Thiên Thần, Ác Quỷ Và Tiểu Thư Tung Tăng Trên Phố

- Người chết là ông đấy tên ngốc! – Zoey nhếch mép.
- Sao?
- Sẵn đây giới thiệu luôn nha. Tôi là con gái của Mike Gum… ông biết chứ?
- Ông trùm mafia thế giới? Kh… không thể nào!
- Ấy, papa nổi tiếng vậy sao? Vang danh đến Nhật Bản cơ đấy.
- Tao không tin!
- Vậy ông giải thích sao về chuyện này? – Zoey búng tay, đồng loạt tất cả những tên còn ở trong bar chĩa súng về phía Doraemon.
- Cái… gì?
- Trước khi tới đây, papa tôi đã dàn xếp hết rồi. Vậy… tạm biệt! – Zoey mỉm cười.
“Đoàng” – giữa trán. “Đoàng” – ngay mắt phải. “Đoàng” – ngay mắt trái. “Đoàng” tay, chân, cả người tên ú bây giờ nát vụn như thịt bằm.
Ken từ trong bước ra với Kate, cậu cau mày nhìn cả đám :
- Phi vụ gì chán òm. Chả được động tay chân gì hết? Tại sao nhiệm vụ của em lại là gọi cho papa kêu ổng ra lệnh cho tụi này chứ?!
- Đó là việc đỡ chán nhất rồi còn gì. Mà mày với Kate được dịp đi nước ngoài chơi chung, tha hồ mà tình tứ. Ý kiến ý cò gì? – Zoey xực lại thằng em.
- Bà chị hay nhở? Dám nói tui? Bà ở luôn trong nhà pama của bạn trai sao không nói? – Ken quạu, xù lông nhím cãi.
- Thế mày với Kate ở chung phòng khách sạn sao không kể? – Zoey phồng má.
- Thôi! Can! Hai người này mà ở nhà khi không có người canh chắc banh luôn cái nhà quá!

- Hứ!
- Về thôi.
Sáu đứa kéo về nhà Josh. Thực chất Zoey chả có muốn dựa hơi nhờ papa giúp đỡ, nhưng vì là đang ở ké nhà Josh, nên không thể đánh nhau dẫn đến máu me đầy người mà về được. Đành vậy. Nhưng không được động tay động chân, nhỏ không cam lòng tí nào!!! (hai chị em nhà này thừa kế gen từ papa vừa bạo lực vừa có nhiều suy nghĩ man rợ ~0o0~)
Về tới nhà, cả bọn chia ra về phòng ngủ, chuẩn bị ột ngày mai bận rộn và vui nhộn.

Sáng, sau khi ăn sáng xong, Zoey lén tụi hắn dẫn nó và Julia ra ngoài mua đồ. Ba đứa tung tăng trên đường mà đâu biết được tụi hắn ở nhà đang nhức cái đầu nháo nhào đi tìm tụi nó vì nghĩ ba nàng lại bị lạc.
Zoey hỏi đường, chạy nhảy, loạn lạc lung tung cũng đến được nơi cần tìm. Một cửa hàng bán chocolate có tên “Suki”. Thực chất đây cũng không hẳn là một cửa hàng bán chocolate nữa. Ở đây, nhân viên sẽ cung cấp nguyên liệu và hướng dẫn khách hàng làm chocolate.
Tụi nó vừa bước vào đã nghe tiếng chuông “leng keng” trên đầu và “Chào mừng quý khách.”. Một người thanh niên khuôn mặt khá đẹp trai đưa tụi nó vào một căn phòng có một gian bếp nhỏ, cúi đầu nói :
- Một lát nữa, sẽ có hai cô gái đến giúp đỡ ba cô làm nó. Chúc quý khách vui vẻ.
- Ok. – nó nháy mắt, làm tên đó đỏ mặt lạng ra khỏi phòng.
- Sao lại tới đây? – Julia thờ ơ hỏi.
- Kate đã chỉ tao chỗ này. – Zoey cười đáp.
- Ý tao không phải vậy! Mà là tự nhiên mày làm chocolate? – Julia mất kiên nhẫn thở dài. Nói chuyện với Zoey nhức óc ghê! Mình nói vấn đề này mà chỉ toàn hiểu sai xong dẫn đi đâu đâu không!
- Mai là valentine! Mày không nhớ hả? – nó giật mình nhìn Julia như nhìn sinh vật lạ. Biết là cô vốn chả quan tâm gì đến những ngày lễ hay những gì diễn ra xung quanh, nhưng… như vậy chả phải đã quá thờ ơ à?
- Ủa, vậy hả? Tao tưởng mới tháng một chớ? – Julia đã bình thản đến kinh ngạc đáp lại như thế, khiến nó và Zoey há hốc mồm đếm đủ hai mươi chín cái răng rưỡi.

Lát sau, có hai bà dì trạc 35 vào phòng, cáu gắt :
- Đeo tạp dề vào, rồi ra kia đứng.
- Thái độ gì đây chứ? – Zoey nhíu mày đứng khoanh tay trước ngực tỏ ý bà sẽ không nghe theo mày, lựa lời mà nói cho toại lòng bà đi nghe con.
- Ồ. Con bé này hay nhỉ?
- Thôi đi chị. – người còn lại hiền từ can – Mấy em đeo tạp dề đi, kéo bẩn quần áo đấy nhé!
- Dạ! – đồng thanh.
- Được! Đầu tiên chúng ta sẽ…

Ở nhà Josh, tụi hắn chạy lòng vòng tìm muốn ná thở mà chả thấy tăm hơi ba nàng đâu. Đương lúc ngồi nghỉ và thở, Josh nhăn nhó đáp :
- Hay đi tắm suối nước nóng rồi?
- Dám lắm! Con gái hay tắm mà. – hắn mồ hôi nhễ nhại đáp.
- Ủa? Còn thằng nhóc Kevin đâu rồi?
- Hình như nó trong phòng thằng Kevin với Hana đó… thì phải.
- Gez! Cứ chạy lung tung thôi! Vợ với con, sao hệt nhau thế không biết! Thôi giờ cứ tìm thằng nhóc trước đi rồi vớ đại cô hầu nào đó hỏi về mấy nhóc này vậy!


Quay lại với tụi nó, bà cô hiền hậu nhiệt tình chỉ bảo. Còn bà cô hung dữ cứ nhìn đăm đăm vào tụi nó, hễ mà có chút sai sót là chửi. Zoey bực tức, hết chịu nỗi, nên “viu… phập” _ phóng dao. Con dao sượt ngang bả, cắm vào bức tường sau lưng bà cô. Cán dao lúc lắc chạm phải gò má bả. Ớn lạnh! Hai mắt bà cô trợn lên. Zoey nói với tính đe dọa cực cao :
- Xin lỗi thím, có con ruồi (ám chỉ bả) cứ vo ve (chửi) hoài, tôi muốn giết nó, cơ mà hụt rồi.
Bà cô xanh mặt phóng chạy ra khỏi phòng. Bà cô còn lại cũng chẳng khá khẩm hơn, tuy sợ vẫn ở lại dạy tiếp, thầm trách bà kia bỏ bạn chạy lấy thân!
Lát sau, một bà khác bước vào thay bà cũ, cả người run run, chắc đã thu hết dũng cảm mới dám vào. Tụi nó lại tiếp tục làm chocolate.

- Mama và hai chị ạ? Ba người đó ăn xong thay đồ đi ra ngoài rồi. – Kevin bé cười đáp tụi hắn.
“Crắc!” – thân thể tụi hắn nứt ra, hóa thành cát bụi hòa vào gió bay đi mất.
Ây! Nói quá thôi à! Tụi hắn bất lực nhìn nhau, rồi nhìn Kevin bé trách :
- Sao em không nói sớm?
- Mọi… người đâu ai hỏi Kevin đâu?
- Ách! Cũng tại tụi mình không hỏi thật!
- Ba nàng này! Dám làm tụi mình khổ sở như vậy! Không phạt không được mà! Tức quá!!!

- Ắt xì! – ba nàng đồng thanh sau khi rời tiệm với vẻ mặt tươi rói và những thành quả tuyệt hảo trên tay, cùng với những cái thở phào nhẹ nhõm của nhân viên tiệm khi thoát khỏi khủng bố.
- Lạnh ghê! Vậy mà hôm qua dám xịt nước lên người. – Zoey xoa hai tay vào nhau cho ấm.
- Đúng là Nhật Bản lạnh hơn Việt Nam nhiều ha! – nó thở mạnh, tạo ra làn khói mỏng rồi tan mất.
- Ba cô em đi một mình hả? – bốn thằng choai choai sấn tới hỏi tụi nó.

- Thằng ngu, thấy tụi này ba người không mà bảo đi một mình. – Zoey đanh đá bốp chát lại.
- À… bé này cá tính gớm! Ba em đi chơi với tụi anh không cưng?
- Tôi bận, không rảnh đi. Đi nhiều, nó sẽ chảy ra. – Julia từ chối ngắn gọn.
- Ây! Đi thôi! Sợ gì… – một tên chộp lấy tay nó toan kéo đi, đã đo đất không hiểu tại sao. Ba tên còn lại giật mình nhìn thằng bạn, tới lúc định thần lại đã thấy tụi nó đi mất, còn cười nói thật vui vẻ, chúng liền đi theo tụi nó và lôi điện thoại ra gọi thêm đồng bọn.
Khi tụi nó đến trước nhà Josh _ một đoạn đường vắng, tụi kia chạy ra bao vây thành nguyên vòng tròn quanh tụi nó, chắc khoản 10 tên, cộng luôn tên công nhân lau mặt đường không cần lương ban nãy.
- Ba nhỏ này được nha! Tụi bây có mắt đó. Hê hê! – một tên, có vẻ là cầm đầu trong 10 thằng.
- Dạ anh hai.
- Này thì được! – tụi hắn tự nhiên ở trong nhà phóng ra, đạp tên cầm đầu một phát, thấy tụi nó thì hơi ngẩng ra rồi thở dài – Tưởng ai đâu. Ở trong sân nghe tiếng thằng này cứ tưởng lũ đầu gấu bắt nạt hotgirl nào định làm anh hùng cứu mĩ nhân. Thì ra toàn là gương mặt thân quen cả!
- Xì. – Zoey trề môi cả thước – Là tụi này thì không cứu hả?
- Em thì cần ai cứu hả? Được động tay động chân thích muốn chết còn gì? – Josh cười tinh nghịch véo mũi Zoey, làm mặt cô nàng ửng đỏ.
- Xê ra! Được rồi, em sẽ…
- Áa! Chạy đi tụi bây! – ngửi thấy có sát khí, cả 10 thằng chạy mất.
- Ê! Chờ đã! Tôi chưa làm gì hết mà? – Zoey hét vọng theo khuôn mặt thể hiện rõ vẻ tiếc nuối. Julia nhìn nhỏ cười nhẹ, cũng đủ để tạo làn khói mỏng trước mặt. Nó khoát tay hắn :
- Vào nhà thôi!
Ba đứa tụi hắn nhìn nhau, rồi nhếch mép, nắm tay tụi nó kéo vào phòng. Tụi nó chả hiểu cái mô tê gì cũng nhanh tay giấu chocolate đi rồi lẽo đẽo theo sau tụi hắn.
P/s : Kevin bé hiện đang chơi bài cùng pama Josh tại nhà chính và liên tục thắng (dù mới biết chơi hôm qua), làm hai ông bà tức trào máu, cứ dụ dỗ thằng bé chơi tiếp, cốt đễ gỡ một bàn danh dự, vậy mà… thua vẫn hoàn thua. Thế là Kevin bé bị giữ lại ở nhà chính cho hắn với nó tiện…
Đọc tiếp Thiên thần, Ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố – Chương 106


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận