Thiên Tài Phế Vật

Lưu ý ạ: ở chương này em có tham khảo một số truyện xuyên không của trung quốc về cách dùng từ và miêu tả.
Mấy tiểu thư kia nghe nàng nói vậy, cười khinh thường. Những tiếng xì xầm bàn tán không ngớt.
"Ôi trời ! Phế vật được mỗi cái nhan sắc là đẹp một chút mà cũng đòi thể hiện sao! Nực cười!"
"Hừm, xem ra nó muốn làm mất mặt phủ tể tướng đây mà!"
Ở chỗ ngồi dành cho đại thần, Giáng Thiên Lý mặt xanh mét nhìn nàng, ai mà chẳng biết Giáng Thiên Điệp nàng là phế vật! Sao mà lại... muốn làm hắn mắt mặt cũng đâu cần dùng cách này! (Ảo tưởng v~ =.=").

Thái hậu lại mang ánh mắt chờ mong cùng từ ái nhìn nàng.
Giáng Thiên Điệp vẫn vô cùng bình thản, nàng còn chẳng thèm để ý đến mấy cái ánh mắt khinh thường kia nữa. Dù sao cũng chỉ toàn một lũ 'mắt chó xem người thấp' mà thôi. Nàng ung dung thoát tục lướt ngòi bút trên mặt giấy, rất nhanh phất tay, một dòng chữ 'Đệ nhất thiên hạ' dần hiện ra.
Mọi người đều xúm lại xem cái phế vật này rốt cuộc viết được cái gì. Sau khi nhìn thấy rõ, cả đại điện đều kinh ngạc vô cùng.
"Không có khả năng, không có khả năng......."
"Nàng làm sao có thể lợi hại như thế?"
"Này quả thực rất không bình thường."
Không có một từ gì để diễn tả thư pháp của nàng, từng nét chữ rất có hồn, nhẹ nhàng như mây bay, ngỡ như dòng chữ sắp hóa thành rồng thiêng bay lên cao vút. Quả thực đúng như nàng đã viết- 'Đệ nhất thiên hạ'. Nếu nàng mà là phế vật thì bọn họ sẽ là cái dạng gì đây?
"Lối chữ thảo!" Một vị đại thần lên tiếng kinh ngạc, vuốt râu thán phục.
"Thất tiểu thư quả thực là nhân tài, ta trước giờ chưa từng chứng kiến qua nét chữ nào đẹp đẽ có hồn đến thế này!"

Mấy vị quần thần lên tiếng thán phục không ngớt, cảnh giới này dù là Thái phó- người viết chữ đứng nhất Phong kinh cũng chưa chắc đã viết được lối chữ thảo, vậy mà một nữ tử lại làm được.
Nhìn dòng chữ 'Đệ nhất thiên hạ' kia, các nàng cảm giác được người viết nhưng một thiên tài đứng trên đỉnh núi, đó là độ à các nàng vĩnh viễn không thể với tới. Một số nữ tử lộ ra sắc mặt có chút áy náy, yên lặng cúi đầu, trong lòng cảm xúc hỗn loạn. Mà có một số nữ tử thì lại mang vẻ mặt ghen ghét nhìn nàng.
Triệu Mãn Y kinh ngạc cùng khâm phục nhìn Giáng Thiên Điệp, nàng là thua tâm phục khẩu phục !
Ngược lại, Giáng Thiên Nhan tức giận , tay vò nát chiếc khăn lụa. Hừ ! Chắc chắn chỉ là do may mắn !
Giáng Thiên Lý trong lòng thầm kinh sợ, Giáng Thiên Điệp từ nhỏ văn chương cùng tài nghệ đều không biết, tuy rằng lúc đó cũng có dạy cho chút ít, nhưng cũng không biết một chút gì, thư pháp của nàng ta không có khả năng cao như thế. Chẳng lẽ nàng vẫn luôn che dấu, như vậy nàng ta là người thật thâm hiểm.
Giáng Thiên Điệp như nhìn thấu suy nghĩ của Giáng Thiên Lý, nàng hướng hắn cười nhẹ, đáy mắt mang theo tia khiêu khích cùng cảnh báo . Ở tại đây nàng cho hắn một cơ hội, sự sinh tồn của tể tướng gia, đều nhờ vào tể tướng hắn có thể nhìn thấu ánh mắt của nàng hay không !

Giáng Thiên Điệp ung dung trở về chỗ ngồi, bắt gặp mấy cái ánh mắt tự hào của Mộng Vũ và Đại tỷ, nàng bất đắc dĩ cười, nhìn hai người nàng không biết rốt cuộc người được tán dương là nàng hay các nàng nữa.
Thời gian lặng yên trôi qua cùng không khí vui vẻ ấm áp của ba người, một lúc sau đã có kết quả bình thẩm. Thái Phó đứng dậy lấy kết quả ra thông báo.
"Lần thi tài này, viết thư pháp có rất nhiều nhân tài xuất hiện. Liễu Nhu Tình cùng Triệu Mãn Y hai vị tiểu thư tài danh đã sớm lan xa, tất nhiên là tài hoa xuất chúng. Lần này ngoài ý muốn của lão phu còn có Giáng Thiên Điệp tiểu thư, nhìn thấy chữ của nàng, lão phu cũng theo không kịp. Lực bút hùng hậu, nét chữ tiêu sái, ý nghĩa của những chữ bên cạnh có khí thế hơn người. Lão phu có thể nhìn thấy tuyệt tác như vậy trước khi chết cũng được an ủi. Lần này ba hạng đầu theo thứ tự là Giáng Thiên Điệp, Liễu Nhu Tình cùng Triệu Mãn Y. Những vị trí khác, cung nữ sẽ đưa ọi người sau."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận