Thiên Thần Ư? Chẳng Sao, Anh Vẫn Yêu Em !

-----Tại một ngôi làng nhỏ gần biển------
- Mẹ...mẹ ơi, cái gì trên biển kìa mẹ.- Một cậu bé khoảng 6->7 tuổi lên tiếng.
- Shusi, gì đấy cỏn. Hả....MỌI NGƯỜI ƠI, CỨU, Ở ĐÂY CÓ XÁC NGƯỜI!!!- Một phụ nữ khoảng 30->31 lên tiếng.
Khi nhìn vào vật bồng bềnh trên mặt nước, mẹ Shusi hét lên, đưa tay lên miệng làm hình cái loa.
Mọi người hoảng loạn chạy lại phía cái xác đang trôi dạt vào bờ.
- Trời ơi. Cái gì đây?
- Cô ta chết chưa?
- Bế cô ta về nhà đi!
-...
Những lời nói, hỏi của người dân phát ra. Hỏi thăm ( hỏi vô duyên dễ sợ), quan tâm của người dân.
Không một ai dám đụng đến cái xác đó cho đến khi một chàng trai khoảng 20 tuổi đưa tay lên mũi cô, thấy tay mình khá nóng và hơi ẩm ẩm, chàng trai mới lên tiếng:
- Cô ấy còn sống!
- Quốc Tuấn, cô ta còn sống sao? Chúa ơi, con cảm ơn người!!!- Mẹ Shusi vui vẻ nói, chắp tay cầu nguyện.

- Vâng...Nhưng hình như cô ta bị bệnh khá nặng. Chúng ta phải làm sao? Trong làng chúng ta không có trạm y tế.- Tuấn nhăn mặt lo lắng.
- Khi nào cô ấy tỉnh lại. Chúng ta sẽ đưa cô ấy ra ngoại thành chữa bệnh!- Mẹ shusi ra ý kiến. Với lòng thương người có sẵn như bà, bà có thể bất chấp tất cả tiền bạc của mình để cứu người.
- Vâng ạ!- Tuấn đáp.
Tất cả mọi người tản ra, ngôi làng này có lòng thương người cực kỳ... Mọi người ai cũng cố gắng bỏ một ít tiền để có thể cứu một mạng người.
------------6h30'------------
- A.... Mọi người ơi! Cô ấy tỉnh lại rồi mọi người ơi!- Mẹ Shusi hét lên.
( Mọi người biết đây là Anh Thư rồi nên mình xưng cô như bình thường nha)
- Đây là đâu?- Cô lên tiếng. Tay xoa xoa thái dương.
- Đây là ngôi làng chúng tôi sống.- Mẹ Shusi trả lời.
- Tại sao tôi lại ở đây?- Cô hỏi tiếp.
- Hôm qua, chúng tôi đi bắt cá ven bờ biển thì thấy cô trôi vào bờ.Cô không nhớ gì sao?- Mẹ Shusi tiếp tục trả lời.
- Tôi là ai?
- HẢ....TRỜI ƠI, MỌI NGƯỜI ƠI. CÔ TA BỊ GÌ?- Mẹ Shusi bàng hoàng hét lên.
- Sao vậy cô?- Quốc Tuấn từ ngoài chạy vào.
- Cô ấy hỏi cô ấy là ai.- Mẹ Shusi lên tiếng.
- Chết rồi, không lẽ cô ấy bị mất trí nhớ.- Tuấn hoảng loạn không kém.
- Bây giờ chúng ta phải làm sao?- Mẹ Shusi bóp cổ tay.
- Sao vậy ạ?- Bây giờ cô mới lên tiếng. Chứ từ lúc nãy đến giờ cô không hiểu mọi người nói chuyện gì nữa.
- Con không nhớ tên mình sao?- Mẹ Shusi lo lắng.
- Con không biết?- Cô nhíu mày.
- Thôi để con đem cô ấy ra ngoại thành chữa trị. Để con về nhà sắp sếp quần áo.- Tuấn bước ra ngoài.

Không ai nói gì nữa. Chỉ chờ để cô có thể khỏi bệnh thôi. Người lo lắng nhất không ai khác mà chính là mẹ Shusi. Không gian dần lắng xuống, nhưng được xóa tan bởi giọng nhí nhảnh của Shusi:
- Chị đẹp gái ơi, chị bị sao thế?
-...- Cô không nói gì. Chỉ nhíu mày nhìn lên mẹ Shusi.
Mẹ Shusi cũng hiểu được nên lên tiếng giải thích.
- Đây là con trai cô, nó tên là Shusi.
-...- Cô mỉm cười nhẹ, đưa hai tay dang rộng ra.
Shusi cũng hiểu được nên chạy lại ôm cô. Cô mĩm cười, Shusi cũng cười.
- Chúng ta đi thôi!- Tuấn đi vào trên tay còn có một vali nhỏ.
- Đi đâu?- Cô khó hiểu.
- Đưa cô đi chữa bệnh.
- Tôi có bị gì đâu.
- Cô không biết cô bị mất trí nhớ à.
- Không!
Tuấn khá mệt trước thái độ của cô. Lên tiếng giải hòa.
- Thế tóm lại là bây giờ có đi không?

-...- Cô nhìn mẹ Shusi.
-...- Mẹ Shusi không nói, chỉ khẽ gật đầu và mĩm cười.
- Đi. Mà đi đâu?- Cô tò mò hỏi.
- Đi ra ngoại thành. Mà cô cũng đừng hỏi nhiều nữa.- Tuấn khó chịu trả lời.
Cô bước đi theo Tuấn. Nhưng đi được 3 bước thì cô quay lại ôm chầm lấy mẹ Shusi.
- Cô... Khi nào khỏi bệnh con quay lại gặp cô.- Mắt cô cay cay lên tiếng.
- Ừ.- Mẹ Shusi không kém.
- Cả em nữa.- Cô quay qua bế Shusi lên tay.
- Chị nhớ quay lại đây chơi với em nha.- Shusi lém lỉnh lên tiếng.
- Ừ. Chị biết rồi. Chị đi nha.- Cô thả Shusi xuống. Lẳng lặng bước ra.
Một lần nữa. Không khí rơi vào im lặng. Cô và Tuấn bước đi, đến trạm xe. Cô và Tuấn bước lên xe. Không ai nói với ai câu nào. Có nói thì chỉ sợ thêm cải nhau thôi.
------------->END CHAPTER 13


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận