Editor: Nguyetmai
Lúc ra khỏi phòng thay đồ, tâm trạng của Ngọc Mạn Nhu khá tốt. Điều đó có thể dễ dàng nhìn ra từ khóe miệng cong lên, đang ngân nga điệu hát của cô.
"Chị Ngọc có chuyện gì vui mà cười tươi thế?" Lạc Vi đỡ bụng, nặng nhọc đi về hướng cô.
Lạc Vi đã mang thai bảy tháng nên cơ thể hơi cồng kềnh.
Ngọc Mạn Nhu tiến lên đón rồi dìu Lạc Vi, nhìn chằm chằm cái bụng của cô ấy, tức giận nói: "Bụng đã lớn đến vậy mà còn không chịu ở nhà yên ổn dưỡng thai."
"Đâu phải chị không hiểu em. Em là kiểu người có thể nhàn hạ ở nhà sao?"
Lạc Vi là kiểu người chỉ cần một ngày không ra khỏi cửa là cả người sẽ không thoải mái.
Ngọc Mạn Nhu lắc đầu, vô tình nhìn thoáng qua đám trẻ xếp thành hàng dài.
"Ở đó đang làm gì thế?"
Lạc Vi nhìn theo tầm mắt của cô, lắc đầu: "Em cũng không biết."
Ngọc Mạn Nhu đề nghị: "Đi, chúng ta qua đó xem một chút."
"Vâng."
Ngọc Mạn Nhu đỡ Lạc Vi, đi từ từ về phía bên kia. Dưới bức tường phía Nam là một dãy bàn, ngồi theo thứ tự là đạo diễn Dương, phó đạo diễn đoàn phim và nhà sản xuất. Bên trái bàn có một nhóm những cô bé khoảng chừng sáu, bảy tuổi đang đứng. Tất cả đều cầm một xấp kịch bản, cúi đầu lẩm nhẩm.
"Có thể cho cô xem kịch bản trên tay cháu một chút không?"
Một cô bé đang cúi đầu đọc kịch bản nghe thấy thì ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy ảnh hậu Ngọc thì cả người liền sững sờ. Đây là lần đầu tiên cô bé tham gia thử vai nên rất hồi hộp. Ai ngờ cô bé vốn đã hồi hộp lắm rồi, lại còn nhìn thấy ảnh hậu quốc tế nên hoàn toàn ngây người.
Sự hồi hộp trong lòng cô bé lại càng tăng thêm, hai tay rũ xuống hai bên càng không kiểm soát được mà run lên, ngay cả việc thở cũng trở nên khó khăn. Mặt cô bé đỏ bừng, nói lắp bắp không nên lời.
Không thể trách cô bé không có tiền đồ mà là khí chất của Ngọc Mạn Nhu quá mạnh, đương nhiên một cô bé bảy tuổi đứng trước mặt cô sẽ hơi rụt rè. Huống hồ đã sắp đến lượt cô bé thử vai mà cô bé đến chữ trong kịch bản còn chưa nhận biết được hết, chứ đừng nói đến việc học thuộc.
Ngọc Mạn Nhu khẽ cười, hạ thấp giọng, cố gắng không làm cô bé căng thẳng, lặp lại những câu vừa rồi: "Cháu có thể cho cô xem kịch bản một chút được không?"
"Được… được ạ…"
Cô bé cúi đầu, run rẩy đưa kịch bản cho Ngọc Mạn Nhu.
Ngọc Mạn Nhu nhận kịch bản, bàn tay man mát nắm chặt bàn tay ẩm ướt của cô bé. Cô bé ngây người ra nhìn Ngọc Mạn Nhu.
Chỉ thấy Ngọc Mạn Nhu nhẹ cong môi, trêu đùa: "Đừng hồi hộp. Cô không phải hổ, sẽ không ăn cháu đâu."
Ngọc Mạn Nhu càng nói vậy thì cô bé lại càng căng thẳng hơn. Lúc này, cô bé không chỉ tay run nữa mà cả người cũng bắt đầu run lên.
Ngọc Mạn Nhu cười lắc đầu, thản nhiên nói ra sự thật: "Cháu không phù hợp với bộ phim này."
Trên mặt cô bé hiển lên sự thất vọng, sững sờ. Tay Ngọc Mạn Nhu nhẹ nhàng đặt lên đầu cô bé: "Đừng nản lòng. Cháu còn nhỏ, cơ hội còn rất nhiều, rèn luyện kỹ năng của mình nhiều hơn mới là việc nên làm."
Nói xong câu đó, Ngọc Mạn Nhu cầm kịch bản của cô bé rồi rời đi.
Cô không thấy được sau khi mình đi khỏi, trong đôi mắt cô bé đó là cả một bầu trời ngưỡng mộ.
Ngọc Mạn Nhu cầm kịch bản đi đến bên kia, nhìn kịch bản trong tay, vẻ mặt càng ngày càng sa sầm. Kịch bản cô đang cầm trên tay chính là vai của Công chúa An Ninh lúc còn bé.
Nhìn mọi thứ diễn ra trước mặt, lại nhìn vào kịch bản trong tay, nếu Ngọc Mạn Nhu vẫn không rõ đạo diễn Dương muốn làm gì thì đúng là ngốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...