Chưởng môn của chính giáo ngũ đại phái đã định xong vị trí, đều ngồi xuống ung dung quan sát tỷ võ, chỉ điểm nghị luận.
Cùng lúc chiêng trống vang lừng, chúng nhân ngẩng lên nhìn chợt thấy một hàng hồng y lạt ma đang lên núi, tám người đi đầu lớn tiếng: “Đại Hỷ Pháp Vương của Tát Ca phái dẫn năm chục đệ tử đến tranh đoạt vị trí thiên hạ đệ nhất phái, cao thủ võ công thiên hạ đệ nhất.”
Lời vừa buông, mọi người có mặt đều đưa mắt nhìn nhau, họ chưa từng nghe đến tên phái Tát Ca, càng không biết Đại Hỷ Pháp Vương là ai, nhưng khẩu khí của đám lạt ma không nhỏ, lẽ nào thật sự có bản lãnh?
Thủ lĩnh năm phái chính giáo hơi nhíu mày nhìn nhau, trung niên lạt ma dẫn đầu mặc cà sa đỏ như máu, thân hình to lớn, cao hơn hẳn những người khác một cái đầu, khuôn mặt tròn cực kỳ từ hòa, tay cầm một chuỗi niệm châu dài bằng xương trâu, ra dáng cao tăng đắc đạo, Pháp Vương tôn quý.
Thanh Thánh xuống đài cháp tay: “A di đà phật! Thứ cho lão nạp mắt kém, vị này chắc là Đại Hỷ Pháp Vương của Tát Ca phái.
Lão nạp không ra đón sớm, mong được thứ lỗi.”
Lạt ma cao lớn cười nhếch mép: “Ngươi quả nhiên mắt kém, chưởng môn nhân thiên hạ đệ nhất đại phái, cao thủ võ công thiên hạ đệ nhất chính là bản nhân Đại Hỷ Pháp Vương.
Ngươi gặp mà không biết, phái Thiếu Lâm đúng là hết người rồi.”
Chúng nhân nghe lão dám buông lời khinh mạn, cuồng vọng với chưởng môn Thiếu Lâm, ai cũng ngẩn người, toàn trường lặng ngắt, chờ xem Thiếu Lâm ứng phó thế nào.
Thanh Thánh chưa kịp lên tiếng, Thanh Hải không nhịn được, tiến lên quát: “Đây là Thanh Thánh đại sư, chưởng môn nhân của võ lâm đệ nhất đại phái Thiếu Lâm phá, trong võ lâm có ai không kính ngưỡng, ngươi là cái thá gì, biết điều mau tỏ ra tôn trọng.”
Đại Hỷ Pháp Vương nghiêng nghiêng nhìn xuống, chợt vung tả chưởng ấn vào ngực Thanh Hải, lão không kịp kêu lên tiếng nào đã ngã ngửa bất động.
Chúng nhân đứng ngoài đều cả kinh thất sắc, một chưởng của Đại Hỷ có vẻ tùy tùy tiện tiện mà Thanh Hải, một trong Thiếu Lâm thất đại thần tăng lại không chống nổi, một chiêu đã trúng chưởng thụ thương, võ công của Đại Hỷ quả thật thâm bất khả trắc.
Thanh Triệu tiến lên đỡ Thanh Hải lên xem xét thương thế, thấy lão mặt không còn huyết sắc, e rằng khó lòng giữ được tính mạng, vừa kinh hãi vừa giận, quát lớn: “Đệ tử Hàng Long đường, bày Hàng Long trận.” Sáu mươi tư võ tăng cầm giới đao tiến lên, vây chặt bọn Đại Hỷ Pháp Vương.
Một kim y lạt ma đứng sau lưng Đại Hỷ ngửa mặt cười vang, tiếng cười chọc vào tai: “Thiếu Lâm uổng xưng thiên hạ đệ nhất phái, chỉ biết lấy nhiều thắng ít, đó là phong độ của đệ nhất đại phái? Đệ nhất cái gì mà trong lúc tỷ võ vừa rồi không hề xuất thủ? Võ nhân Trung Nguyên mù mắt mới tôn sùng Thiếu Lâm, không dám khiêu chiến, để Tát Ca phái của Tây Tạng chúng ta giúp các ngươi phá trừ mê tín! Kim Ngô Nhân Ba Thiết ta đại biểu cho Tát Ca phái khiêu chiến Thiếu Lâm, có vị nào dám xuất thủ tứ giáo chăng?” Đoạn thò tay ra sau lưng rút đôi kim bạt, gõ mạnh vào nhau, phát ra tiếng choang choảng trên không.
Lăng Hạo Thiên thấy Kim Ngô dám lớn mật diệu võ dương uy với Thiếu Lâm phái, bất giác kinh ngạc, lại thấy hơi nghi hoặc.
Y biết Kim Ngô võ công tuy cao cường quái dị, song chưa đạt đến cảnh giới nhất lưu, nên lúc ở Hổ Sơn mới bị một chưởng của mình đả thương.
Lẽ nào hắn dựa vào Đại Hỷ Pháp Vương chống lưng mới dám to gan như vậy?
Thanh Triệu bước lên nói với Thanh Thánh: “Thanh Triệu xin chưởng môn nhân cho phép báo cừu cho sư đệ Thanh Hải.”
Thanh Thánh xua tay, ngưng thị sang Đại Hỷ: “Bọn lão nạp tỷ võ xếp hạng trên Tung Sơn tuyệt đỉnh, một trận định thắng phụ.
Thiếu Lâm mà có người đánh bại vị Kim Ngô sư phụ này, có được tính không?”
Đại Hỷ Pháp Vương tỏ vẻ ơ hờ: “Thiếu Lâm nhiều cao thủ, chỉ đánh một trận phân thắng phụ, e có người không phục.
Thế này đi, Tát Ca phái đánh bại ba người liên tục của các ngươi mới coi là thắng Thiếu Lâm.
Được chứ?”
Thanh Thánh nghe hắn bộc lộ khẩu khí cuồng vọng, bèn nhìn các sư đệ, ai cũng sinh lòng giới bị.
Thanh Triệu lớn tiếng: “Chưởng môn sư huynh, Tát Ca phái có đảm lượng khiêu chiến bản môn, mong sư huynh cho đệ ra nghênh chiến.”
Thanh Thánh và Thanh Hiển thương lượng mấy câu, lắc đầu: “Không, Hàng Long đường chủ áp trận.
Thanh Hiển sư đệ xuất thủ trước, Thanh Đức sư đệ thứ hai.” Thanh Hiển, Thanh Đức, Thanh Triệu cùng cúi người lĩnh chỉ.
Lăng Hạo Thiên đứng trên cây thầm nhủ: “Thanh Thánh đại sư hành xử quyết đoán lắm, thân ông ta già nua, Thanh Tâm còn già hơn, đương nhiên trong Thiếu Lâm Tự, ba người này võ công cao nhất, Thanh Hải thụ thương, Thanh Pháp võ công kém hơn.
Để Thanh Hiển xuất thủ thăm dò rồi mới cho Phục Hổ, Hàng Long đường chủ xuất thủ, dĩ nhiên Thiếu Lâm ở vào thế bất bại.”
Vừa nghĩ vậy bèn nhìn sang phía Tát Ca phái, định xem họ làm cách nào đánh bại Thiếu Lâm, nhưng thấy đều là hồng y lạt ma, một trung niên mặt đen đứng giữa, chính thị Đại Hắc Thiên, cả thập tam đao tăng cũng có mặt, bèn tự nhủ: “Xem ra trừ Đại Hỷ, chúng không có cao thủ hạng nhất.”
Thanh Hiển tiến ra giữa đài, hành lễ với Kim Ngô Nhân Ba Thiết.
Hắn giơ hai phiến kim bạt, phát ra kim quang lấp lánh, quát: “Ra tay đi.”
Thanh Hiển chắp tay: “A di đà phật! Sư huynh còn nhiều lệ khí quá.” Chợt tiến lên, hai tay cong thành trảo chụp vào đối phương, Kim Ngô vung bạt chặn lại, hai người qua qua lại lại, thoáng chốc được hơn mười chiêu.
Chiêu nào của Thanh Hiển cũng đúng quy củ, sử dụng Thiếu Lâm chính tông Long Trảo thần công, lăng lệ uy mãnh; kim bạt của Kim Ngô sắc lẹm, quay tít trong vòng chưởng của Thanh Hiển.
Chiêu thức của cả hai đều cực kỳ nguy hiểm, lấy nhanh chống nhanh, tình thế vô cùng kinh hiểm, hơn ngàn người quan sát chằm chằm, nín thở theo dõi.
Hơn ba mươi chiêu sau, song bạt của Kim Ngô đột nhiên rời tay, chém vào Thanh Hiển, lão ngửa người theo thế Thiết bản kiều tránh đi.
Kim Ngô nhắm chuẩn thời cơ, song chưởng đẩy vào ngực lão.
Thanh Hiển chưa kịp đứng vững, vung chưởng nghênh đón, bịch một tiếng, thân hình lão văng ngược ra sau, ngã xuống đất.
Chúng nhân không ngờ chưởng lực của Kim Ngô thâm hậu như vậy, liền xôn xao bàn tán, tiếng hô kinh hãi vang lên bất tuyệt.
Lăng Hạo Thiên chợt tỉnh ngộ: “Là lão, chính lão là nội gian, chưởng lực của Kim Ngô không đạt đến mức đó, lão giả trang lạc bại.” Trong lòng y kích động, định chạy đến nói rõ cho Thanh Triệu, lại nghĩ: “Dù như vậy, thua cũng thua rồi, nói cũng không kịp nữa.
Không biết Thanh Đức có phải gian tế không? Xem trận thứ hai là biết.”
--- Xem tiếp hồi 147 ----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...