà bang chủ họ đưa ra là quá lớn,nếu như hoàn thành nhiệm vụ,chắc chắn sau này hắn sẽ không cần lo cơm ăn áo mặc.


Cả ba tách ra thành ba phía xông tới Hàn Thiếu. Một tên ôm lấy chân cô. Một tên nhào tới định siết cổ cô nhưng bị con dao sắc bén ghim xuyên qua tay đau đớn mà lùi lại.
Cô ngồi xuống ghì dao vào cổ tên kia mà rút. Dù cho máu tươi phun đầy mặt Hàn Thiếu vẫn một tầng hắc ám mà lao tới.



"Hàn Thập Nhất" thiếu chủ của Thiên Nhất một tay giết gọn một trăm mười tám tên to con không rõ lai lịch,thời khắc sức cùng lực kiệt cuối cùng cũng đã diệt trừ được hậu hoạn.



Đêm ấy....nơi lạnh lẽo u tối phía đông thoảng trong gió đầy mùi máu tanh,những vệt máu to nhỏ trải khắp những bức tường cũ kĩ,thi thoảng chỉ nghe tiếng quạ đói kêu xé trời.



Nơi ấy thân ảnh cao ngạo chằn chịt vết thương đang quỳ trên vũng máu tiếc thương những người đã chiến đấu vì giang sơn của mình,tiếc thương cuộc đời đã biến người thành tên giết người không chớp mắt.Tiếc thương người cùng mình chung bước từ nay chắc phải tự đi một mình rồi....



-Không xong rồi! Hàn Thập Nhất chỉ có vậy thôi sao? Mày định bỏ mặc Lưu Tuyên ở lại à? HÀN THẬP NHẤT!!!!!



Tiếng rống xé trời vang vọng cả căn phòng như muốn lấn át cả bầy quạ đang inh ỏi ngoài kia,tất cả cảm xúc giận dữ,đau buồn đều dồn vào thanh âm xé lòng ấy. Hàn Thiếu đã kiệt sức ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo,miệng vẫn lẫm bẫm vài chữ


-T...Tuyên....phiề..n...chị!



Màn đêm yên tĩnh bỗng chốc ồn ào,tiếng xe lớn dần từ khắp nơi đổ về. Cả Thiên Nhất đều đã đến căn cứ phía đông,có cả bang chủ của Thiên Nhất "Hàn Định Quốc" cùng với Giang yên
Các bang chủ của những tiểu bang cũng có mặt
Tất cả đều có cùng một nỗi lo hướng tới nơi đổ nát mà chạy



Chỉ có mỗi Lưu Tuyên vẫn nằm say giấc trên giường nhưng vẫn cảm nhận được gì đó,tìm bỗng hẫng đi một nhịp. Miệng nàng vẫn lẫm bẫm hai chữ

"Tiểu Nhất!"
















Cũng đã khá lâu từ khi au ra chap 25
Thật vui khi mọi người vẫn còn ở đây ủng hộ au. Nếu thời gian tới au có thêm thời gian thì sẽ đẩy nhanh tiến độ câu truyện và có thể sẽ có phần 2. Au vẫn chưa biết phần 2 sẽ viết gì nên các bạn phải suy nghĩ ý tưởng giúp au nhaaaaa🌟



Ngoài ra các bạn có thể donate để ủng hộ và au có động lực viết tiếp nhá

104878493962 (Viettinbank)
Tên tài khoản: DOAN THAO NGAN

phần donate là do tùy tâm nên au sẽ k đòi hỏi nhiều đâu ạ🥹

Khi các bạn đọc giả donate cho au thì hãy ghi chú "Đọc giả của Thapnhat" nhé

*****************************************
Cảm ơn các bạn đọc giả đã donate cho au ạ🥺






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận