Thiên Thần, Ác Quỷ Và Tiểu Thư Tung Tăng Trên Phố

Như đã nói thì nhà ma bên Nhật được đầu tư kinh khủng nên cũng đáng sợ hơn nhiều. Tuy sợ nhưng cả sáu vẫn hùng hổ tiến vào.
Bên trong thì tối, lại lạnh, có nhiều tiếng động rùng rợn và kì lạ phát ra, chẳng hạn :
- Con ma ngu xi kia, mau tránh ra.
- “Bốp” Dám đụng vào bà hả? Bà ày chết! “Rắc”.
- Zoey! Là anh mà?
- Ya! Kevin! Có cái gì đó.
- “Roẹt” Xong! Chả là gì cả.
- Có ngon nhào vô.
- Cửa ra kìa bây ơi!
- Ô de! Tụi mình đã chinh phục được ngôi nhà ma này! – sau khi ra ngoài.
Trong khi những người còn lại ra được tới ngoài thì tái mặt, còn đám này thì phấn khởi như đi hội. Mà sau khi tụi nó như cơn bão ‘quét sạch’ mấy con ma trong đó, nhà ma này chắc phải dừng hoạt động để sửa chữa…!
Chơi xong nhà ma, cả đám kiếm thảm cỏ nào có cắm tấm bảng ” KHÔNG GIẪM LÊN CỎ” mà ngồi ăn trưa. Vì Julia nói, chỉ có những bãi cỏ như vậy mới đủ sạch để ngồi. = =”
Đồ ăn cũng là do ‘tự tay’ tụi nó làm. Được trang trí rất đẹp trong hộp gỗ. Josh nhận ra ngay :

- Bento này mama anh chỉ mấy đứa phải không?
- Đúng đấy, anh ăn thử đi.
- Nhìn là thấy ngon rồi! – Josh ăn một miếng – Ôi! Mùi vị y khuôn mama anh nấu. Mấy em khéo thật đấy!
- Haha! Ngon thì mấy anh ăn nhiều vào nhé! – tụi nó cười cười, mà toát mồ hôi. “Giống y khuôn phải rồi! Cái đó của mama Josh làm cơ mà. Tụi này có giúp được gì đâu à!”
Ăn uống xong, thu dọn rác xong, cả đáp tiếp tục ăn chơi. Tiếp đó, sáu đứa vào mê cung thần bí gồm 2 tầng. Tầng một là những con đường tạo bởi nhiều chiếc gương cao, lại nhiều lối rẽ, trên trần là những ngôi sao lấp lánh. Tầng hai lấy cảnh như một tòa lâu đài với nhiều phòng thông với nhau, lại có nhiều bẫy. Giữa đường lúc ở tầng 1, cả đám phải chia thành hai nhóm để đi vì có chia nhánh.
Nhóm một gồm nó, hắn, J&J. Nhóm hai là Josh và Zoey. Hai anh chị này thì ôi thôi, cãi nhau luôn miệng. Nhóm này lại gặp nhánh rẽ, nhưng không thể tách nhau ra, đành chọn đại luôn bên phải. Đi một lát, gặp nhóm một. = =”.
- Đã nói rẽ trái đi mà không nghe! – Zoey hậm hực.
- Nè nhỏ ngốc! Là ai nói rẽ phải hả? – Josh nhếch mép.
- Thì là… em.
- Đi thôi! – Josh nắm lấy tay Zoey lôi đi.
Và tiếp theo đó, cả đám mất tới 30 phút mới lên được tầng hai dù trung bình của những người khác chỉ có 10 phút… bởi sáu đứa toàn mù đường đẳng cấp siêu hạng.
Tầng hai, đầu tiên là vượt qua phòng khách, có hai cửa, nên một lần nữa cả sáu lại phải tách ra làm hai nhóm. Nhóm một gồm J&J, Josh và Zoey. Nhóm hai nó và hắn. Nhóm một đến phòng ăn thơm lừng mùi gà, nhóm hai đến nhà kho vừa tối vừa bụi.
Zoey hít hà mùi thơm mà khen tấm tắc! Nhưng nhóm một lại bị chia ra. Thành ra nhóm ba là J&J. Còn nhóm 2, do quá tối, nó vấp phải cái gì đó rồi té xuống đất. Mà tay hắn bị kéo theo, thế là cái thân nặng trịch của hắn đang yên vị trên người nó. Hai cái tay dính nhau nên giờ hắn không biết đứng dậy bằng cách nào. Loay hoay một lát, nó đẩy hắn kéo, cả hai đứng dậy, nhìn nhau rồi cười phá lên, thân thiết nắm tay đi tiếp.

Sau khi đi qua một rừng phòng. Cả bọn ra được tới ngoài. Cái trò này vốn rất là đơn giản, nhưng do người chơi là cái đám này, thành ra trò chơi dành cho những thiên tài.
Chơi hết một vòng công viên, cả đám kéo đi chơi – vòng – quay – cao – cao – mà – t/g – không – biết – gọi – là – gì.
Một buồng là một cặp, mà cặp như nào thì ai cũng biết rồi.
Nó vươn vai, tay hắn với theo. Nó quay sang hắn và cười :
- Hehe! Hôm nay cũng là ani 4 tháng đấy!
- Em nhớ kĩ thật nhỉ? – hắn dịu dàng vuốt tóc nó.
- Anh không nhớ sao?
- Không phải không nhớ. Mới ban nãy, anh mới biết hôm nay là ngày 14, nên phải gọi là chưa kịp nhớ. – hắn tinh nghịch đáp.
Nó thở phào nhìn hắn. Hắn mỉm cười nhìn nó, tay hắn chạm nhẹ má nó. Khi buồng quay tới điểm cao nhất, hắn tặng nó một nụ hôn ngọt ngào. Tay hắn siết chặt tay nó.
Jackson nhìn Julia ngại ngùng mà lắc đầu luôn. Cô không dám ngồi sát anh, mà do tay bị thắt lại, không còn cách nào khác đành ngồi cạnh anh, nhưng khoảng cách giữa hai người… hơi bị xa. Jackson dỗi :
- Nè, bộ anh dơ lắm hay sao mà em cứ né hoài vậy?
- Không… có. – cô đỏ mặt. Giọng của anh cứ kề bên tai làm cô vô cùng bối rối.
- Không có thì ngồi sát lại đây đi!

Cô lặng lẽ ngồi nhích qua, mắt chẳng dám nhìn anh cứ ngó ra cửa sổ nhìn xuống phía dưới. Anh cười nhẹ, lấy cái tay đang tự do kéo cô lại gần, rồi di chuyển đến chiếc cằm nhọn quyến rũ, đẩy mặt cô ngẩng lên. Cô giật mình chưa kịp làm gì, môi đã bị môi anh áp vào. Giờ này biết làm gì hơn ngoài nhắm mắt ngồi chờ…
Zoey phấn khởi như con nít, hết chạy sang bên này, rồi chạy sang bên kia cái buồng, làm Josh cứ phải lết theo. Ừ thì mệt, nhưng khi thấy khuôn mặt cười tươi của nhỏ, nhóc chẳng còn cảm thấy gì khác ngoài hạnh phúc. Ai đời lớn tồng ngồng lại nhí nhảnh đến thế cơ chứ!
- Anh nhìn kìa! Là hoàng hôn rồi.
- Ừ. Hoàng hôn… Nhắc tới hôn… hôm qua em dám hôn anh nhỉ?
- À… thì… lúc đó… mặt anh… ngu quá… nên em… – Zoey bối rối. Tên này đột nhiên nhắc đến cái chuyện xấu hổ đó cơ chứ?!
- Ồ! Mặt em bây giờ cũng ngu lắm đấy, vậy anh hôn em nhé. – Josh nháy mắt. Đáp lại câu ‘xin phép tử tế’ đó, Zoey lừ mắt nhìn Josh, đứng phắt dậy thủ thế đá nếu tên này dám tấn công bất ngờ.
Josh nhìn Zoey phì cười. Cùng lúc đó, một làn gió mạnh đi qua, làm cái buồng hơi lắc lư một tí. Zoey bất ngờ không kịp phản xạ ngã lên người Josh. Josh cũng bất ngờ không kịp phản xạ nên nằm luôn ra ghế. Zoey nằm theo. Thế là một lần nữa, hai bờ môi chạm nhau, một lần nữa trong tư thế Zoey chủ động. Cả hai đứng hình vài giây. Nụ hôn hôm qua như thước phim chạy qua đầu nhỏ, thế là cả mặt đỏ ửng, định ngồi dậy, nhưng Josh nhanh chóng đặt tay sau cổ Zoey lại kéo nhỏ xuống và hôn nhỏ.
Ba cặp cứ thế cho đến khi nghe tiếng :
- Chào mừng quý khách trở lại mặt đất. Xin mời nhanh chóng bước ra ngoài ạ.
Rồi sáu người một niềm vui trở về nhà với sáu cái lắc tay như quà tặng. Nhưng ngày valentine chưa dừng lại ở đó.

Về tới nhà, sau khi ăn uống, dọn dẹp, tắm rửa, ai về phòng người nấy. Tụi nó tặng tụi hắn mớ chocolate mà cả bọn tự tay làm.
Của nó dành cho hắn là một thanh chocolate mỏng hình trái tim… hơi méo to cỡ bàn tay. Viền theo mép tim là một đường màu trắng, có lẽ là vani. Hắn rưng rưng nước mắt cảm động không thốt nên lời nhìn thanh chocolate như báu vật, thề sẽ không ăn dù cả thế giới lâm vào tình trạng thiếu thốn lương thực.
Nó cũng tặng Kevin bé một thanh chocolate hình con gấu con rất đáng yêu. Trên trán con gấu là dòng chữ màu trắng Love you, con trai ngoan của mẹ!
- Mama! – Kevin bé chỉ tay vào chữ Love you – Từ này nghĩa là sao?

- Nghĩa là… như vầy nè!
Hắn và nó đồng loạt hôn lên cái má phúng phính của thằng bé một cái. Rồi cả ba cùng cười thật vui vẻ.
Thanh chocolate của Julia rất độc. Không phải là độc mà là độc. Ý là độc đáo chớ không phải có độc. Có hình một ngôi nhà gỗ nhỏ đáng yêu trên một khoảnh sân, có vài người đang đùa giỡn, và tất cả đều làm bằng chocolate, tinh xảo với những đường nét màu trắng.
Jackson ngẩn ra vài giây, rồi nhìn Julia vô cùng hạnh phúc. Từ từng góc cạnh một, đến những đường nét vẽ, đều rất tinh tế và khéo léo, chứng tỏ Julia đã bỏ công rất nhiều mới được thành quả hoàn hảo như vậy. Những năm trước, valentine nào cũng nhận được một núi quà của đám nữ sinh không riêng trường New Star mà còn nhiều trường khác, nhưng chẳng năm nào anh thấy hạnh phúc như năm nay. Julia thật tuyệt vời. Anh nhìn cô với vẻ mặt biết ơn.
Nhìn thấy khuôn mặt… mới lạ của anh, Julia mỉm cười thật dịu dàng nhìn vô cùng dễ thương và nữ tính. Jackson nhất thời không kiềm chế được cảm xúc hạnh phúc ôm chầm lấy Julia.
Thanh chocolate của Zoey… phải nói là rất bá đạo luông. Một cái bản mặt tròn quay, mắt to, long lanh, mũi như mấy chị bò trong quảng cáo, môi hình số ba được vẽ bằng nét trắng hệt nó và Julia. Nhìn cực bựa! Josh nhìn thanh chocolate mặt không cảm xúc, bỏ lại vào hộp mặt không cảm xúc, đóng nắp mặt không cảm xúc, dụi dụi mắt, mở nắp hộp mặt không cảm xúc, trân trân nhìn thanh chocolate mặt không cảm xúc, nhẹ nhàng mở miệng hỏi :
- Ai đ…
- Em vẽ anh đó! Đẹp trai không? – Zoey hớn hở đáp.
- Ờ. Đẹp. – Josh đau khổ đáp lại.
- Sao vậy, anh không thích hả? – Zoey giương đôi mắt cún con nhìn Josh.
- Thích chứ! Cảm ơn em. – Josh cười – Anh đi cất đây!
- Hi hi! Nhanh lên nhé!
Josh khóc không ra nước mắt với cái hồn nhiên ngây thơ vô tư phè phởn của Zoey. “Cảm động đấy! Nhưng… nếu tặng để anh ăn thì chẳng lẽ là ăn chính cái bản mặt mình ư? Còn… nếu tặng để chưng để ngắm thì… không lẽ trong mắt em, anh xấu đến vậy hả? T.T Ây da. Khổ ghê cơ! Làm anh rất khó, phải đâu chuyện đùa, với em bé nhỏ, phải người lớn cơ…”
Đọc tiếp Thiên thần, Ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố – Chương 108


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận