Thiên Thần, Ác Quỷ Và Tiểu Thư Tung Tăng Trên Phố

- Là 5 rô. – Zoey thẫn thờ nói, khuôn mặt từ trắng hồng thành trắng xám.
- Hahaha! – giọng cười mĩ miều của đám lố nhố còn lại.
- Do ăn ở con ạ! Haha! – Julia nói móc. Đến giờ, Zoey bắt đầu thấy ân hận vì đã bày trò ‘chơi’ Julia.
- Oke, giờ, mấy người muốn sao?
- Nhường quyền cho Julia.
- Hô hô! Nhảy kiyumi hay gangnam style nhể? Ở đây là Nhật Bản mà, kiyumi đi. Vừa nhảy vừa hát nhé!
- Ặc. Mày chơi ác.
- Haha! Làm đê. Gieo hạt cây nào gặt quả cây đó thôi! Haha!
- Hic. Thôi được rồi. 1, 2, 3…
- Hahaha.
Thế là nguyên đám đùa giỡn, cười rôm rả tận 2 giờ sáng mới bò ra ngủ. Lần này hắn nhanh tay ôm nó cứng ngắc khiến Kevin bé cau mày giận dỗi, cái mặt phúng phính hết sức đáng yêu a~~…

Sáng hôm sau, nắng rọi vào mắt nó do nằm gần cửa sổ, bị chói, nó giật mình thức giấc. Nó chậm rãi ngồi dậy và tình hình lúc này vô cùng gây sốc! Thế quái nào mà hắn + Jackson + Josh ôm nhau ngủ. Julia và Zoey dính nhau cứng ngắc. Kevin bé nằm trong lòng nó.
Chẳng phải tối hôm qua, tụi hắn đã đấu tranh kịch liệt, kết quả nhận vài cục u trên đầu mới được ôm tụi nó ngủ sao? Tại sao bây giờ lại ôm nhau mà ngủ thế kia? Ô men! “Chỉ có đàn ông/phụ nữ mới đem lại hạnh phúc cho nhau…” A mà sốc nhất là… ngoài cửa chính là nguyên một dàn người hầu nhà Josh đang nhìn cả đám ngủ với ánh mắt rất chi là… kì bí. Ẹc! Đà này không ổn.
- Em xin lỗi mấy chị!- nó cúi đầu tạ tội với mấy cô hầu rồi khổ sở lay Kevin bé.
- Mama… Con muốn ngủ mà! Năm phút thôi. – thằng bé lười nhác đáp, mắt vẫn nhắm tịt.
- Dậy. – nó qua lay hắn.
- Hana… Anh muốn ngủ! Năm phút thôi. – hắn hệt Kevin bé lười nhác đáp, mắt nhắm tịt. Hắn kéo nó, nó ngã luôn vào lòng hắn. Thế là tên này tỉnh bơ ôm nó như gối ôm ngủ tiếp, còn tham lam ngửi mùi hương trên tóc nó.

- Ồ… – hàng chục cái miệng bên ngoài đồng thanh.
- Ặc! Trời ơi! Động đất kìa dậy mau! – nó bối rối vùng vẫy, chỉ khiến hắn ôm thêm chặt, mất kiên nhẫn hét lên.
- Wah!!!! Kiếm chỗ nào cao cao núp đi. – Julia ngồi bật dậy hét lên – Ủa? Có gì đâu?
(động đất mà kiếm chỗ cao cao núp cho chết, thím này chưa tỉnh ngủ hẳn đả truyền bá tư tưởng lệch lạc, thật không ổn a~ tội lỗi)
Và sau chất giọng oanh vàng của nó, phối hợp chất giọng vàng oanh của Julia đã đánh thức hết năm ‘nàng công chúa’ còn đang ngủ.
- Aaaa! Sao mày ôm tao?
- Là mày ôm tao chứ?
- Julia/Zoey của tao đâu? Sao lại là mày?
- Aaaa!!! Thằng kia! Kiểu này rồi sao tao lấy vợ?
Jackson và Josh ra sức cãi nhau mà không hay biết có bao nhiêu cái cằm sắp rớt ở ngoài kia…
Một buổi sáng ồn ào náo nhiệt, đầy những hình ảnh và phát ngôn gây sốc đã qua, cả bọn được dẫn đi vệ sinh cá nhân, rồi ăn trưa. Zoey tiếp tục bị bơ, và cả bàn ăn đang bàn bạc xôn xao về vấn đề tại sao trái đất lại xoay quanh mặt trời chứ không phải ngược lại với vẻ mặt rất chi là nghiêm trọng.
Sau bữa ăn, vì trời đẹp nên cả đám rủ nhau đi… tưới cây. Vườn nhà Josh ở tít phía Đông của cái sân. Nhưng lần này, đã rút kinh nghiệm, Josh đem theo cái la bàn, thế là hết lạc… (= =” như đi rừng nhể?)

Cái vườn thì khỏi phải nói, rộng cực kì luôn. Nguyên mảnh chia thành nhiều khu, khu trồng hoa, khu trồng rau, trồng cây thân thấp,… Thế là tụi nó quyết định đảm nhiệm việc tưới hoa.
Cầm vòi nước trên tay, Zoey nhếch mép, cái mặt gian manh kinh khủng, còn hơn cả mấy thằng họ cướp tên giật. Nhỏ chỉa sang nó và Julia khiến cả hai ướt mèm, nó và Julia giật lấy vòi nước của hắn và Jackson chỉa ngược lại Zoey và xịt.
Cả ba đứa tụi nó vô tư cười giỡn mà đâu biết có ba anh chàng bị hớp hồn đứng ngớ ra. Nhìn tụi nó lúc này như mấy bà điên… ế nhầm, như mấy nàng tiên nhảy múa giữa cánh đồng hoa.
Julia bảo nó cứ giữ nguyên vị trí mà xịt Zoey, để cô chạy vòng ra phía sau nhỏ, trả thù tiếp về nụ hôn hôm qua. Kevin bé cười toe toét xịt nước vào ba đứa tụi hắn, làm cả bảy cùng ướt mem như vừa tắm xong. Vậy mà ai cũng cười tươi rói, ngạc nhiên một điều là vườn hoa cũng đã được tưới nước đủ hết, dù cả đám chỉ toàn nghịch. (Tưới hoa nghệ thuật đó nghen ~^^~)

Mấy cô hầu ở gần đó, nhìn thấy giật cả mình. Một cô chạy lại cười :
- Bảy người tắm suối nước nóng luôn nhé! Phía bên này có hai hồ lộ thiên này.
- Đi thôi! Ủa còn quần áo của chúng tôi? Rồi lát nữa tắm xong mặc cái gì? – Zoey háo hức.
- Yukata ạ. Chúng tôi sẽ chuẩn bị sẵn.
- Thế thì đi thôi! Ủa mà nhà mình có suối nước nóng luôn hả trời? – Josh đăm chiêu. Ấy! Anh này thiệt bá đạo. Nhà ảnh có mà ảnh không biết luôn! = =”.
- Ừm. Nhà anh cũng gần như ở trên núi còn gì. Ngay chân núi luôn.
- Uiz! Kệ nó đi! Còn giờ… đi thôi! – cả đám đồng thanh và suối nước nóng thẳng tiến. Tắm kiểu này không bệnh cũng kì tích luôn a.

Hồ nam…
Tụi hắn phóng xuống cái ùm như đi chơi ở hồ bơi. Josh nhăn nhó :
- Tại sao Kevin bé lại được tắm bên đó, trong khi tụi mình thì không?
- Mày ghen với thằng nhóc hai tuổi à?
- Ai nói! Ở bên này cũng được. Tao… chỉ… là….
- Woa! Thoải mái ghê! – Jackson bơi ếch, dù nước chẳng có sâu bao nhiêu.
- (_ _”) – hắn và Josh… nhìn anh với ánh mắt kì thị.
Hồ nữ…
Tụi nó với Kevin bé tung tăng ngồi ngâm mình hưởng thụ. Đang thư giãn đầu óc, tâm trạng vui phơi phới, cả người dễ chịu, còn được ngắm ngọn núi, đột nhiên nghe một tiếng “bốp” bên phía hồ nam. Zoey nói vọng qua :

- Chuyện gì vậy?
- Không có gì. – Josh hét qua lại. Thực chất, tiếng động đó là từ Jackson. Do bơi ở nơi quá độc đáo, chìm nghỉm, đập đầu.
- Tụi mình sang Nhật làm gì ý nhỉ? – nó hỏi một câu.
- Chơi Tết. – Zoey cười đáp.
- Mày quên Doraemon rồi hả? – Julia cười.
- Sao quên được. Nhân vật truyện tranh bất hủ mà lị. Nói mới nhớ, nhà anh có cuốn Doraemon nào không? Tự nhiên muốn cày truyện! Josh? – Zoey ngây thơ đáp. Nhỏ này rõ luôn rồi, mê chơi, quên luôn việc lớn.
- Con điên!! Là thằng Doraemon cấp trên của thằng Nobita á! – nó cốc nhẹ đầu Zoey.
- Ủa! Tao nhớ Doraemon là bạn thân của Nobita thôi mà? Cấp trên gì? – Zoey.
- Aaa!! Ôi! Điên mất! Là cái thằng bỏ trốn lúc ở Việt Nam đó.
- A! Nhớ rồi! Haha! Tụi bây thiệt kì ghê! Bạn bè không nhớ mà chả nhắc gì hết!
- … – nó với Julia thở dài rồi nín luôn. Bên kia ba đứa tụi hắn cố nhịn để không cười ra tiếng trước đoạn đối thoại chẳng giống ai của tụi nó.
- Vậy tối nay đi bar đi. – hắn nói vọng qua.
- Okie. Tối nay bé Kevin ngoan ngoãn ở nhà nhé!
- Dạ!

Tối đó, ở bar Life – lớn nhất Tokyo. (xin thưa là em chém ợ)
Tụi nó lại ngang nhiên bước vào chả sợ gì dù đây là nơi xứ lạ. Do tụi này quá gây chú ý nên mọi người trong bar lúc này cứ nhìn chằm chằm vào, rồi ánh mắt không dời đi được bởi cả sáu có vẻ đẹp quá thu hút.
Cả đám kéo vào ngồi ở một góc khuất bar. Hắn gọi quản lí bar, mặt lạnh hỏi bằng tiếng Nhật :
- Anh có biết tên Doraemon?
- Anh là ai? – tên đó hỏi.

- Không cần biết. Tôi hỏi thì cứ trả lời.
- Không. Tôi không biết. – tên đó đáp.
- Hừm. Được rồi. Đi đi. – giọng hắn băng lãnh.
- Vâng. Vui vẻ. – tên quản lí nói rồi bỏ đi.
- Josh. Theo dõi. – hắn nói, sang quầy pha chế gọi vài ly.
- Ok. – Josh tuân lệnh thằng bạn đáng tin rồi chạy đi theo tên quản lí.
Đúng như hắn dự đoán, tên quản lí sẽ chạy ngay đi báo cho Doraemon đang trong phòng vip. Josh quay về bàn nói với hắn. Doraemon khẽ nhíu mày rồi theo tên quản lí ra chỗ cả bọn. Thấy hắn, mặt Doraemon hơi đen lại, nhưng cũng nghênh mặt cười nói :
- Đổi ý rồi hay sao mà theo tôi sang tận đây vậy?
- Ồ. Món quà lần đó của anh, cảm ơn nhé.
- Không có gì.
- Tôi nói luôn. Tôi muốn cảnh cáo anh tốt nhất đừng có bén mãn sang địa bàn của tôi buôn hàng trắng. Hiểu?
- Hừm. Tôi không hiểu.
- Đừng có giả ngu. Tụi đàn em của anh buôn bán ở Sài Gòn đấy. Tôi đã cảnh cáo trước lúc ở căn nhà đó rồi mà?
- Ồ. Vậy tao thích bán ở Sài Gòn đấy. Mấy đứa tụi bây dám làm gì tao? – ỷ là mình đang ở khu của mình, là cực kì an toàn, Doraemon nhếch môi khiêu khích.
- Vậy đừng trách tụi này thất lễ. Dù gì tôi cũng chẳng muốn gây gỗ gì với băng của anh.
“Đoàng”
Một viên đạn ngay tim Doraemon từ họng súng của hắn. Ngay lúc đó, bọn đàn em của Doraemon chạy đến đỡ tên đại ca đang quằn quại dưới đất. Một đám nữa bao vây xung quanh sáu đứa. Những khách bình thường đang ở trong bar nghe tiếng súng cũng chạy mất dép. Tên quản lí bar chảy nước mắt “Ôi! Khách của tôi! Tiền của tôi! Nhờ tên Doraemon này bảo kê bar mình đúng là sai lầm. Không những không lời còn lỗ nặng!!”. Julia lạnh lùng nói :
- Ông đóng kịch tệ lắm. Đứng lên đi. Ông mặc áo chống đạn thì chết bằng niềm tin à?
- Hahaha! Đúng là tài giỏi. Nhưng… – tên Doraemon đứng lên, nhìn cả sáu nhếch mép – Đây là địa bàn của tao, toàn người của tao. Tụi mày chết chắc.
Đọc tiếp Thiên thần, Ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố – Chương 105


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận