Thiên Thần, Ác Quỷ Và Tiểu Thư Tung Tăng Trên Phố

Sáng hôm sau, cả sáu không hẹn cùng dậy thật sớm tập thể dục, nôn nao đến tối vì tối nay là giao thừa.
(t/g không biết bên Nhật có ăn Tết âm không, mà thôi coi như chém đại cho có chuyện mấy bợn đọc vậy ^^~)
Sau khi tập thể dục, bảy đứa tung tăng ra ngoài chạy bộ, nhưng vừa lò mặt ra khỏi nhà, niềm vui ngay lập tức tắt ngúm.
Chừng 50 thằng cỡ tuổi tụi nó đứng trước nhà, đứa cầm gậy, đứa cầm khúc gỗ, đứa tay không, có đứa cầm theo cái gối nữa… chung lại là hỗn tạp thành phần. Có một tên tụi nó nhận ra là thằng cầm đầu 10 tên hôm qua nói :
- Là sáu đứa này đại ca!
- Haha. Tụi mày dám bắt nạt đàn em của tao thì tới số rồi con à!
Thây kệ, cuối năm rồi, tụi não phẳng kia có nói gì cũng kệ, mần chi tới tụi nó đâu, tha chết tích đức vậy. Với cùng suy nghĩ đó, tụi nó, tụi hắn dắt Kevin bé lướt qua đám nhố nhăng đó, còn vui cười đùa giỡn, làm tụi kia định nhào tới đánh chưng hửng. Tên đại ca hét lên :
- Ê. Mấy đứa kia, tao nói tụi bây đó lũ điếc. Sợ rồi thì mau…
“Bốp – phịch”. Tên vừa phát ngôn bừa bãi đã về với đất mẹ thân yêu. Do tên đó quá ồn, Josh không nghe được giọng vợ yêu nói gì nên tức giận đấm ột phát, còn quay lại nhếch môi khinh bỉ ý nói “Đại ca mày quá bèo! Tao uýnh cái một là dẹp như con kiến.”
- Tụi bây! Xông lên cho tao!
Cả đám cầm vũ khí xông tới, thì nó đột nhiên đứng ra can :
- Ngày mai là mùng một rồi. Mấy anh có thời gian thì phụ giúp gia đình dọn dẹp nhà cửa đón khách đến chơi, hay chí ít cũng biết mua sắm đồ biếu ba mẹ chứ? Hay tụ tập bạn bè đến nhà nhau chúc Tết. Những việc đó ý nghĩa hơn đánh nhau nhiều. Thử nghĩ nếu các anh bị thương, khi về nhà, ba mẹ các anh có xót xa không chứ? Nhất là mai lại là năm mới nữa.
- Hic! Tự nhiên tao nhớ ba má tao quá!
- Ờ. Thôi về đi mày.
- Tạm biệt cô bé đáng yêu nhé! Có dịp gặp lại.

- Cám ơn bé. Bái bai.
Nguyên đám kéo đi nhanh, gọn, lẹ, để lại thằng đại ca nằm một đống không ai hốt, và cũng chẳng biết khi nào mới tỉnh, nhưng dự là tiền lì xì năm nay đổ hết vào việc trồng lại mấy cái răng đã gãy do cú đấm của Josh ban nãy.
Bảy đứa chạy lên dốc, xuống dốc, muốn tắt thở. Xong thì kéo vào nhà bếp nấu đồ ăn sáng. Tụi hắn nấu, còn tụi nó nghịch, Kevin bé ngoan ngoan ngồi đọc sách… tranh.
Julia hôm nay quậy tưng bừng. Cứ mỗi lần Jackson đang cắt cái gì đó, cô lại đẩy khuỷu tay anh một cái làm anh giật cả mình. Con dao cứ cắt lệch đi và năm lần bảy lượt có ý định… thủ táng ngón tay anh. (chị này hôm trước xem Hanie chặt ngón tay Cee làm máu lênh láng bị ghiền, muốn xem lại). Jackson rùng mình ớn lạnh nghĩ tới viễn cảnh mình trở thành Jackson chín ngón. Cùng lúc đó, cây kéo mà Julia bí mật đặt vào cái kệ đóng phía trên anh bị kéo xuống. “Phập” – chị kéo cắm dựng đứng trên thớt giữa hai tay anh.
Josh đảm đương nồi canh. Vừa bỏ nồi chạy qua kia gom rau vứt vào, Zoey nhanh tay đổ ớt bột vào, khuấy lên rồi chạy đi núp. Sau khi Josh bỏ rau vào, nêm lại xem có nhạt không thì… thở ra khói. Josh sáu lần tám lượt phải nấu lại nguyên nồi, khóc lên khóc xuống với hàng ngàn câu hỏi. Có cho ớt đâu, sao lại cay, rồi có cho đường hay bột ngọt gì đâu mà thành nồi chè. Quan trọng nhất là nồi canh cứ mặn chát!
Hắn là đỡ khổ nhất. Tụi hắn và tụi nó vào bếp được lệnh phải mặc tạp dề, cả Kevin bé cũng có một cái in hình gấu rất đáng yêu. Kiểu tạp dề của hắn là cột dây cổ, cột dây ngang eo, hắn ỷ y nên chỉ cột hờ dây. Những lúc hắn cúi xuống rửa rau củ hay dao kéo gì đó, nó lù lù xuất hiện sau hắn, kéo dây trên cổ một cái và phần tạp dề phía trên mất chỗ níu rớt xuống, phủ lên tay hắn che mất tầm nhìn làm hắn mém tí đứt tay. Hay làm cái tạp dề ướt sũng trong nước. Chín lần mười lượt hắn cứ phải chạy ra bếp chính lấy tạp dề khác.
(mama Josh chỉ dám cho cả đám mượn một cái bếp xa nhà chính mà cũng xa bếp chính để nấu, sợ tụi này làm nổ bếp thì kinh động cả ông bà tổ tiên, mang tội mà hệ lụy đến con cái đời sau = =”).
Lần trước chỉ có tụi nó đã gần sập bếp, lần này có thêm bốn mĩ nam nhập cuộc, thành ra bữa ăn sáng được chuẩn bị trong ba tiếng đã trở thành ăn sáng kiêm ăn trưa, còn cái bếp tang hoang như vừa có cơn sóng thần động đất gì ghé qua uống ngụm trà rồi phóng đi tiếp.
Mama Josh sau khi nhìn bãi chiến trường, xanh mặt nuốt nước bọt cái ực, trong lòng thầm mừng vì mình có tài nhìn xa trông rộng biết trước thể nào cũng ra như vầy mà tống cả đám ra cái bếp xa – xa này… Ban nãy lúc cả đám còn đang loay hoay nấu nướng trong này, bà có chốc chốc đi ngang xem thế nào vì lo, lần nào cũng nghe toàn những âm thanh có khả năng làm bà đột tử hay bệnh tim tái phát :
- Trời ơi! Cay quá! Nóng quá! Cái môi baby của tui!
- Aa! Lột áo ra thôi! Ướt luôn cái áo rồi! Lạnh quá!
- Uwah! Cha mẹ ơi! Mém xíu đi luôn ngón tay trỏ.
Trong khi vứt hiện trường ở đó cho những người hầu xấu số nhà Josh dọn dẹp, bảy đứa tung tăng hưởng thụ món ăn ‘mình’ nấu trong một ‘căn phòng’ gần đó. Vô cùng đạm bạc mà đâu ai ngờ sau lưng đó là nguyên một trang sử hào hùng. Nào cơm, nào canh chua, nào rau muống xào, và cá chiên…
(có vậy thôi đó… trông chờ gì nữa, có vậy thôi mà tốn biết bao nhiêu sức của tụi hắn, rồi bao nhiêu công của t/g!!!)

Tụi hắn có mời pama Josh ăn cùng, nhưng ngặt nỗi, không ai dám ăn vì sợ bụng mình biểu tình thì toi luôn phút giao thừa thiêng liêng xôm tụ.
Quậy phá cả ngày như quỷ, sau bữa tối, papa Josh gọi tụi hắn và Kevin bé vào phòng riêng, mama Josh gọi tụi nó vào phòng riêng.
- Lát nữa, tụi con mặc mấy bộ này đi lên đền xem pháo hoa nhé!
- Cái này ạ? Phiền gia đình quá!
- Cứ mặc đi con! Tuổi trẻ là phải năng động nghe.
- Tụi con không biết cách mặc… làm sao ạ?
- Ok luôn! Cứ để đó cho bác! Chính bác sẽ trang điểm làm tóc ấy đứa luôn.
- Aha… Ngại quá! Vậy tụi con phiền bác.

Pama Josh đã vẽ bản đồ chỉ đường cho cả đám đến một ngôi đền gần đó, gì mà như bản đồ kho báu ấy.
Tụi hắn mặc yukata*, tụi nó chơi kimono**. Tả sơ như vầy. Bộ nó mặc màu hồng phấn nữ tính, hoa văn là những cánh hoa anh đào nhẹ nhàng bay phấp phới, tóc búi trễ xuống về một bên, kẹp hờ bởi một cánh bướm, nên vài sợi rơi xuống lòa xòa trông rất dịu dàng, chẳng cần trang điểm gì thêm.
Julia mặc màu chủ đạo là tím huyền bí, hoa văn là những sợi dây leo vàng chanh nổi bật với đường thêu tinh tế. Mái tóc đen dài bình thường xõa tự do hôm nay được tết lên một cách cầu kì. Mama Josh có gắn lên đó vài bông hoa tím nhẹ, rất duyên dáng.
Zoey mặc màu xanh lá cây nhạt trẻ trung, hoa văn là những bông hoa năm cánh nhiều màu sắc. Mái tóc dài bình thường cột cao nay thả dài, uốn nhẹ phần đuôi, cài thêm cái kẹp nhỏ cùng màu xanh lá với nền áo.
Tụi hắn tả chung cho gọn, nền sọc dọc trắng, đen, xanh rêu. Hắn đeo thêm chiếc khuyên làm bằng đá đen lấp lánh bên tai trái, mái tóc đỏ vuốt keo nằm xuống trông hiền khô. Jackson đeo sợi dây chuyền mặt thánh giá, mái tóc bạch kim bình thường vuốt xuống hôm nay lại dựng ngược. Josh chơi nguyên bộ vòng đinh tán với đồng hồ to bà cố dù đang mặc quần áo truyền thống, tóc nâu hợp màu bộ đồ.

Quên mất Kevin bé! Thằng nhóc vô cùng bảnh dzai trong bộ yukata sọc trắng, đỏ, xanh. Thằng bé thấp người, lại mủm mỉm, mặc vào rất là dễ thương vô cùng luôn! Mái tóc đen chỗ dựng chỗ xẹp… (aaaa!!! t/g bị bấn loạn do em rồi cưng ơi!!!)
*, ** : bạn nào hỏng biết thì google hình ảnh thẳng tiến, sơ sơ thì là một kiểu quần áo truyền thống của Nhật Bản.
Bảy người đồng loạt bước ra từ hai phòng đối diện nhau, rồi nhìn bên kia không chớp mắt, cho tới khi nghe tiếng pama Josh nhắc nhở :
- Đi đi mấy đứa.

Tụi nó và Kevin bé cầm bản đồ đi trước.Tụi hắn lẽo đẽo theo sau mà tức tối. Josh nắm chặt tay thành nắm đấm :
- Không ổn rồi mày ơi! Vợ mình đẹp quá thể nào cũng bị mấy thằng kia tới hỏi thăm nha.
- Phải đánh dấu chủ quyền.
Tụi hắn phóng lên nắm tay tụi nó, còn hắn bồng thêm Kevin bé trên tay. Gần tới đền, rất đông người cũng ăn mặc như tụi nó hướng về đền. Zoey nhìn những người kia, than thở :
- Khó chịu quá! Mặc mấy cái này rồi đánh đấm bằng niềm tin chắc?!!! Sao nhiều người mặc nó vẫn tươi cười thế kia.
- Tại em chưa quen đấy ngốc à! – Josh cười nhẹ.
- Hic. Khó thở chết được!
- Còn anh đã thấy khó thở ngay khi ở cạnh em.
- Tởm.
- Ây! Anh đùa mà!
Đến cổng đền, nó đứng lại, níu tay Julia :

- Kate gọi điện bảo mình chờ ở đây. Cô ấy sẽ tới cùng với Ken.
- Haha! Đời nào thằng nhóc chững chạc lạnh lùng đó chịu tới mấy chỗ này đâu! Mà… cái cặp này đúng lạ! Bạn gái lớn tuổi hơn bạn trai, vậy mà tính tình lại trẻ con hơn người yêu mới thú vị chứ! – Zoey cười đểu.
- Mày toàn trêu thằng nhỏ. – nó cười Zoey. Nhỏ hệt con nít… quỷ. Hắn thấy nó cười, cũng khẽ nhếch môi cười nhẹ.
- Kya!! Anh ấy hot quá!! Anh ấy vừa cười kìa!
- Lại đây xem mấy anh chàng kia đi! Đẹp trai quá!!!
- Mấy em đó xinh quá mày!
- Dễ thương quá! Xinh đáo để! Nhìn phát thèm.
- Anh ơi! Chụp với em một tấm hình nha. – một cô bé chạy đến hỏi hắn, cười toe toét, mặt đỏ lự. Tụi nó, tụi hắn nhìn hắn và nó.
- Nếu chụp cùng với vợ và con trai tôi thì ok. – hắn đáp, tay bồng Kevin bé, tay siết eo nó.
- Ơ… dạ? Dạ… không cần, cám ơn anh. – cô bé ngậm ngùi quay đi, chạy lại đám bạn với trái tim tan nát.
- Lắm chiêu thật. – nó khẽ cười hạnh phúc.
Đứng chờ và làm người mẫu cho người ta chụp hình một lát thì Kate và Ken tới. Zoey thật không tin vào mắt mình nữa. Ken tới thật, lại còn mặc bộ yukata sọc đỏ, cam, trắng vướng víu chói lóa như vậy. À… nhìn cái mặt đen thui là biết bị bắt đi bị bắt mặc rồi! Hôhô! Tội nghiệp thằng nhỏ! Đắng lòng thanh niên thời nay răm rắp nghe lời bạn gái.
Kate đi bên cạnh đáng yêu với bộ kimono màu đỏ, hoa văn hoa cỏ tràn sức sống. Mái tóc vàng cam xoăn nhẹ xõa dài, vừa trẻ lại đáng yêu. Cơ mà… cặp này chơi toàn màu nổi…!! Sốc quá!
- Hé lô! Chờ tụi này lâu không? – Kate hào hứng hi5 với Zoey.
- Thôi đông đủ rồi! Vào trong đi! – Julia cười nhẹ. Jackson ngây người ra “Ôi! Lộc đầu năm!”
Đọc tiếp Thiên thần, Ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố – Chương 109


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận