Thiên Kim Trọng Sinh Thật Phúc Hắc Cố Thiếu Gia Xin Hãy Tự Trọng


Cô không có nhiều thời gian, bây giờ không phải thời điểm để nghỉ ngơi.

Tiết Phạn nhìn bốn phía xung quanh, rất nhanh đã tìm thấy vị trí của chiếc gương trong phòng.
Hai chân Tiết Phạn mềm oặt, hơn nữa đầu vẫn còn hơi choáng váng, lúc cô vừa đứng dậy, suýt chút nữa đã ngã ngồi trên mặt đất.

Tiết Phạn cắn chặt răng, hít sâu một hơi, nhanh chóng đi về phía mép bàn trang điểm.

Hai tay cô chống lên bàn trang điểm giữ thăng bằng, sau đó nhìn bản thân ở trong gương.
Đây không phải là Tiết Phạn.

Trong gương là một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, làn da tái nhợt, mái tóc khô vàng như rơm rạ, nhưng dù vậy vẫn không thể che giấu được khuôn mặt mộc xinh đẹp không từ ngữ nào có thể miêu tả của cô.
Tiết Phạn nuốt một ngụm nước miếng, người này là… Thẩm Tích Chu?
Đúng vậy, là cái tên này, cô còn nhớ rõ đôi nam nữ kia đã gọi cô bé này bằng tên đó.
Như vậy, Tiết Phạn cô đang sống trong thân thể Thẩm Tích Chu? Đây là…Trọng sinh?
Trọng Sinh!
Tiết Phạn đều ngừng thở, cô vẫn luôn cho rằng loại siêu tự nhiên này chỉ có trong TV và tiểu thuyết, là sản phẩm của trí tưởng tượng con người, lại không nghĩ đến đây đương nhiên là chuyện có thật! Trong khoảng thời gian ngắn, Tiết Phạn vẫn không thể nào tiếp nhận được sự thật này.
Khoan đã! Nếu bây giờ cô là Thẩm Tích Chu, vậy Tiết Phạn thì sao?
Tiết Phạn sững sờ hơi sửng sốt một chút, cô bỗng nhiên nhớ lại cảnh ô tô lao ra khỏi rào chắn và một mảnh máu tươi đỏ thẫm.

Cho dù Tiết Phạn là người lãnh tâm lãnh tình, nhưng khi nghĩ đến một màn ấy trong lòng cũng nhịn không được khổ sở.
Đúng rồi, Tiết Phạn đã chết.
Sau đó, cô đột nhiên híp mắt lại, hơn nữa …Còn là bị người khác hại chết!
Trên bàn, một quyển lịch được chế tác tinh xảo nằm ngay bên cạnh tay cô, Tiết Phạn cầm lên, lật xem một chút, phát hiện cô có thể hiểu được chữ viết trên đó, như vậy rất tốt, ít nhất cô sẽ không gặp vấn đề trong giao tiếp thông thường.
Mà bên trên quyển lịch được in một số quảng cáo quen thuộc.

Không, phải nói là, cô đều biết tất cả những quảng cáo này.
Nói như vậy, cô cũng không phải trọng sinh đến một không gian xa lạ khác, mà là trọng sinh vào thân xác một cô gái khác cùng thời đại sống kia của mình.

Chuyện này đối với Tiết Phạn quả thực là chuyện tốt đến không thể tốt hơn, ít nhất cô sẽ bớt đi một phiền toái để thích nghi với thời đại khác.
Tốt tốt tốt! Nếu ông trời đã không muốn Tiết Phạn cô chết, nếu ông trời đã cho cô một cơ hội sống lại một lần nữa, như vậy lúc này cô phải sống thật tốt! Cô muốn xem xem, rốt cuộc là ai muốn mạng của cô!
Nghĩ tới đây, Tiết Phạn lại nâng đôi mắt lên nhìn thiếu nữ trong gương thêm lần nữa.

Thẩm Tích Chu phải không? Tiết Phạn cô là người ân oán rõ ràng, nếu cô đã chiếm thân thể của Thẩm Tích Chu để sống lại một lần nữa, như vậy cô đương nhiên sẽ báo đáp phần ân tình này thật tốt.
Những người muốn dồn Tiết Phạn vào chỗ chết, những kẻ muốn dồn Thẩm Tích Chu vào chỗ chết, còn có, những kẻ dẫm đạp lên cuộc sống của người khác, một người cô cũng không bỏ qua! Cô nhất định sẽ khiến từng người một nếm trải tư vị sống không bằng chết.
Tiết Phạn, không, bây giờ phải gọi là Thẩm Tích Chu, cô nắm chặt hai tay, bên môi nở nụ cười lạnh lẽo, tựa như ác ma bò ra từ địa ngục muốn thời gian này tất cả đều biến thành Tu La.
Thẩm Tích Chu chậm rãi thở ra một hơi, bình ổn nội tâm đang không ngừng gợn sóng một chút.

Buông quyển lịch trong tay xuống bàn, cô chậm chạp trở về giường, nằm xuống, giả bộ như cô vẫn luôn chưa từng rời khỏi giường.
Nếu đã có mục tiêu, vậy chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải làm rõ tình huống của bản thân, mà người tốt nhất lựa chọn để thăm dò lúc này là...
Ngoài cửa truyền đến một tiếng vang nhỏ, sau đó cửa bị gõ nhẹ, truyền đến giọng nói dịu dàng của mẹ Đức: "Quý tiểu thư, tôi vào nhé."

Thẩm Tích Chu cong môi không dễ thấy độ cong, người tới, chính là người được chọn tốt nhất.
Bát canh gà được ninh vừa thơm vừa nhừ, lướt qua đầu lưỡi cô, để lại một đường ấm áp, chạy xuôi xuống bụng, ngay lập tức, cả cơ thể như được bao bọc trong nhiệt độ ấm áp của bát canh.
Mẹ Đức dịu dàng vuốt ve đầu Thẩm Tích Chu, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

Bà cười nói: "Tiểu thư ăn nhiều một chút, canh gà này là tôi cố ý hầm cho cô, đã hầm một ngày một đêm, thịt gà cũng đã mềm nhuyễn hòa tan trong canh rồi, cô chỉ cần uống canh là được.

Nhưng cô ngàn vạn lần đừng nói không muốn ăn, thân thể này là của bản thân mình..."
"Cao Minh Triết và Trịnh Tuyết Trân tới tìm con." Thẩm Tích Chu đang cúi đầu uống canh, đột nhiên mở miệng, nhưng đầu cô vẫn không ngẩng lên, ngay cả động tác cũng không dừng lại, chỉ lẳng lặng nói ra những lời này, tựa như nó vốn chẳng hề có chút quan hệ gì đến bản thân cô cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận