Thiên Thần Ư? Chẳng Sao, Anh Vẫn Yêu Em !

Sau bao nhiêu tiếng đồng hồ ngồi trên xe. Anh Thư mệt mỏi bước xuống xe, nhưng khi nhìn thấy khung cảnh ở đây. Cô chợt mĩm cười và reo lên thích thú:
- Wow, đẹp quá.
- Đây có gì đâu mà đẹp. Ngoài kia còn nhiều chỗ đẹp hơn nữa kìa.- Tuấn lắc đầu mĩm cười ngán ngẩm.
- Đâu...đâu. Dẫn tôi đi coi đi.- Mắt cô sáng rực.
- Nhưng..cô phải chữa bệnh trước. Mà cô không nhớ tên của cô sao?- Tuấn nhíu mày.
- Không!- Cô đáp chắc nịch.
- Trời ơi.... Hay tôi đặt tên cho cô là Phạm Thiên Thiên nha.
- Sao?
- Phạm Thiên Thiên!
- Tại sao?
- Tôi họ Phạm nên tôi đặt cho cô là họ Phạm. Vậy thôi.

Cô không nói gì chỉ khẽ gật đầu rồi mĩm cười. Tuấn thấy thế cũng yên tâm phần nào. Tuấn sợ cô lại mè nheo mà cải nhau với Tuấn mất.
-----Tại nhà Nguyên Khôi----
- Anh à! Anh đừng uống nữa được không?- Yến Nhi lên tiếng khuyên can.
Từ ngày mà cô mất tích, anh không lo làm việc, không lo học hành mà suốt ngày chỉ có rượu và rượu. Nhiều lần anh bị sặc rượu, phải đem vào bệnh viện. Yến Nhi suốt ngày khuyên nhủ nhưng anh không nghe lời ai hết. Chỉ trừ mình cô.
- Anh à! Anh cứ như vậy thì làm sao mà Anh Thư yên tâm cho được. Anh còn phải đi tìm con Thư nữa chứ.
- À....ừ
- Mà nó có là gì của anh đâu mà anh cực khổ như thế.- Yến Nhi mặt gian nhìn anh.
- Anh yêu cô ấy!
- Em biết ngay mà... Anh yêu nó thì phải đi tìm nó chứ. Suốt ngày rượu chè là sao? Nếu như anh yêu nó thì đừng uống rượu nữa. Tiếp tục tìm nó.- Yến Nhi vui vẻ mặt gian không tả nổi rồi giật lấy chai rượu trên tay anh lên tiếng hỏi.
- Ừ... Anh không uống nữa. Anh phải đi tìm cô ấy.
Yến Nhi không nói gì nữa lặng lẽ bước đi.
Keng...
Anh ném chai rượu vào gốc tường, đổ bể hết. Cũng giống như anh vậy, một cô gái mình yêu đột ngột mất tích, tim anh cũng đổ vỡ hết vậy.
Từ trước đến giờ anh chỉ yêu một cô gái thật lòng như vậy, nên anh rất căm thù.
- Anh Huy, mày sẽ chết với tao.- Anh nghiến răng ken két trừng mắt lẩm bẩm.
-----------------------------
- Bây giờ mình sẽ ở đâu?- Anh Thư nhìn Tuấn hỏi.
Thật ra thì từ lúc đặt chân xuống xe, hai người chỉ đi quanh đó chứ không ở một chỗ ổn định.
- Chúng ta ở nhà bình thường.- Tuấn không nhìn cô mà đáp.

- Chúng ta không chữa bệnh cho tôi sao?- Cô lên tiếng hỏi tiếp.
- Không!- Tuấn đáp chắc nịch.
- Không?- Cô nhíu mày.
- Vì tôi biết trước đây, cô có một quá khứ bi thảm. Tôi sẽ cho cô đi học sau đó cô sẽ đi làm.- Tuấn nhìn cô. Từ trong mắt cô cho thấy điều đó.
- Ừ. Cảm ơn.- Cô đáp lí nhí.
Tuấn không nói gì nữa. Cô cũng thấy hơi lạ là hôm nay Tuấn không giống sáng nay, sáng nay Tuấn là một con người vui vẻ nhưng lục này Tuấn lạnh lùng, Tuấn là người hai lòng chăng?
Đi được một lúc, Tuấn và cô dừng lại trước cổng ngôi trường TKN. Tuấn sải chân bước vào, cô cũng đi theo.
- Cô sẽ học ở đây!- Tuấn lên tiếng trước.
- Nhưng hình như ở đây là trường quý tộc.
Sao chúng ta vào được?- Cô khó hiểu nhìn Tuấn.
- Đúng! Chúng ta sẽ vào học như những tiểu thư quý tộc khác.- Tuấn nhún vai.
- Nhưng chúng ta không có tiền.
-...- Tuấn không trả lời. Đôi môi cong lên thành một nụ cười nữa miệng.
Cô cũng không nói nữa. Khó hiểu nhìn Tuấn, thật ra thì con người của Tuấn là sao? Hay cô chỉ bi quan. Cô sẽ hỏi mọi chuyện từ mẹ Shusi.

Sau 10' đi đi lại lại quanh cái trạm xe. Bây giờ cô và Tuấn đã lên được chiếc taxi, cô mệt mỏi nhìn ra cửa xe. Ở đây, khung cảnh thật là đẹp.
- Wow... Đây là chỗ tôi và anh ở ư?- Cô há hốc. Lúc trước Tuấn nói là ở nhà bình thường nhưng trước mặt cô không phải là ngôi nhà bình thường mà là một căn biệt thự.
- Ừ.- Đáp gọn, Tuấn bước vào trong.
Cô lủi thủi bước theo Tuấn vào nhà. Trải mình trên chiếc giường êm ái, cô vui thích reo lên.
- Mình sẽ ở đây sao? Wow, tuyệt quá. À...mà sao Tuấn lại như vậy. Không được, phải hỏi cô cho ra lẽ.- Mặt cô hình sự. Rút trong túi ra chiếc iphone6 lúc nãy đi dạo Tuấn mua cho. Mà cô cũng chưa biết số điện thoại của mẹ Shusi.
Cô bèn nhảy xuống giường, bước xuống cầu thang. Thấy Tuấn ngồi ở đó, cô chạy lại ngồi bên cạnh, ngọt sớt lên tiếng:
- Nè... Cho tôi số điện thoại của cô Hạnh đi!- Hạnh là tên mẹ Shusi.
- Nè.- Tuấn đưa cho cô một cái carvisit.
- Cám ơn.- Nói rồi cô phóng lên phòng.
----------END CHAPTER 14--------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận