Thiên Kim Trọng Sinh Thật Phúc Hắc Cố Thiếu Gia Xin Hãy Tự Trọng


Thân thể Tiết Phạn vốn đã khó chịu tới cực điểm, lại thêm một bạt tai vừa nặng vừa tàn nhẫn của Trịnh Tuyết Trân, trực tiếp đánh khiến cho hai tai cô lập tức kêu ong ong, ngực khó chịu giống như sông cuộn biển gầm.

Cô giãy dụa đứng dậy, muốn quay đầu ghé vào mép giường nôn mửa, nhưng thân thể đã không thể chịu thêm nữa, cô vừa mới nâng thân thể mình lên đã cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt đã tối sầm lại, cơ thể cũng không thể khống chế được mềm oặt, từ trên giường ngã mạnh xuống mặt đất.
Trịnh Tuyết Trân ngồi bên mép giường, lẳng lặng nhìn người lăn xuống mặt đất, khóe môi lại cong lên một nụ cười đắc ý.

Cô ta chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ váy của mình, như thể vừa đụng phải chỗ có virut truyền nhiễm vậy.
Cô ta từ trên cao nhìn xuống Tiết Phạn, tấm tắc cười vài tiếng: "Thẩm Tích Chu, cô nhìn cô bây giờ xem, có khác nào một con chó hay không?"
Sau đó cô ta nhướng mày, nâng chân mạnh mẽ dẫm lên tay người ở trên mặt đất, dùng sức nghiền ép: "Cô chẳng khác nào là một con chó của tôi!"
Tiết Phạn đau đến mức muốn hét lên, cô cố gắng ngẩng đầu lên nhìn về phía Trịnh Tuyết Trân.


Cho dù bây giờ có là tình huống nào đi chăng nữa, nhưng người phụ nữ này đã chính thức chọc giận cô rồi!
Ánh mắt Tiết Phạn không có một tia cảm tình nào, lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Trịnh Tuyết Trân, mà cô ta vừa bị ánh mắt như vậy của Tiết Phạn lập tức tức giận, cô ta đột nhiên nâng chân lên hung hăng đá Tiết Phạn một phát, nhỏ giọng mắng:
"Tiện nhân!"
Dứt lời bèn xoay người rời đi, tựa như phía sau nhìn thấy quỷ vậy.
Trịnh Tuyết Trân bước đi cực nhanh, chưa được vài bước đã ra tới cửa.

Cô ta hít sâu một hơi, muốn xoá sạch loại cảm giác kỳ quái vừa rồi.

Cô ta sẽ không thừa nhận vừa rồi khi nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Tích Chu, đáy lòng cô ta chợt trào lên cảm giác khủng bổ quỷ dị.
Cô ta xoay người nhìn thoáng qua Thẩm Tích Chu đang quỳ rạp trên đất, bất động như người chết, nhỏ giọng mắng: "Tiện nhân! Tiện nhân! Nhìn thấy đúng là ghê tởm!" Trịnh Tuyết Trân điều chỉnh lại xúc cảm hoảng loạn của bản thân, nhanh chóng rời khỏi phòng này, chỉ là, bước chân hốt hoảng rời đi của cô ta đã tiết lộ nội tâm không được bình tĩnh của cô ta.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Loại chuyện lung tung rối loạn này là gì cơ chứ?
Nhưng người phụ nữ tên Trịnh Tuyết Trân còn có người đàn ông tên Cao Minh Triết kia, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ…….
Đó là ý nghĩ cuối cùng của Tiết Phạn trước khi rơi vào hôn mê.
Tiết Phạn tỉnh lại lần nữa trong ấm áp và thoải mái, xung quanh, ánh đèn vàng nhạt nhu hòa bao bọc lấy thân thể cô, khiến tinh thần cô thả lỏng thư thái không ít.

Giấc ngủ này thật sự quá thoải mái, thoải mái đến mức Tiết Phạn chỉ muốn vĩnh viễn chìm luôn trong đó, không bao giờ tỉnh lại.
"Quý tiểu thư, cô tỉnh rồi!" Một giọng nói thân thiết hòa ái vang lên, Tiết Phạn chỉ cảm thấy một bàn tay mềm mại có vài phần thô ráp nắm lấy tay cô.
Là ai?

Tiết Phạn nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một người phụ nữ có khuôn mặt nhu hòa, thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi.

Mái tóc bà được chải gọn gàng, trên người mặc một bộ quần áo đơn giản nhưng không tùy tiện.

Lúc này, hai tay bà nắm chặt lấy tay cô, khuôn mặt tràn đầy lo lắng khẩn trương mà kích động.
Lại là một người không quen biết, ít nhất, trong nhận thức của cô, cô chưa từng gặp người này.
Trong lòng Tiết Phạn mơ hồ đoán ra đáp án gì đó, nhưng đáp án này quá mức ly kỳ, cô chẳng có cách nào để thuyết phục bản thân tin vào đáp án ấy.

Nhưng từ trước tới nay chuyện tự lừa mình dối người không phải phong cách của cô, cho dù có ly kỳ đi chăng nữa, cô cũng muốn tự mình xác nhận rồi mới quyết định.
Dựa vào những chuyện đã xảy ra, có thể đoán tình cảnh của cô lúc này không tốt lắm, nhưng cô vẫn cảm giác được người phụ nữ trước mắt là thật lòng quan tâm đến cô, vì vậy trước mặt tạm thời hẳn là cô an toàn.
Tiết Phạn suy nghĩ nhanh như chớp, chỉ trong nháy mắt đã đưa ra phán đoán chính xác dựa trên tình cảnh của bản thân, đồng thời cũng làm ra quyết định tốt nhất.
Nhưng vấn đề trước mắt là, người phụ nữ này tên gọi là gì?
Vừa nhắc đến cũng kì quái, ngay lúc cô còn đang suy nghĩ về vấn đề này thì miệng cô đã gọi tên bà: "Mẹ Đức, con đói bụng."

Mẹ Đức vừa nghe thấy lời Tiết Phạn nói lập tức gật đầu liên tục.

Bà buông tay cô ra, khẽ lau khóe mắt ẩm ướt, cười nói: "Được được được, để tôi đi lấy đồ ăn cho tiểu thư.

Tôi vẫn luôn hầm canh gà trong bếp cho cô, cô chờ tôi một lúc."
Dứt lời, bà đứng dậy, dịch góc chăn cho Tiết Phạn, lại an ủi thêm vài câu rồi mới ra khỏi phòng.
Mẹ Đức vừa rời đi, Tiết Phạn liền từ trên giường ngồi dậy, mặc dù thân thể của cô vẫn yếu ớt vô lực, nhưng ít ra cũng khá hơn nhiều so với lúc đối mặt với đôi nam nữ kia.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận